Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 39 : 38
Năm nay là năm đầu tiên Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đón Thất tịch*. Mặc dù vậy nhưng hai người dạo gần đây bận đến độ chân không chạm đất mà Thất tịch lại vào cuối tuần nên có dịp được nghỉ bọn họ cũng không có hứng thú đi ra đường chen chúc với một đám người mà quyết định ở nhà làm tổ.
Cả tuần nay không dọn dẹp nhà cửa mà thân là người mắc bệnh sạch sẽ nên Ngô Diệc Hiên phải ra tay quét dọn. Anh bận rộn một hồi mới lau xong nhà thì thấy Diệp Hạ đầu rối bù đi từ trên tầng xuống.
Cô nằm ườn ra sô pha, nhắm mắt kêu: “Ngô Diệc Hiên, em đói…”.
Ngô Diệc Hiên cất chổi lau nhà vào chỗ chứa đồ rồi đi ra, đưa tay véo má Diệp Hạ lên tiếng phê bình cô nhưng giọng điệu đều là cưng chiều: “Ngủ bây giờ mới dậy, không chịu làm gì cả còn đòi ăn”.
Diệp Hạ ngồi dậy vòng tay ôm cổ Ngô Diệc Hiên, gục mặt vào vai anh làu bàu đáp: “Bây giờ em mới dậy là do ai?”.
“Là tiểu nhân có lỗi. Vậy xin hỏi đại nhân ngài muốn ăn gì để tiêu nhân nấu cho ngài?”.
Nghe vậy Diệp Hạ liền kể tên một loạt món ăn, càng kể càng hăng say đến trạng thái ngái ngủ cũng không còn: “Gà Kung Pao, Cơm chiên Dương Châu, Đậu phụ Ma Bà, Tôm xào,…”.
“Quỷ tham ăn”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên nhận mệnh đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Nhưng vừa mới đi vào đã thấy anh quay lại phòng khách.
Thấy vậy, Diệp Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”.
Ngô Diệc Hiên đáp: “Cả tuần nay chúng ta không nấu ăn nên trong tủ không có nguyên liệu, giờ chỉ còn vài quả trứng thôi”.
“Em không muốn ra ngoài đâu, lười lắm. Anh gọi điện đặt món mang tới nhà ăn tạm đi”.
“Em có lười thì kiểu gì chiều nay cũng phải ra ngoài mua đồ”
Diệp Hạ phồng miệng thể hiện bất mãn sau đó đành chấp nhận: “Được rồi, anh mau gọi đồ ăn đi, em đói”.
Sau khi ăn xong bữa trưa, cột năng lượng của Diệp Hạ đã đầy nên cô không lười nữa lại còn có hứng thú với việc ra ngoài. Ở nhà cả ngày cũng chán ra ngoài dạo chơi một chút cũng không đến nỗi.
Dù sao cũng đi mua đồ nên Diệp Hạ kéo Ngô Diệc Hiên tới trung tâm thương mại vừa có thể mua thực phẩm ở siêu thị vừa có thể đi ngắm quần áo mà người cũng không nhiều lắm.
Diệp Hạ đi dạo mấy cửa hàng thời trang của thương hiệu cao cấp xem sản phẩm dành cho Thất tịch của họ có gì. Cuối cùng cô mua được một chiếc túi Dioramour bản Thất tịch của Dior.
Từ cửa hàng đi ra Diệp Hạ lại nhìn thấy cửa hàng của thương hiệu Bottega Veneta ở ngay đối diện cô liền phấn khích kéo Ngô Diệc Hiên đi vào, sau đó mới nhìn qua một lượt đã trực tiếp lấy luôn một chiếc túi xách phiên bản Thất tịch của hãng cùng với một chiếc ví.
Ngô Diệc Hiên phụ trách xách đồ theo sau Diệp Hạ lên tiếng: “Em mua túi phiên bản Thất tịch có phải hơi nhiều rồi không? Vừa mới mua một cái túi bản Thất tịch của Dior, giờ lại mua tiếp cái này, còn vui vẻ như vậy”.“Em đang thừa tiền không biết tiêu vào việc gì nên mới mua nhiều như vậy đó”.
Ngô Diệc Hiên khó ở nói: “Còn không phải là do Thiên Tỉ làm người đại diện khu vực Châu Á Thái Bình Dương”.
Nguyên nhân Ngô Diệc Hiên khó ở và nói vậy là do dạo gần đây anh phát hiện Diệp Hạ không chỉ thần tượng mỗi anh mà còn rất thích Dịch Dương Thiên Tỉ. Lúc trước Diệp Hạ chỉ đơn thuần theo dõi hoạt động của Thiên Tỉ nhưng từ lần gặp được em ấy ở Tập đoàn thì mức độ fan cuồng của cô tăng lên đáng kể.
Trông bộ dạng khó ở của Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ mỉm cười lấy lòng nói: “Thì chẳng mấy khi có dịp nên em mới mua”.
“Sao anh chẳng bao giờ thấy em mua sản phẩm mà anh đại diện vậy?”.
“Anh đâu cần chút chỉ số doanh thu đó từ em. Fan nguyên lão của anh đã thừa để khiến chỉ số doanh thu giữa anh và nhãn hàng tăng cao rồi”.
“Ai nói anh không cần. Anh rất cần đó”.
“Hả? Vậy chúng ta sang của hàng của Versace mua thêm cái túi nữa”.
Thấy Diệp Hạ định đi thật, Ngô Diệc Hiên vội kéo cô lại giơ cờ đầu hàng: “Được rồi, anh chịu thua. Chúng ta đi siêu thị mua thực phẩm về nấu bữa tối không lại muộn, em đi dạo đã được hơn 2 tiếng rồi đó”.
Về được đến nhà Diệp Hạ liền nằm ườn cho sô pha giả chết, đi nhiều quá giờ về khiến cô mỏi hết cả người không muốn nhúc nhích nữa rồi.
Nằm ở sô pha đến khi bữa tối được Ngô Diệc Hiên nấu xong, bị mùi hương thơm nức mũi của đồ ăn cuốn hút Diệp Hạ mới chịu đứng dậy đi tới bàn ăn.
Ăn xong, đi tắm ngâm người trong bồn tắm khiến tinh thần vô cùng thư thái. Diệp Hạ định ngồi ôm máy tính nghịch một lát cho tới giờ đi ngủ thì bị Bánh Bao làm phiền. Nó cứ quẩn ở chân cô mãi, bộ dạng này chính là muốn đòi ra ngoài chơi. Vì một tuần vừa rồi cả cô và Ngô Diệc Hiên đều bận không có ai đưa nó ra ngoài dạo cả nên giờ Diệp Hạ đành từ bỏ ý định ngồi nhà mà dẫn Bánh Bao ra ngoài, tất nhiên cô phải lôi cả Ngô Diệc Hiên đi cùng.
Đi tới công viên trong khu liền thả Bánh Bao ra cho nó tự do chạy nhảy, hoạt động. Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên ngồi một bên. Được một lát thì trời có đổ mưa xem tình hình thì là mưa rào rất nhanh sẽ tạnh nên hai người không đi về luôn mà chạy tạm vào chòi nghỉ gần đó trú mưa.
Nhìn mưa rơi, Diệp Hạ nói với Ngô Diệc Hiên: “Người ta nói muốn ở bên nhau một đời một kiếp thì hãy ở bên nhau ngắm mưa vào ngày Thất tịch đó”.
“Diệp Hạ”.
Diệp Hạ nghe gọi liền quay sang nhìn anh: “Hả?”.
Ngô Diệc Hiên liền ôm Diệp Hạ vào lòng, cúi xuống hôn cô.
Dù hôm nay không cùng em ngắm mưa, anh vẫn sẽ ở bên em một đời một kiếp.
*Thất tịch: Ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, lễ tình nhân của Trung Quốc
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
120 chương
6 chương