Circle - Kha Chương
Chương 9
Lưu Chương tỉnh lại thấy đầu ong ong một hồi. Ký ức cuối cùng cậu còn nhớ là vị Vodka cay xé họng...
- Tôi đang ở đâu?
Oscar nhìn qua gương chiếu hậu thấy người phía sau đã tỉnh. Anh cũng lười giải thích, chỉ đơn giản nói.
- Cậu bị người ta chuốc thuốc. Suýt nữa thì...
- Cậu là Oscar.
- Đúng vậy.
- Là cậu cứu tôi sao?
Oscar định nói không phải anh, mà là Kha Vũ. Nhưng suy đi tính lại một hồi, liền chọn không nói ra. Kha Vũ dù sao cũng không muốn để Lưu Chương biết nó còn chút dây dưa nào với anh.
- Tôi còn đang định hỏi cậu tại sao lại ở đấy đây. Cậu không ngoan ngoãn ở trường yên ổn làm thiên tài khoa Hóa đi. Tự dưng nổi loạn làm mấy cái việc linh tinh làm gì?
Lưu Chương vẫn cảm thấy dư âm của thuốc ngủ liều cao trong người, nhất thời tâm trí vẫn còn chưa thanh tỉnh.
- Là tôi bất cẩn, không nghĩ bây giờ vẫn còn loại người kia.
Oscar lúc này cũng không để ý người phía sau nữa mà tập trung lái xe.
...
- Đến rồi đó. Cần tôi gọi Lâm Mặc ra dìu vào không?
Xe của Oscar đã dừng trước cổng nhà của Lưu Chương. Anh nhìn đối phương không có ý định di chuyển liền nghĩ chắc cậu vẫn còn bị choáng sau vụ kia.
- Này, cậu không sao chứ?
Lưu Chương đột ngột ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Oscar khiến anh ngẩn người.
- Oscar, tôi đến quán Anh Túc Đỏ không phải nhất thời làm loạn.
...
- Tôi đến để gặp Riki, nhưng Santa không cho tôi gặp anh ấy.
Oscar nhìn Lưu Chương đầy cảnh giác.
- Cậu biết Riki?
Lưu Chương cười nhẹ.
- Tôi không chỉ biết Riki mà còn biết mối quan hệ của 4 người các cậu.
Đột ngột, Oscar chồm người ra sau. Bàn tay anh giữ chặt lấy cằm Lưu Chương đầy đe dọa.
- Cậu là ai?
Lưu Chương vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, ánh mắt quật cường nhìn thẳng Oscar.
- Tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi khi gặp được Riki.
- Nếu tôi nói không thì sao? - Lực tay của Oscar siết mạnh hơn một chút.
Lưu Chương miết nhẹ lên mu bàn tay đang chế ngự gương mặt mình của Oscar, nhưng không có định kéo nó xuống. Cậu nghiêng đầu, bày ra biểu cảm hết sức gợi đòn.
- Vậy thì kế hoạch của các cậu nhất định sẽ thất bại.
---
- Vậy nên, cậu ta muốn gặp anh?
Trong một căn phòng bí mật phía dưới bar Anh Túc Đỏ, một cuộc họp khẩn cấp được tiến hành vào ngay giữa đêm.
- Tối nay, cậu ta có đến nói muốn gặp anh nhưng em đã từ chối. - Santa lên tiếng - Thì ra đó là người khiến Kha Vũ phát điên mấy tuần nay.
- Riki, chúng ta phải cảnh giác Lưu Chương. Cậu ta có thể là người của Châu Kha Vũ.
Người tên Riki kia vẫn thản nhiên gấp hạc. Bàn tay anh vuốt phẳng mép giấy, từng động tác đều rất đẹp mắt. Anh không để tâm đến lời cảnh báo của Trương Gia Nguyên mà hướng về phía Oscar hỏi.
- Oscar, cậu ấy đã nói gì?
Oscar nhớ lại cuộc hội thoại vừa diễn ra với Lưu Chương 1 tiếng trước. Khoảng khắc Lưu Chương nói ra câu đó, cậu ta dường như rất chắc chắn mình sẽ đạt được mục đích. Dù Oscar dư sức để đàn áp đối phương, nhưng ánh mắt của Lưu Chương lại như mang một thứ sức mạnh khiến anh thấy rất khó chịu. Thậm chí đến tận bây giờ, trong người Oscar vẫn còn âm ỉ thứ cảm giác kỳ lạ đó.
- Lưu Chương nói, nếu anh không gặp cậu ta thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại.
- Cái gì? Cậu ta điên rồi. - Santa tức tối đập mạnh xuống mặt bàn gỗ.
Ánh mắt của Riki sáng lên một tia thích thú.
- Oscar, cậu ta có chạm vào em không?
- Ý anh là sao?
Riki duỗi tay chạm lên mu bàn tay của Oscar. Một cảm giác ấm nóng lan tỏa khiến Oscar cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Santa ngạc nhiên.
- Cậu ta...
- Lần sau đừng có coi thường đối phương nhé Oscar!
- Chết tiệt, cậu ta biết hạ chú sao?
Nét cười trên mặt Riki càng trở nên nồng đậm.
- Không chỉ biết đâu. Cậu ta đã có thể giết em đấy.
Oscar rùng mình.
" Cái con người trông vô hại hết sức kia thậm chí đã suýt giết mình chỉ bằng một cái chạm đơn giản."
- Cậu ta muốn gì? - Trương Gia Nguyên thắc mắc.
Riki nghiền ngẫm những ký hiệu hiện trên tay Oscar trước khi nó tan biến mất.
- Lưu Chương đã gửi cho chúng ta một thông điệp.
Nhìn sang 3 người còn lại đang ngơ ngác, Riki thốt ra 5 chữ.
- HỢP TÁC HOẶC DIỆT VONG!
- Không thể nào!
- Riki, rốt cuộc cậu ta là ai? Sao có thể ngông cuồng như vậy!
- Có lẽ chúng ta sẽ biết được điều đó khi gặp cậu ấy!
---
- Mày không đi ngủ sao?
Lâm Mặc nửa đêm thức dậy uống nước thì giật mình bởi cái người đang ngồi chìm trong bóng tối mà không phát ra tiếng động nào kia.
- Mùi rượu à? Lưu Chương, mày càng ngày càng đổ đốn đấy!
- Ngạc nhiên vậy sao?
- Cũng không hẳn. Tao cũng sớm biết cái máu điên ngầm của mày rồi.
Lưu Chương cười nhẹ, cũng không phản bác nhận định của bạn.
Lâm Mặc mở tủ lạnh, rót một ít nước trái cây đẩy sang cho Lưu Chương.
- Vẫn còn suy nghĩ chuyện của Châu Kha Vũ à? Thật ra, cũng không cần tuyệt tình như vậy...
Lưu Chương dùng ngón trỏ gõ nhịp lên mặt bàn bếp.
- Có gì để mà suy nghĩ? Mối quan hệ chỉ được đến vậy thì sao phải cố gắng tiếp tục?
Lâm Mặc nhìn Lưu Chương lúc này có chút xa lạ. Dạo gần đây, Lưu Chương thay đổi đến chóng mặt. Xung quanh cậu ấy như được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp bí mật mà Lâm Mặc không thể hiểu nổi.
- Lưu Chương, đã có chuyện gì xảy ra?
Có thể nói với tao được không?
Lưu Chương ngước nhìn ánh mắt lo lắng của người bạn thân. Cậu rất muốn chia sẻ những bí mật này cùng cậu ấy. Nhưng...
Tiếng chuông điện thoại mà Lưu Chương mong chờ đột ngột vang lên.
- Không có gì đâu. Mày đi nghỉ sớm đi.
Lưu Chương quay người, rời xa khỏi bàn bếp rồi mới bấm nút nghe.
Là giọng của Oscar!
- Riki nói đồng ý gặp cậu.
- Tôi biết.
- Lưu Chương, tốt nhất cậu đừng nên giở trò. Nếu không...
Ánh mắt của Lưu Chương trở nên nguy hiểm.
- Nếu không, cậu làm gì được tôi?
Có tiếng lộn xộn ở đầu dây bên kia. Đến khi mọi thứ yên ắng trở lại, Lưu Chương nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
- Lưu Chương, cảm ơn vì món quà! Lần sau, tôi nhất định sẽ đáp lễ.
- Hân hạnh rồi!
- Ngày mai, 12h đêm đến cửa sau bar Anh Túc Đỏ. Tôi chờ lời giải thích của cậu. Mong rằng chúng không khiến tôi thất vọng!
Khóe miệng Lưu Chương hơi nhếch lên một chút. Cậu áp sát vào điện thoại, thì thầm một câu.
- Riki...
Quả nhiên, bên kia Riki đã không giữ được bình tĩnh.
- Cậu!!!
- Hẹn ngày mai gặp lại.
...
- Riki, anh làm sao vậy? Cậu ta đã nói gì?
Nét thản nhiên trên khuôn mặt Riki cuối cùng cũng biến mất. Bàn tay anh cuộn lại.
- Cậu ta nói đúng. Kế hoạch thành công hay thật bại phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của Lưu Chương!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
30 chương
61 chương
34 chương
58 chương
46 chương
3 chương
94 chương