Kha Vũ không phải một tay mơ trong cuộc chơi này. Những lời nói của Lưu Chương hôm đó khiến cậu khá ngạc nhiên những cũng không làm cậu bối rối. Quy tắc của những mối quan hệ kiểu vậy, Kha Vũ là người hiểu hơn ai hết. Tình cảm là thứ không đáng giá nhất ở đây. Nếu bạn bị cuốn vào thứ cảm xúc ấy với đối tượng bạn tình, sẽ rất rắc rối cho cả hai. Trên lý thuyết là thế, nhưng khi đối tượng thực hành là Lưu Chương, mọi thứ dường như lại bị trật khỏi đường ray. Tất nhiên, khó có thể nói Kha Vũ đã nảy sinh tình cảm với Lưu Chương. Nhưng cũng không thể phủ nhận, cậu đã từng có suy nghĩ kéo dài mối quan hệ này hơn ba chữ "tình một đêm". Ngay từ khi bắt đầu Lưu Chương đã rất rạch ròi giữa tình cảm với tình dục. Chỉ có Kha Vũ là luôn chần chừ. Bởi Lưu Chương mang lại cho cậu một cảm giác rất khác. Việc không gọi tên chính xác được thứ cảm giác này khiến Kha Vũ thực sự rất khó chịu. Cậu không thể ngừng nghĩ đến anh, đến những tình huống có thể xảy ra khi một Châu Kha Vũ luôn xuất hiện với với vị thế của một người đi săn giờ lại biến thành con mồi. Khoảnh khắc, anh nói ra câu đó. Kha Vũ càng khẳng định hơn sự thất bại thảm hại của bản thân. Chẳng lẽ, suốt thời gian qua, Lưu Chương không hề rung động với cậu sao? ... Thôi quên đi! Ít nhất bây giờ cậu đã có câu trả lời từ Lưu Chương rồi. " Kha Vũ, từ sau đêm hôm qua, chúng ta chính là cái gì cũng không liên quan." - Không liên quan thì không liên quan. Làm như Châu Kha Vũ em cần một tên mọt sách như anh ý! Châu Kha Vũ đột nhiên gắt gỏng, không biết là với bản thân hay là với người kia nữa. - Để xem anh kiếm đâu ra người đẹp trai hơn em. Vẫn là không cam... - Với cái kiểu cư xử thiếu đánh của anh, làm gì còn một Châu Kha Vũ thứ hai chịu nổi! - Cmn, Lưu Chương. Anh cũng bạc bẽo lắm! ... - Oscar, đi uống cùng em! - Sao vậy? Tưởng chú giờ vẫn đang mặn nồng với anh bạn thiên tài kia. Còn có thời gian nhớ đến anh em à? - Từ bao giờ anh trở nên lắm lời thế? Có đi không? - Bình tĩnh nào. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? - Em thì có chuyện gì cơ chứ? Chỉ là cuộc chơi kết thúc rồi, em cần tìm con mồi mới! - Haizz, thì ra Lưu Chương cũng không khác biệt mấy. -... tít...tít Oscar nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi mà khóe miệng giật giật. Cmn, Kha Vũ lại dám cúp máy trước. Không phải vừa phút trước còn nài nỉ anh đi uống cùng sao? Từ ngày quen Lưu Chương, tâm lý thằng này trở nên bất ổn đến không ngờ. Oscar quen Kha Vũ mấy năm nay rồi. Chút tâm tư của nó anh còn lạ gì. Thế mà bày đặt, kết thúc với chả tìm con mồi mới! Nói thế thôi chứ Oscar cũng không nỡ để thằng bé gặm nhấm nỗi buồn một mình. Chuyện hôm đó, anh cũng nghe Gia Nguyên nói loáng thoáng... Oscar nhìn màn hình điện thoại một lát rồi quyết định gửi tin nhắn. " Tối nay, 21h30 anh đến đón chú. Nhớ đúng giờ!" Đáp lại Oscar chỉ là một biểu tượng 👍đầy nhạt nhẽo. ... Với tâm tình này của Kha Vũ, Oscar tất nhiên sẽ không chọn mấy bar quá ồn ào như mọi khi. Rẽ vào một con phố yên ắng, anh đang hướng tới chỗ của Santa - Bar Anh Túc Đỏ. Kha Vũ từ lúc lên xe tuyệt nhiên không nói gì. Khi gần đến nơi cậu mới quay sang nhìn Oscar đầy ẩn ý. - ... - Sao nào, hôm nay đổi gió chút đi. Chỗ Santa cũng nhiều đối tượng chất lượng mà! Kha Vũ xuống xe, chờ Oscar đưa chìa khóa cho người giữ cổng. Quán bar mà hai người tới đây là của một người bạn trong nhóm - Santa. Nó có hơi đặc biệt một chút. Nơi này là một địa điểm yêu thích của những kẻ có tiền đam mê cảm giác mới lạ - một bar gay duy nhất trong thành phố. Oscar cũng thật biết cách chọn. Lưu Chương chính là đối tượng quan hệ đồng tính đầu tiên của Kha Vũ. ... Kha Vũ rút hộp thuốc bằng bạc trong túi ra lấy một điếu. - Anh vào trước đi, em hút xong sẽ vào sau. Nhìn thằng em vẻ mặt hiện rõ hai chữ não nề, Oscar không kìm được mà khuyên một câu. - Kha Vũ, giờ quay xe tìm người kia vẫn kịp đấy. Tức thì, giọng nói của đối phương trở nên gắt gỏng. - Anh mau cút! Cmn, anh với chả em. Thằng này càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi. Oscar đang định bụng quạu cho nó một trận nhớ đời thì chợt nhớ ra nguyên nhân hai người đến đây. Được rồi, Oscar là người thức thời không thèm đôi co với kẻ vừa thất tình. Vậy nên, anh chỉ đơn giản vỗ vai Kha Vũ rồi đi vào trong trước. ... Khi khói thuốc cay nồng đã thấm đẫm 2 lá phổi, cuối cùng Kha Vũ cũng bình tĩnh trở lại. Cậu vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, di nhẹ. - Vào thôi. Nhìn thấy cánh cửa ra vào sơn màu đỏ đến chói mắt, Kha Vũ không thể không cảm thán. Gu thẩm mĩ của Santa đúng là một tồn tại không giải thích nổi! Nhưng ngược lại với vẻ màu mè bên ngoài, bên trong quán lại được bài trí theo hơi hướng cổ điển. Tiếng nhạc du dương, ánh đèn dìu dịu biến không gian nơi đây trở nên rất phù hợp với những cuộc tán tỉnh tinh tế. Kha Vũ đưa mắt tìm Oscar. Cậu thấy anh vẫy tay ra hiệu ở một góc bên cạnh quầy bar. Santa cũng đứng cạnh đó. Nhưng còn chưa kịp tiến tới thì ánh mắt Kha Vũ chợt tối lại. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà... Lưu Chương đang nằm gục trên bàn của quầy rượu. Bên cạnh anh là một kẻ lạ hoắc. Vừa nhìn qua, Kha Vũ đã đoán được hắn thuộc loại người gì rồi. Ánh mắt lén lút nhìn xung quanh trong khi cố gắng vòng tay qua người đối phương lôi kéo. Cái thể loại mà Kha Vũ ghét nhất! Kha Vũ không tự chủ mà tiến lại gần. Dòng máu trong huyết quản cũng sôi lên khi thấy bàn tay kẻ kia đã luồn dưới áo Lưu Chương. Cậu bình tĩnh với một chai bia trên đường bước tới. Bộp...Choang... Gã kia ngã lăn ra sàn, còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trên đầu đã chảy xuống một dòng máu nóng. Kha Vũ không kiểm soát được cơn thịnh nộ, ghì hắn xuống sàn mà hạ từng nắm đấm xuống. Một nhát...hai nhát... Máu tươi càng khiến cậu trở nên điên cuồng. Trong đầu Kha Vũ chỉ còn lại hình ảnh bàn tay bẩn thỉu của hắn dám chạm vào anh. - Cmn, mày dám động vào anh ấy! Vậy thì xuống địa ngục đi... Mọi người xung quanh sợ hãi lùi ra xa tạo thành một vòng tròn. Không một ai dám đi lên ngăn cản Châu Kha Vũ vào lúc này. Cho đến khi tên kia gần như sắp đứt hơi thở, một bàn tay bắt lấy khuỷu của Kha Vũ ngăn lại cú đấm cuối cùng. - Kha Vũ, đây là địa bàn của anh. Đừng có đánh chết người. Kha Vũ ngước đôi mắt đầy tơ máu lên nhìn Santa. Mất một lúc, cậu mới bình tĩnh trở lại. Kha Vũ đứng dậy tiến lại gần Lưu Chương lúc này đã bất tỉnh. Cậu vòng tay qua người bế anh lên, bước thẳng ra bên ngoài, mặc kệ cục diện hỗn loạn phía sau. ... - Kha Vũ, em làm sao? Oscar vội vàng đuổi theo Kha Vũ khi cậu đang bế người kia đưa lên xe. Kha Vũ sau khi đặt Lưu Chương nằm yên ổn ở ghế sau mới quay sang nói với Oscar - Anh đừng hỏi nhiều! Giúp em đưa anh ấy về chỗ Lâm Mặc. - Sao em không tự đưa cậu ấy về? Châu Kha Vũ ngước ánh mắt mệt mỏi hiếm hoi nhìn Lưu Chương lắc đầu. - Em sợ rằng mình không kiểm soát được bản thân mất...