- Patrick, tôi cho cậu một cơ hội. - Nếu tôi nói không thì sao? - Đừng trả lời vội. Vận mệnh của Huyết tộc phụ thuộc vào quyết định của cậu đấy. - Akira, rốt cuộc anh là cái thứ gì... ---- Thành phố về đêm không còn những ánh đèn điện thật cô đơn. Lưu Chương nhìn rèm cửa bị gió cuốn tung lên, ánh trăng qua đó rọi vào sáng bừng cả căn phòng. Đếm ngược còn 3 ngày nữa... - Đến rồi sao? Một bóng đen đột ngột xuất hiện bên khung cửa sổ. - Lâu rồi không gặp, Akira. - Lần sau đi bằng cửa chính. Và nhớ bỏ giày bên ngoài Patrick nhìn vết bùn đất mới tinh in trên bệ cửa sổ hình dấu giày, vẫn không sợ chết mà âm thầm di thêm mấy cái trước khi nhảy xuống. - Cằn nhằn, suốt ngày chỉ biết cằn nhằn như ông già ý. Anh sợ người ta không đoán được số tuổi thật sự của mình hả? Lưu Chương không thèm để ý lời mỉa mai của đối phương. Anh gác bút, ra hiệu cậu lại ngồi xuống cạnh mình. - Bên cậu vẫn ổn chứ? Patrick tiến đến, cúi sát cổ Lưu Chương thì thầm. - Ngoài việc lâu rồi không được động đến món khoái khẩu thì tôi cũng khá ổn. Lưu Chương lắc đầu, mệt mỏi. Nuôi một con cún ít ra nó còn khiến mình vui vẻ. Còn nuôi một Huyết nhân, ngoài việc có thêm một nguyên nhân gây thiếu máu mạn tính thì chẳng được tích sự gì! Anh đẩy cái đầu to đùng kia ra, không quên khuyến mãi một cái cốc đau điếng. - Lớn đầu rồi mà chẳng trưởng thành thêm chút nào! Patrick thấy trò đùa của mình không được hưởng ứng thì cũng chẳng dám trêu chọc anh nữa. Là người, vẫn nên tự biết chừng mực. Để Lưu Chương điên lên thì rắc rối lắm. Cậu thả người lên ghế sopha, nhấm nháp chút vang đỏ yêu thích. - Phe bên kia thỉnh thoảng vẫn làm loạn. Nhưng nhìn chung thì tôi vẫn kiểm soát được. Lưu Chương gật đầu. - Vất vả cho cậu rồi. Tin đồn đã lan truyền ra, bọn họ kích động cũng là điều dễ hiểu. - Nhanh thật, đã lại đến thời điểm này rồi. Anh đã có tính toán gì chưa? - Hỏi câu gì thông minh hơn đi. - Anh ngủ với Châu Kha Vũ tổng cộng bao nhiêu lần rồi? Xoẹt! Patrick nhanh nhạy nghiêng đầu sang bên vừa kịp tránh đi chiếc bút máy được Lưu Chương phóng ra. Nét mặt người kia vẫn rất thản nhiên. - Né làm gì? Chừng đó làm sao giết nổi cậu. - Cmn, Lưu Chương. Cứ nhắc đến Châu Kha Vũ là bắt đầu động chân động tay. Già rồi mà còn học tính xấu của ai không biết! - Patrick, tôi không có thời gian đùa với cậu đâu. Patrick ấm ức nhìn vẻ vô tội của kẻ vừa định ám sát mình. Thôi được rồi, dù sao anh ta cũng là thức ăn dự trữ của mình. Không được tức giận! Không được tức giận! - Vào việc chính đi! Anh gọi tôi đến đây không phải chỉ để làm bia luyện phóng bút đâu nhỉ? -... - Hay là anh định bỏ tôi để đến bên Châu Kha Vũ. Đồ bội bạc này! - Nghiêm túc lại đi. Tất nhiên tôi gọi cậu đến đây là có việc cần nói. Lưu Chương lườm đối phương cảnh cáo một cái trước lấy ra một vật đưa cho Patrick. - Tôi đã điều tra được người đứng sau tất cả mọi chuyện. Patrick nhận lấy gói đồ chầm chậm mở ra. - Không phải là Bá Viễn à... Khoan đã...vật này! Patrick trợn tròn mắt nhìn Lưu Chương. - Làm sao anh có thứ này. - Ngày trước Vu Dương đã từng nói cho tôi khẩu quyết để triệu hồi linh kiếm của cậu ấy. Vậy nên, tôi đã thử thăm dò một chút. Quả nhiên... không ngoài dự đoán. Patrick run run chạm lên từng đường hoa văn khắc trên chuôi dao, dùng lực rút nhẹ. Lưỡi dao bằng bạc sáng loáng tuốt khỏi vỏ tạo ra một âm thanh ma sát kim loại đặc trưng. - Có phải đúng như những gì tôi nghĩ không, Lưu Chương? - Ukm Truyền thuyết kể rằng, mỗi một Huyết nhân sinh ra đều có cho riêng mình một thanh linh kiếm. Nó không chỉ đơn giản là một món vũ khí mà còn tượng trưng cho sinh mệnh của họ. Nếu một Huyết nhân chết đi, thanh kiếm của họ cũng sẽ tự tan biến. Nhưng thứ này vẫn còn tồn tại, nghĩa là... - Không thể nào... chính tôi đã xác nhận. Anh ấy chết rồi! - Patrick, nhìn kỹ lưỡi kiếm đi. Patrick một lần nữa đưa lưỡi kiếm lên ngang mắt, săm soi từng chi tiết nhỏ. Phải rồi! Năm đó trong trận Vân Khê, Vu Dương đã dùng lưỡi kiếm này cản giúp cậu một mũi tên. Là do Thanh Điểu tiễn của Hoàng Côn bắn ra. Lưỡi kiếm cũng vì thế mẻ mất một góc. - Tại sao? Rõ ràng rất giống linh kiếm Vô Tích của Vu Dương nhưng lại không phải. Lưu Chương gật đầu. - Bởi vì, giống như chủ nhân của nó, Vô Tích cũng đã tái sinh! Patrick kích động chồm tới. - Anh ấy vẫn còn sống? Tại sao bao năm qua lại không xuất hiện? - Bình tĩnh nào, Patrick! - Là kẻ nào đã làm điều này? - Mọi chuyện phức tạp lắm. Những lần trước tôi đã tưởng rằng chỉ cần giết chết Châu Kha Vũ là có thể ngăn chặn cuộc chiến này. Nhưng không phải. Kẻ giấu mặt đứng đằng sau vẫn chưa lộ diện thì vòng lặp này mãi mãi không thể kết thúc được. - Không phải Bá Viễn sao... - Không phải, anh ấy giống như Kha Vũ, chỉ là quân cờ trong tay hắn ta thôi. Đó cũng là lý do tôi gọi cậu đến đây. Patrick, đã đến lúc cậu xuất hiện rồi? - Chẳng phải ngay từ đầu anh đã nói sự tồn tại của tôi tuyệt đối phải giữ bí mật sao? - Mọi chuyện thay đổi. Kẻ đó đã lợi dụng sự im lặng của tôi để dựng ra âm mưu này... Patrick đột nhiên nghĩ đến một người. - Lưu Vũ? Chính hắn là kẻ năm xưa đã xúi giục cậu đi tìm Lưu Chương trả thù và dùng linh hồn anh để hiến tế. Lưu Chương gật đầu - Lưu Vũ lừa Bá Viễn rằng chính tôi đã giết cậu vào ngày hôm đó. - Làm sao anh biết được những chuyện này? - Thực ra tôi đã sớm nghĩ đến khả năng này khi mà Linh tộc sau bao nhiêu năm ẩn giật lại xuất hiện đúng thời điểm chống lưng cho kể hoạch của Bá Viễn. Nhưng vì có một vài việc chưa thể giải quyết ổn thỏa nên tôi chưa thể trực tiếp đối đầu với Lưu Vũ. Vậy nên chỉ có thể chọn cách im lặng sắp xếp, tránh bứt dây động rừng. - Lưu Chương, vậy lần này sẽ... - Ukm, mọi người đã xuất hiện đầy đủ rồi. Chúng ta cần phải giải quyết tất cả mọi chuyện một lần và mãi mãi. Patrick rơi vào trầm tư. Cuối cùng cũng đến thời điểm này rồi. 200 năm trước... Khi đó, Patrick, Lưu Vũ, Tiểu Cửu bọn họ còn là một bộ ba thân thiết. Chính Lưu Vũ đã khuyên cậu dùng linh hồn của Lưu Chương để hiến tế. Hắn nói có thể dùng Cấm thuật để hoán đổi sinh mệnh giữa Lưu Chương và Vu Dương. Bị lòng thù hận che mờ mắt, Patrick không có chút nghi hoặc nào mà đã tin tưởng hắn... Nhưng vào thời điểm bắt đầu nghi lễ, Lưu Vũ mới lộ ra bản chất thật. Hắn làm tất cả chỉ vì muốn chiếm đoạt Hỗn linh trong người Lưu Chương thôi. Thậm chí Lưu Vũ còn không ngại lợi dụng năng lượng của 5 người bạn thân để khống chế Hỗn linh nhằm cưỡng ép chuyển giao nó sang cho mình... Nhưng tất nhiên đến cuối cùng Lưu Vũ cũng không đạt được mục đích. Lưu Chương bị Hỗn linh kiểm soát không những thoát khỏi khống chế của cổ dược mà còn quay ngược ra tấn công lại hắn. Nếu như không nhờ Tiểu Cửu đỡ giúp một kiếm có lẽ Lưu Vũ cũng đã sớm mất mạng rồi! Vậy mà sau khi thoát được ra, hắn liền không ngần ngại bỏ trốn trước để lại cục diện hỗn loạn phía sau. Mặc cho bọn họ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Hỗn linh dù cậu ta mới là người gây ra mọi chuyện. May mà Lưu Chương còn sót lại một chút lý trí nên đã tự mình dịch chuyển tới lồng xương cá voi trắng khiến cho Hỗn linh không thể sử dụng được linh lực được nữa, 5 người bọn họ mới thoát được một kiếp...Ngoài Tiểu Cửu bị trọng thương đến phải hiện nguyên thân là hồ ly đỏ 9 đuôi và Patrick bị Hỗn linh đánh ngất ngay từ đầu thì ba người còn lại cũng không tính là thương tổn nặng nề. Về phần Lưu Chương, sau hành động tự hi sinh kia thì đã bị Hỗn linh xâm nhập một phần vào linh hồn chính, để lại một mối nguy hiểm tiềm tàng... Lúc Patrick tỉnh lại, đã là chuyện của một tháng sau. Nếu không phải Mika kể lại, chắc có chết cậu cũng không tin được, người mà cậu hận nhất vậy mà lại liều mạng dùng máu để cứu mình. Lưu Chương đã dùng bùa chú để xác lập nên một mối liên kết kỳ lạ chưa từng có giữa kẻ cho với người nhận máu. Sau này, ngoài anh ra, Patrick không thể sử dụng máu của bất cứ ai nữa.