Trong căn phòng tối, có một cô gái đang ngồi thu lu như bóng ma, một bên mắt sáng lên ánh đỏ rực như lửa … rồi trong chốc lát, ánh lửa đỏ ấy biến mất không dấu tích, chỉ còn hình thái con người vẫn bất động ở đó giống cái xác chết … trong đầu cô ta giờ không lưu giữ bất cứ một hình ảnh nào cả, cô ta là ai?? Cái tên Livi liệu có phải của cô ta?? Và quan trọng hơn, tại sao cô ta lại có mặt tại đây?? … hàng ngàn câu hỏi cứ trôi đi trôi lại trong trí não nhưng không có lời đáp, kể từ khi tỉnh lại trên giường ngủ cô ta đã không còn biết bản thân mình là ai nữa, cái cô ta biết duy nhất chính là một người tên Bảo Lam mà thôi … Bảo Lam, cái tên nghe vừa lạ vừa quen, cô ta đã gặp người đó chưa?? Và còn một người nữa, anh ta ngồi trên một đỉnh tháp nhìn về phía khu rừng hun hút, làn tóc đen bay nhẹ trong gió mà lẩn khuất sau đó là khuôn mặt nam tính vô cảm … Ken là ai?? Tại sao trong đầu anh ta chỉ luôn gọi cái tên này?? … sự trống rỗng khi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài khiến cả cơ thể anh ta bâng khuâng khó hiểu, dường như anh ta vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng đối với mình … không biết đó là gì và bản thân anh ta cũng không muốn tìm hiểu, đến việc mình là ai còn không biết thì cố gắng nhớ xem mình mất thứ gì đâu còn quan trọng nữa … Phía dưới kia là hai con người khác, họ cũng không khác gì hai người kia, cũng không nhớ gì về bản thân mình … trong họ cứ luôn vang lên cái cuồng vọng giết người và liên tục hành hạ những con vật mà họ nhìn thấy … dường như được thấy máu chảy là thú vui của họ, không những vậy, khi nhìn thấy hai con người kia họ lại càng muốn chém giết nhiều hơn, bởi vì họ muốn giết hai người đó … không một lý do nào cả, tâm khảm thôi thúc bản năng, bản năng lại điều khuyển lý trí và lí trí điều khuyển cơ thể … tàn nhẫn thay họ giống như một thứ công cụ chỉ biết giết chóc, khi cảm xúc con người đã mất hết chỉ còn tồn tại bản tính dã thú, cái bản chất đáng khinh bỉ nhất của con người, thứ búp bê vô cảm theo đúng nghĩa của chúng … Điều khuyển và bị điều khuyển, bên nào bất hạnh hơn?? Câu trả lời có lẽ quá đơn giản vì những kẻ bị điều khuyển mới chính là những kẻ thực hiện mưu đồ đen tối của kẻ điều khuyển, chúng là tấm bia đỡ đạn cho chủ nhân của chúng … và không chỉ có vậy, khi nhàm chán, những kẻ đó còn bị coi như những món đồ chơi tiêu khuyển, khi vô dụng, chúng bị vứt đi không thương tiếc … chỉ có điều, đồ chơi cũng biết phản chủ, con chó cùng đường cũng phải quay lại cắn chủ thì mới thoát thân được … trong trường hợp của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đỏ kia cũng vậy … “kẻ phá đám này đến thật đúng lúc nhỉ??” Bảo Lam giễu cợt anh ta bằng giọng điệu mỉa mai châm biếm, nếu đã giết sao không giết hết mà còn để lại hậu họa này … anh ta thừa biết rằng cô gái kia sẽ không bao giờ tìm tới mình nhưng chẳng lẽ lại không nghĩ tới việc cô ta có thể động chạm tới người mà anh ta yêu hay sao?? Là bất cẩn hay anh ta vốn đã có mưu chước từ trước?? “để xem cô ta sẽ làm được gì??” Ken cười khểnh, anh ta không tỏ vẻ gì là quan tâm tới những thông tin mình vừa được thông báo … Nhìn vẻ thản nhiên của Ken làm cho Bảo Lam cảm thấy bực bội, câu nói đó là coi thường năng lực của một người từng là sát thủ khét tiếng hay là đang đề cao lên khả năng của người mà cô ta căm ghét nhất?? Với kết quả đã hiện trước mắt, Bảo Lam không thể nào chấp nhận được, cô ta sẽ không để mọi chuyện đi đúng hướng mà Ken đã dự tính đâu … cuộc đời mà, phải có sự mới mẻ thì mới thú vị được, không có biến cố sao biết được kế hoạch có hoàn hảo hay không … Quay người bỏ đi, Ken đưa mắt nhìn theo cái bóng người có mái tóc màu đỏ gắt đó, anh ta đã lường trước được mọi chuyện rồi … nếu cô ta không can thiệp thì không phải là Bảo Lam mà anh ta biết … đây là một cơ hội tốt để kiểm tra xem những gì cô ta đã làm với cả 4 đế vương liệu có hiệu quả hay không, ngay từ đầu Ken đã không tin tưởng vào thứ kĩ thuật hạng bét của cô ta rồi, đặt cả mạng sống của mình vào thành quả trước mắt thì không đúng với phong cách của anh ta … liệu Bảo Lam có lường được trước việc này hay không?? “hãy thử nghiệm thành quả mà cô tự hào nhé??” Nhưng cả hai con người siêu việt ấy hoàn toàn không phát giác ra được cái bóng đang ẩn mình trên cao, người đó nhẹ nhàng như loài nhện đong mình trên dây một cách điêu luyện để tìm hiểu những gì mà mình cần tìm … dù rất giận dữ với những gì mình biết được, nhưng sát khí không bị bộc lộ khiến cho người đó hoàn toàn vô hình … sẽ thế nào khi trên một hòn đảo tách biệt này lại tồn tại một con người mà không ai có thể đo lường được khả năng người đó có thể làm được … ... ... ... … … Choang choang … Tiếng đỗ vỡ khiến bà Nguyệt giật mình vội vàng chạy vào trong bếp … ở nơi đó, bà Thuyên đang ngẩn người nhìn đám sành sứ sắc nhọn bị vỡ vương *** trên nền gạch, tình trạng này đã diễn ra một thời gian rồi … “Dạo này em sao vậy Thuyên?? Có chuyện gì sao??” Bà Nguyệt nhanh chóng đỡ bà Thuyên dậy tránh xa khỏi đám mảnh vở nguy hiểm, một con người kĩ tính như bà Thuyên thì việc làm vỡ đồ là điều vô cùng hiếm thấy, trừ khi là cố ý nếu không thì không bao giờ xảy ra sai sót này … “em … em không sao!!” Bà Thuyên lắc đầu, câu trả lời hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt … “đừng giấu chị, có chuyện gì hãy nói ra đi … ở căn nhà này giờ chỉ còn hai chúng ta thôi!!” Bà Nguyệt là một người tinh ý, không gì là có thể qua được mắt của bà … tính cách này rất giống với nó, đọc suy nghĩ của người khác qua nét mặt là điều mà cả hai mẹ con nó đều có thể làm được … chỉ có bà Thuyên là ngạc nhiên, câu nói của người chị này không chỉ có một ý nghĩa như vậy … từ khi cậu chủ Hoàng Nhất Long trở về Việt Nam thì cũng là lúc bà Nguyệt gọi bà Thuyên tới ở cùng, dù không lâu nhưng chắc chắn rằng thời điểm mà cả hai người phải đối mặt với nhau nói chuyện sẽ xảy ra … và ngày hôm nay chính là thời điểm đó … “ ... ... …” Bà Thuyên ngồi lặng trước chiếc bàn màu trắng lạnh, tách trà nóng được đặt xuống trước mặt và cùng lúc đó bà Nguyệt cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện … tách trà tỏa khói thơm ngát nhưng không ai trong hai người có ý định lên tiếng, một không khí căng thẳng không rõ nguồn gốc bất chợt ập đến. nó báo hiệu cho việc cuộc đối thoại này không phải là cuộc đối thoại đơn thuần giữa hai người phụ nữ … “chị có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng …” Bà Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt thoáng chút u buồn tiếp tục: “trước tiên hãy cho chị biết em là ai??” “ ... ... ” nén một tiếng thở mạnh, bà Thuyên biết điều này rồi cũng tới, những chuyện đã xảy ra không thể mãi giấu được … nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ, bà Thuyên mỉm cười khẽ nói: “em là Trịnh Hoàng Minh Thuyên, là đàn em của Dương Trung và Dương Khang trong trường đại học …” “Và …” “Và là thành viên của D rất lâu về trước!!” Kết thúc là một lời khẳng định nối tiếp, có lẽ những chuyện này bà Nguyệt đã thấu tỏ từ trước rồi … nhưng khi được nghe chính bà Thuyên thú nhận quả thực vẫn không khỏi hụt hẫng bàng hoàng … “Khi mang thai Hương, chị đã không hiểu tại sao ông ấy lại muốn bỏ nó!!” Bà Nguyệt cười trong đau đớn nhớ lại quá khứ: “thật không ngờ ông ta còn muốn giết cả ba mẹ con chị!!” “chị biết sự thật từ bao giờ??” Bà Thuyên thẳng thắn hỏi, mối hoài nghi này không giải không được … “Khi khuôn mặt của người đó lao vào biển lửa để cứu ba mẹ con chị thì lúc đó chị đã biết tất cả rồi!!” lại một nụ cười lặng lẽ, người phụ nữ này đã phải chịu một nỗi đau thống khổ hơn bất kì ai … “Anh ấy chỉ không muốn mất thêm người thân nào nữa mà thôi!!” Bà Thuyên không hiểu sao lại vội vàng giải thích, giải thích một điều không đáng có: “nạn nhân của Dương Trung đã quá nhiều … hắn thực sự mất hết nhân tính vào lúc đó rồi!!” “Nhưng lợi dụng một đứa trẻ liệu có còn nhân tính không Thuyên??” nỗi trẫm uất của bà Nguyệt còn lớn hơn nữa: “Dương Khang có thật là con người lương thiện mà em từng biết hay ông ta đã đổi khác trở thành một con quỷ bất nhân vô tính??” “ ... ... …” Không thể phủ nhận được những gì bà Nguyệt vừa nói, quả thực Dương Khang đã thay đổi, sự thay đổi như lột xác trở thành con người tàn nhẫn vô cảm, giả tạo thủ đoạn … Ngày đó có lẽ không thể trách được Dương Khang, cả gia đình đều bị Dương Trung sát hại, hỏi xem liệu ông ta có thể toàn tâm toàn ý dùng tình yêu thương để chăm sóc những đứa trẻ do chính kẻ thù của mình sinh ra hay không?? Đứng trên một phương diện khác mà nhìn thì cách nghĩ của Dương Khang không sai, sử dụng chính dòng máu của kẻ thù để kết liễu kẻ thù, điều này không có gì đáng để ngạc nhiên cả … chỉ có điều, chính sự thù hận đó đã khiến Dương Khang trở thành ác thú, ông ta đã không hiểu rằng bản thân đã có được thứ quý giá nhất mà Dương Trung không có … có lẽ suốt cả một đời Dương Khang đã bị chìm trong oán hận mà không nhận ra được tình yêu mà cô con gái là nó đã dành cho mình … điều mà Dương Trung khao khát bây giờ chính là thứ tình yêu đó … sự trả thù cay đắng đến ngọt ngào ấy nếu thực sự xảy ra thì có lẽ rằng những thế hệ sau này sẽ không phải gồng mình để chống chọi với quá khứ như vậy, mớ rắc rối hận thù này quả thực quá nặng nề mâu thuẫn … “mớ dây lùng bùng này hai chúng ta hoàn toàn không thể làm gì được!!” bà Thuyên bặm môi cay đắng nói: “chỉ có thể đứng nhìn bọn trẻ làm những việc ta đã không thể làm mà thôi!!” “Sự bất lực của đàn bà … ” Bà Nguyệt căm hận: “chị ghét cái cảm giác này!!” Hai bà mẹ mang trong mình cùng một nỗi đau, có lẽ quá khứ của họ không giống nhau nhưng họ lại có cùng một nguồn yêu thương … con gái họ, những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, xinh đẹp hiền lành giờ không còn như vậy nữa, vòng xoáy thù hận đã cuốn đi những thiên thần đáng yêu và vấy bẩn tâm hồn vô sạn của chúng … có ai thấu hiểu được nỗi bất lực cùng cực ấy không khi phải chứng kiến cảnh mà các bà mẹ không bao giờ muốn?? Cùng lúc ấy, cũng có một bà mẹ đang sử dụng hết khả năng của mình để bảo vệ đứa con thơ còn đỏ hỏn trong tay … toàn cơ thể nó ướt sũng toàn nước khi bị người con gái đó treo ngược lên rồi dìm xuống hồ, tay chân còn hằn lên vết thừng siết chắt … tất cả chỉ để thỏa mãn cái thú tính thích hành hạ người khác của cô gái kia, nhìn nó đau đớn chính là niềm vui của cô ta … “Nhốt cô ta vào phòng đá … !!” Ra một cái lệnh như vậy, người con gái đó bỏ lại phía sau hình ảnh nó tàn tạ ho ra nước mà khinh khỉnh đi mất … giờ đây nó không còn là mối nguy hiểm của cô ta nữa, nó chỉ còn là một thứ đồ chơi tiêu khuyển để cô ta giải trí sau khi suy nghĩ những sách lược đối phó với hắn mà thôi … nhưng cô ta có hiểu rằng chỉ vì nghĩ cho con trai mà nó mới chịu đựng như vậy, tính mạng của nó giờ không quan trọng bằng sự an toàn của Khang Kiện, dù nó có chết thì cũng phải bảo toàn được mạng sống của con trai cho tới khi chồng nó tìm ra cách giải cứu … Nhìn qua một màn hình lớn là hình ảnh nó bị ném vào căn phòng đá lạnh trong tình trạng cơ thể ướt sũng, một cô gái bên mắt phải có xăm hình một cánh bướm đêm ngồi xuống bên chiếc nôi nhỏ và đưa tay khẽ đung đưa chiếc nôi ấy … Ngô Khang Kiện, con trai của nó đang được cô gái đó chăm sóc, Moth giờ xuất hiện với một hình ảnh khác, cô ta khác hoàn toàn với một Moth trước đây phục vụ nó … một nét thâm độc xuất hiện trên khuôn mặt không mấy khi được lộ diện, nụ cười cũng kèm theo đó sự u ám thấy rõ … “Ngô Khang Kiện … cái tên này đẹp đấy, cô muốn một cuộc sống bình yên ư?? Không bao giờ có chuyện đó đâu, cô chủ của tôi ạ!!” Đôi mắt xanh ngọc của Khang Kiện nhìn cô ta bằng một vẻ gì đó khó mà lý giải được, người ta thường nói trẻ con có một ngôn ngữ và sự thông minh tách biệt với thế giới, bằng một cách nào đó, Khang Kiện đã hiểu những gì đang diễn ra xung quanh mình, điển hình là việc cậu bé từ khi tới một nơi lạ lẫm này đã không khóc một tiếng nào, cũng không thể hiện sự sợ hãi khi gặp người lạ … thái độ này khác hoàn toàn so với lần đầu tiên cậu nhóc bị người lạ bế … Moth thực sự không thích nhìn vào đôi mắt xanh ngây thơ đó, cô ta cảm tưởng như bản thân đang đối mặt với cả nó và hắn vậy … mới chỉ có chút tuổi mà Khang Kiện đã mang tới cho người nhìn cái sợ hãi không rõ nguồn gốc, vậy thì không biết khi lớn lên cậu bé này sẽ trở thành người như thế nào nữa … “nhìn cô giống một bà mẹ đấy nhỉ??” Một giọng nói sắc lạnh vang lên khiến căn phòng trống chợt xao động, Moth chẳng thèm quay lại cũng không thèm liếc nhìn người vừa xuất hiện … với Moth, người con gái kia không đáng được cô ta tôn trọng … “Hạ Tiểu Lan, giữ thái độ như vậy với tôi thật không tốt chút nào đâu!!” Có vẻ như sự thiếu tôn trọng của Moth khiến cô gái kia khó chịu, tuy đã biết nhau từ rất lâu nhưng quả thực ngoài chủ nhân của mình thì Moth chưa từng tôn trọng bất kì ai … “với người có suy nghĩ ngắn ngủi như cô mà cũng muốn tôi tỏ sự kính trọng sao?? Cái miệng nhơ nhuốc đó còn không xứng để gọi tên tôi nữa kìa!!” Moth quay người nhìn cô gái ấy, cái tên Hạ Tiểu Lan đã lâu lắm rồi không có ai gọi nhưng Moth lại cảm thấy kinh tởm khi bị một con người bẩn thỉu xướng tên … “cô …” “nên nhớ cô mới chính là người tìm tới tôi!!” Moth quay người hướng vào chiếc nôi nhỏ và nói tiếp: “đừng tự cho mình cái quyền được ra lệnh khi tôi chỉ mới cung cấp chút thông tin nhỏ nhoi!!” “chủ nhân của cô chết rồi, còn muốn phục vụ ai nữa??” cô gái đó cười khỉnh: “chẳng lẽ cô muốn con nhỏ vô dụng kia làm chủ nhân mới sao??” Đưa mắt nhìn màn hình, nó đang ngồi co ro một chỗ trông thật thảm hại, dường như đã có một lớp tuyết mỏng phủ lên cơ thể nó rồi vậy … Moth chỉ nhìn hình ảnh ấy rồi quay sang chiếc nôi khẽ đung đưa … lần này thì Moth dường như hoàn toàn mất đi cái gọi là tôn trọng rồi, thậm chí cô ta còn nói một câu mang đậm sự khinh thường trong đó … “Còn tốt hơn con người bẩn độc như cô!!” … Rầm … Giáng một guốc lên cánh cửa gỗ khiến nó lõm xuống, cô gái kia nhìn Moth bằng đôi mắt giận dữ căm ghét … cô ta rít lên một tiếng đe dọa rồi mới bỏ đi … “Cứ chờ đấy, sự khinh thường này … cô sẽ phải trả giá cho nó!!” Tiếng giầy cao gót nhẹ dần rồi biến mất khỏi không gian trống không xung quanh Moth, cô ta cũng không quan tâm tới những gì vừa diễn ra, điều đáng quan tâm đó là thái độ của cậu nhóc đang nằm trong nôi mà thôi … Khang Kiện hoàn toàn không mảy may tỏ chút thái độ sợ hãi nào, nếu là đứa trẻ bình thường thì chắc chúng đã gào khóc vì bị giật mình rồi … đúng là mẹ nào con nấy, Khang Kiện thực sự rất giống với nó … “Nhóc con, để xem nhóc sẽ sống được bao lâu tại nơi này!!” ... ... ... … … Choang … Tiếng của một vật làm bằng thủy tinh đang vỡ ra từng mảnh bởi một ai đó … mà cũng không thể trách được khi người đó trút giận lên những đồ vật dễ vỡ như vậy, người em gái của anh ta đang lâm vào tình cảnh mà không ai có thể ngờ được … có nằm mơ Long cũng không nghĩ tới việc hoang đường này, anh đã lên chức bác từ bao giờ mà chẳng biết … vậy mà khi biết chuyện thì đến thằng cháu cũng không được gặp, anh thực muốn nện cho hắn một trận vì đã không bảo vệ được nó đến nơi đến chốn … thì ra lý do của sự biến mất một cách đột ngột của nó là vì chuyện này, thì ra người anh hy vọng sẽ cứu được nó đã và đang kìm giữ chân nó tại đây … và hậu quả thật chẳng đáng mong đợi chút nào … “Ruốt cuộc thì người làm chuyện này là ai?? Cậu gây thù chuốc oán thì cũng phải làm cho dứt điểm chứ … để lại hậu họa như thế này mà được sao??” Sự chỉ trích của Long chiếu thẳng vào hắn, người đang ngồi im lặng trầm tư một điều gì đó … có lẽ chẳng ai có thể hiểu được những gì mà hắn đang suy nghĩ đâu … “Anh nghĩ người như tôi dễ dàng mắc sai sót lắm ư??” “ ... ... ” Nhìn khuôn mặt đăm đăm của hắn, Long cảm thấy như bản thân vừa mắc một sai lầm nào đó … liếc mắt nhìn người con gái đang ngồi yên lặng trên ghế sofa kia, anh chợt hoài nghi về những gì mình vừa nói, với một con người tài năng như hắn thì sao có thể để lại sai sót chết người này cơ chứ, nhưng không phải ngẫu nhiên mà người con gái mang tên Ngô Hoàng Ánh Ngọc kia lại đích thân tới gặp anh hai ngày trước … “Nếu biết trước cô ấy cử “Ẩn Giả” đi giết gia đình đó thì tôi đã ra tay rồi!!” Hắn mệt mỏi ngả người ra sau mà nói một cách thâm trầm: “Và dĩ nhiên cô ta sẽ không thể sống sót cho tới bây giờ!!” “Nghĩa là …” “Anh chắc cũng biết Hương đã muốn vờn cả ba người đang đứng đầu Tam Kiềng ngày trước đúng không??” Ngọc cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “và ngay trước vũ hội, con bé đã ra lệnh trừ khử họ!!” “con bé tin tưởng nhầm người??” “Không nhầm đâu!!” hắn cười nhạt: “để cô ta sống sót chính là mưu chước của anh ta … không ăn được thì muốn đạp đổ đó mà!!” Giọng điều khiêu khích của hắn khiến cho cả Long và Ngọc chú ý, câu nói vừa rồi hình như không phải để đối thoại với cả hai người … hướng theo ánh mắt của hắn, Long nhìn thẳng vào chiếc camera được lắp đặt trên tường, có lẽ nào … … Cụp … Píc … Điện bật trong phòng vụt tắt một cách đột ngột rồi một giây sau lại sáng trở lại, hắn không phản ứng gì chỉ cười khểnh chờ đợi một thông báo từ người mà hắn tin tưởng … … Cạch … Cánh cửa phòng làm việc được mở ra và Chiến xuất hiện với một chiếc ipad nhỏ trên tay, trang phục có phần không phù hợp với hoàn cảnh khi nó bị rách nát một cách thảm hại … dường như anh vừa trải qua một cuộc chiến dữ dội vậy … “Boss, tôi đã trở về!!” “còn …” hắn bỏ lửng câu nói, dường như từ “còn” này chỉ là thứ nối tiếp cho những gì Chiến sẽ phải nói mà thôi … “xin lỗi nhưng cả 4 Đế Vương đều đã biến mất không chút tông tích … tôi không thể đưa hai người đó trở về!!” …RẦM … Hắn đập mạnh tay xuống bàn, những gì Chiến vừa nói đã đả kích mạnh vào tâm lý của hắn … cả hai người con gái quan trọng đối với nó đều mất tích, chuyện hoang đường này vốn không được xảy ra … tổ chức Trung Gian này quả thực không thể bỏ qua được nữa, hắn đã từng gạt đi cái ý định phá nát nơi đó nhưng giờ thì không thể … “Hòn đảo đó … hãy san phẳng nó cho tôi!!” hắn gằn giọng … “Đã xong!!” Chiến gật đầu rồi tiếp tục nói: “chỉ có điều … những người mà cậu cần hoàn toàn không còn ở nơi đó nữa!! hòn đảo ấy đã bị bỏ hoang chỉ trong vài ngày!!” “xác định được vị trí chưa??” hắn lại hỏi … “có lẽ cậu nên xem trực tiếp!!” Chiến đưa cho hắn chiếc Ipad mình đang cầm, trong đó là những hình ảnh mà anh đã thu thập được … liếc nhìn đám ảnh đó, hắn không buồn xem kĩ mà hướng về phía Long nói: “Người nên xem có lẽ là anh!!” “??” Long không hiểu, từ khi nhân vật mới xuất hiện thì anh đã hoàn toàn không hiểu họ đang đối thoại về vấn đề gì … đưa tay nhận lấy chiếc Ipad, đôi mắt Long đột nhiên mở to kinh ngạc bởi những gì vừa đập vào mắt mình … anh không phải đang nằm mơ, nhưng quả thực những tấm ảnh được lưu giữ trong Ipad đó là thứ mà anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy … “Bố??” “Vậy ra đây là Dương Trung, người đã làm khuynh đảo cả một thế hệ con người!!” Ngọc liếc nhìn vào chiếc Ipad và nói, cô không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trung niên đang ở độ xuân sắc kia … “chuyện này là sao??” Long giơ chiếc Ipad lên rồi nhìn thẳng vào hắn hỏi, giọng nói có phần gay gắt: “trong khi Hương đang gặp nguy hiểm thì cậu lại làm mấy cái chuyện thừa thãi này ư?? Ông ta đáng để cậu mất thời gian tìm kiếm à??” “À, cái đó chỉ là phần phụ thôi!!” Chiến khẽ cười lên tiếng: “cái tôi muốn anh xem là cái video cuối cùng cơ!!” “sao cơ??” Long hoài nghi, quả thực rằng đằng sau những bức ảnh là một đoạn video ngắn … “tôi muốn chỉ cho anh thấy ai mới là mục tiêu … ” hắn nói mà khuôn mặt ngày một tối đi: “… và nơi chúng ta phải phá hủy!! Nếu không giải quyết dứt điểm thì dù có cứu được cô ấy thì cũng không thể ngăn cô ấy được!!” “cậu … cậu muốn tôi làm gì??” Long nhíu mày, anh có thể đoán được hắn đang dự tính điều gì … chỉ mong rằng anh nhầm … “thực hiện điều mà cô gái này muốn!!” Hắn cầm chiếc Ipad và giơ lên, trên đó đang hiện lên hình ảnh một cô gái với khuôn mặt bị băng kín một nửa nhưng không thể che giấu được đôi mắt tràn ngập sát khí, xung quanh cô ta là một biển máu và xác người, tất cả chỉ để tạo nên một nỗi ai oán không dứt … hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu cương nghị của Long mà nói tiếp: “chỉ cần là có cùng dòng máu, anh hoặc cô ấy … tôi muốn anh … hãy tự tay giết chết người đàn ông đó … Dương Trung phải chết thì cô ấy mới sống!!” “ ... ... …” Dù đã lường trước điều này nhưng Long vẫn không thể đối mặt được với sự thật rằng anh phải tự tay giết chính cha đẻ của mình thì mới có thể cứu được người em gái yêu quý … anh đang hy vọng vào điều gì chứ?? Hy vọng rằng có một người khác có thể cứu nó thoát khỏi cái quá khứ nhập nhằng và cũng có thể để Long thoát khỏi việc phải xuống tay với Dương Trung?? … anh đã trốn tránh quá lâu và giờ thì không được nữa rồi, ngoài hành động ra thì anh không thể làm bất cứ điều gì để có thể khiến nó quay đầu trở lại … trong tất cả thì anh mới chính là kẻ ích kỷ và xấu xa nhất, cuối cùng thì cô em gái kém anh những 6 tuổi kia mới là người đáng thương nhất … Nhận thấy được vẻ mặt chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc của Long, Ngọc chỉ khẽ thở dài, là Dương Khang muốn người cháu đích tôn duy nhất của dòng họ Dương không bị vấy bẩn và cuối cùng thì chính ông ta lại vấy bẩn lên cả hai tâm hồn còn trong sáng ấy … đẩy Long tới bước đường này, lỗi hoàn toàn thuộc về Dương Khang … sau chuyện này, có lẽ Long sẽ không thể trở lại là con người vô tâm như trước kia nữa rồi, chối bỏ đi thân phận của mình cuối cùng rồi cũng phải nhìn nhận điều đó, Long hoàn toàn không thể vứt bỏ đi dòng máu đang chảy trong huyết quản … là con của một con người vô nhân thì cũng chưa chắc đã có tính người, Hoàng Nhất Long chắc chắn không phải chỉ là một người bình thường sở hữu một tài sản bình thường đâu … giống như nó vậy, anh ta ẩn chứa bên trong nỗi mâu thuẫn và cả sự xấu xa nữa … Nếu Long không chấp nhận việc này thì anh ta quả thực không có tính người, giống như cha anh ta vậy … “Chiến …” Hắn đột ngột gọi tên Chiến khiến anh giật mình, nhưng trong phút chốc anh nhận ra trong mắt hắn có điều gì đó không ổn … một khẩu súng ngắn mau chóng được rút ra, chỉ có điều … “Để chúng đi!!” hắn lại ra lệnh một lần nữa chỉ trong vài phút … “Nhưng … ” Chiến chưa kịp nói thì mọi di chuyển đều bị khựng lại như thể có một thứ gì đó đang quấn chặt lấy cơ thể anh và phong tỏa mọi hoạt động … “Tất cả đứng yên, đừng cử động … ” hắn cũng giữ nguyên trạng thái đang đứng của mình và nói một cách bình tĩnh: “Loại tơ này có thể gây thương tích cho mọi người đấy!!” Nói đến đây thì cũng là lúc Long và Ngọc cảm nhận được một thứ gì đó đang quấn lấy mình, toàn bộ tứ chi đều không thể cử động được … là ai?? Là ai mà có thể làm được điều này trong khi cả bốn người có mặt tại nơi này đều không phải đơn giản?! … và là ai?? Là ai mà thậm chí hắn còn không bộc lộ chút cảm xúc nào mà giữ nguyên cái vẻ thản nhiên thường ngày ấy?? chẳng lẽ hắn đã biết?? “tốt nhất là em nên xuất hiện!!” hắn khẽ cười nói một cách bình thản như không có chuyện gì xảy ra: “anh không muốn đám tơ này trở nên vô dụng đâu!!” Một thân ảnh màu đen vụt xuất hiện từ đâu đó và đứng ở giữa phòng, trang phục không có vẻ gì là được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng mà rách te tua nhìn thật thảm hại, thứ da lông thú mặc trên người thật không đúng với phong cách là một sát thủ … mái tóc đen dài chấm hông thậm chí còn che luôn cả khuôn mặt giống như một cái xác lâu ngày mới được đào xới, cảm giác như người này vừa từ dưới đất chui lên vậy … “Trông em thảm hại quá!!” hắn nhíu mày, khuôn mặt có phần tối đi so với trước lúc người đó xuất hiện … … vụt vụt vụt … Cả Chiến, Ngọc và Long đều đột nhiên bị hẫng mất thăng bằng, thứ tơ ghì chặt lấy người họ không biết tại sao lại biến mất … và đồng loạt không hẹn mà cả ba cùng rút súng chĩa thẳng về hướng người con gái đang khoác trên mình bộ dạng xác sống kia … “Ngươi là ai??” Chiến quát lên, một thứ bốc mùi như thế này xuất hiện tại nơi đây mà anh không phát giác ra … con người này không phải hạng dễ đối phó … “Tiểu thư của em đâu??” cô gái đó lên tiếng hướng thẳng tới hắn mà hỏi, một câu hỏi không rõ đầu đuôi nhưng hắn lại hiểu thấu tất cả … “em lại thất bại lần nữa sao??” hắn không trả lời mà đáp lại là một câu hỏi … “Phải … và một lần nữa em không chết!!” Cô gái đó, đôi bàn tay cử động vuốt ngược cái mái tóc đang che giấu khuôn mặt của mình lên … một cái nhìn lạnh khủng khiếp khiến căn phòng rơi vào im lặng trong phút chốc, hắn thoáng một giây ngỡ ngàng trước sự thay đổi quá đỗi khác lạ này của người con gái ấy … chứng tỏ rằng cô ấy đã phải trải qua những điều còn khinh khủng hơn gấp vạn lần trước đây … “Hiểu Nhiên, sự thất bại này còn hơn cả thành công nữa đấy!!” “Một lời khen ngợi à??” Sự nghiêm túc của Nhiên khiến hắn bật cười, cô gái này quả thực thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức cả bản tính thường ngày cũng biến mất mà thay vào đó là cái thái độ dửng dưng với mọi thứ, vô cảm vô giác … cái trạng thái đúng với hắn từng trải qua ngày trước, chỉ có điều, dường như thứ tôi luyện nên Nhiên không phải là do một cú sốc tinh thần như hắn mà là một cái gì đó khủng hoảng hơn rất nhiều … và hắn không muốn cô gái này nổi giận vì sự thiếu tôn trọng của những người xung quanh đâu … “Mọi người hạ súng xuống, đây là một người quen … rất quen!!” Nhiên liếc nhìn ba người đang có mặt tại nơi này, cả ba gương mặt cô đều biết rất rõ … một khi đã liên quan tới nó thì Nhiên không thể không biết … “con gái của Nguyễn Đại Phong và là thuộc hạ của Dương Mỹ Nguyệt Hương, Nguyễn Nguyễn Hiểu Nhiên rất hân hạnh được gặp ba vị!!” Cái giọng giới thiệu đơn thuần chỉ là giới thiệu nhưng trong đó có một cái gì đó đang đe dọa người nghe, sát khí này vốn không nên có tại nơi này … là Nhiên cố ý hay là vì một lý do nào khác?? “em đang làm gì vậy??” hắn hỏi: “sát khí này nghĩa là sao??” “xin lỗi, em không có thời gian … ” Nhiên ngước nhìn lên trần nhà, đôi tai và mọi giác quan khác đang hoạt động một cách tối đa nhất: “chỉ là muốn cản trở một số người thôi!!” “Ai??” “ ... …” Nhiên quay nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên tạo một nụ cười ẩn hiện: “những con người anh vừa thả đấy!! giả ngu với em sao??” “ ... ... …” Hắn không nói gì chỉ nhún vai, Nhiên không quan tâm và cũng chẳng đáng để quan tâm tới thái độ của hắn, nụ cười ấy đột nhiên đổi hướng quay về phía Long, đôi mắt Nhiên chếch choáng một vầng trắng khuyết và nói như một lời cảnh báo … “Hoàng Nhất Long, nếu thiếu gia muốn khử Dương Trung trước hết hãy khử cả 4 đế vương vừa đăng ngôi!!” “hả??” “Tạm biệt!!” Nhanh như cắt bóng hình của Nhiên đã biến mất không dấu tích, đến hắn cũng phải ngạc nhiên về điều đó … từ khi nào mà Nhiên đã có được khả năng này vậy?? … bỗng một sơi tơ nhỏ vương vào mặt hắn, sợi tơ mảnh đến mức không dễ gì có thể phát hiện được, thì ra đây là cách Nhiên ẩn mình, sử dụng độ đàn hồi của tơ nhện và biến mình thành một con nhện gió … khả năng của Nhiên quả thực không thể đo lường được … “chỉ hơn một năm mà được như thế này … liệu 4 đế vương được đào tạo huấn luyện thì sẽ thế nào đây??” Câu nói của hắn trôi nổi vào không khí khi ba con người kia vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với những gì vừa diễn ra … có lẽ khả năng tiềm ẩn của con người còn quá đỗi khó hiểu đối với họ chăng??