Trời đã trở về đêm cũng là lúc hắn và nó đi ngủ, hắn nằm đó khẽ ấn lưng cho nó, vì mang thai nên nó chỉ được nằm về một bên, lưng hay mỏi nên hắn thường chăm sóc như vậy ... nhưng không khí của mấy hôm nay có chút nặng nề hơn bình thường, hắn kể từ khi chạm mặt với Ken thì luôn yên lặng với nó, mặc dù vẫn cứ chăm sóc chu đáo như vậy nhưng sự im lặng của hắn khiến nó cảm thấy có chút áp lực… “anh!!” “ừ!!” “em lại làm anh lo lắng phải không??” Nó nói khi vẫn quay lưng về phía hắn, đôi mắt nó hướng ra phía khoảng không ngoài lớp kính dày ... bàn tay siết chặt lấy chiếc gối đang nằm ... “anh xin lỗi!!” hắn gục mặt xuống vai nó, vòng tay ôm lấy cả cơ thể nó từ phía sau, hắn nói mà trong giọng có chút gì đó kiềm chế ... “khi anh ta xuất hiện anh đã rất lo lắng, anh sợ ... anh sợ anh ta sẽ mang em rời khỏi anh ... ” “ ... ... …” Nó im lặng, đưa tay khẽ xoa bụng của mình, đứa trẻ trong bụng nó dường như hiểu những gì mà cha nó đang nói, rồi nó di chuyển bàn tay luồn qua làn tóc đen óng của hắn, nó lên tiếng nói: “anh sẽ không để chuyện đó xảy ra mà, phải không??” “ ... ... …” hắn không nói gì mà chỉ gật gật đầu … “anh ta tới để lấy mạng em!!” nó khẽ thở nhẹ rồi nói tiếp: “anh sẽ bảo vệ mẹ con em khỏi anh ta đúng không??” “anh sẽ không để anh ta động đến một sợi tóc của em đâu!!” hắn nhổm dậy mà gằn giọng, từng tiếng có vẻ nặng nề giận dữ… “anh có đủ khả năng mà!! vậy nên đừng lo lắng!!” nó với tay lên xoa đầu hắn mà trấn an ... hắn nắm lấy tay nó, nhìn thẳng vào đôi mắt cảm thông của nó, và hắn chợt nhận ra rằng nó cũng đang lo lắng, lo lắng cho sự bất an của hắn ... khẽ hôn lên bàn tay nó, hắn mỉm cười thì thầm nói: “anh yêu em!!” “em cũng vậy!!” nó cười, nụ cười nhẹ nhõm… rồi hắn cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn dài, cuối cùng thì hắn cũng vứt bỏ được cái cảm giác nặng nề mà Ken đem lại từ ngày hôm đó, và hắn nằm xuống, để nó gối đầu lên tay mình, vòng cánh tay ôm lấy người nó ... giấc ngủ đến với cả nó và hắn thật nhanh, mấy ngày nay hắn ngủ không yên giấc và nó cũng vậy, một chút thoáng qua của quá khứ cũng khiến cho hai con người này bận tâm ... đến khi nào thì nó và hắn mới có thể sống bình yên bên nhau đây?? Nhưng sự thật thì từ hôm đó Ken không xuất hiện trước tầm nhìn của nó và hắn nữa, có điều anh ta vẫn lưu lại Hoa Kì, anh ta có nhiều vấn đề cần phải giải quyết đó là giải đáp những gì mà nó để lại ... tuy vậy nhưng Ken hàng đêm vẫn đứng ở tầng thượng của tòa nhà đối diện mà nhìn sang căn hộ của nó và hắn, anh ta không tin rằng nó chịu từ bỏ mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhưng tất cả những gì mà anh ta nhận được là những hành động yêu thương của cả hai người họ, điều đó khiến cho anh ta cảm giác bị phản bội, sự tức giận cứ ngùn ngụt bốc lên khiến anh ta nhiều khi không giữ được bình tĩnh ... mong muốn hủy hoại những gì thuộc về nó cứ hiện lên thôi thúc anh ta phải hành động, hành động và làm một điều gì đó mà trước đây anh ta vốn đã phải làm ... ... ... ... ... Pháp, thành phố hoa lệ, thế giới riêng của sự lãng mạn nhưng cũng là nơi hỗn loạn nhất của thế lực ngầm đen tối ... cảnh sát của nơi thành phố Pari lại một lần nữa phải tối tăm mặt mũi vì những vụ việc ám sát liên tiếp xảy ra tại nhiều nơi, những hình thức giết người khác nhau nhưng cùng chung một điểm đó chính là sự man rợ của kẻ giết người… một căn nhà tràn ngập mùi tanh nồng, hình ảnh đầu lâu nằm giữa cái kiềng ba chân được vẽ bằng máu lên trên khắp những bờ tường, dưới đó hàng loạt những xác người bị giết một cách dã man và ghê rợn, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hãi hung nôn mửa ... thế nhưng ... lại có một người đứng giữa căn phòng ấy mà vẫn giữ được nét thản nhiên trên khuôn, đôi mắt màu tràm tím mà người đó sở hữu mang một vẻ sâu thẳm khó hiểu khi nhìn lên cái biểu tượng được vẻ bằng máu một cách vụng về và thiếu chuyên nghiệp ... “vụ thứ 13 trong vòng 3 tháng, kẻ nào đã mạo danh “Tam Kiềng” để làm những chuyện này??” giọng nói mang vẻ hoài nghi vang lên từ con người đó sau một thời gian dài chỉ đứng quan sát, kể từ khi nhận nhiệm vụ quét sạch đám tạp nham ở Pháp do hắn đưa ra, Chiến đã ở lại nơi này hơn 6 tháng rồi, thời điểm gần như hoàn thành công việc thì lại xảy ra những chuyện anh chưa bao giờ ngờ được, 3 tháng trở lại đây thường xuyên xuất hiện những vụ việc như thế này, có rất nhiều người đã bị giết và kì lạ là lại cùng cách thức mà “Tam Kiêng” thực hiện trước đó, Chiến vì vậy mà bị giữ chân lại Pháp, anh muốn biết kẻ nào đã làm cái việc như thế này ngay trước mũi anh, hơn thế nữa, anh lo cho gia đình nó đang ở nơi này sẽ gặp phải chuyện gì đó bất trắc ... rồi đến lượt chiếc bộ đàm cài trước ngực anh ta phát tiếng nói ... [“A1 báo cáo, các phòng đều có những dấu hiệu của tổ chức, người này cố tình bắt chước hình thức của chúng ta để thực hiện những vụ này!!”] [“D3 báo cáo, trên tầng thượng có để lại một con gao găm bằng bạc ở ban công, ông chủ có muốn xem nó không ạ??”] “nó như thế nào??” [“hình dáng rất kì quái, tôi nghĩ ông chủ nên nhìn trực tiếp!!”] “được, giữ nguyên vị trí!!” Chiến đưa mắt nhìn lại một lượt khu đại sảnh của căn nhà trước khi bước từng bước lên bậc cầu thang, dọc những bức tượng có vết máu lết thành 5 đường không rõ nét, chúng nối tất cả các kí hiệu lại với nhau như một bản hoàn ca liên tục không dứt, vết máu và biểu tượng đó chạy dọc theo hành lang, lên bậc cầu thang qua các tầng lầu, dĩ nhiên, kèm theo là những xác chết bị cắt lìa cổ ... Chiến vừa đi vừa phân tích, anh phân tích từng đường nét và kết luận rằng người thực hiện đã sử dụng tay để tạo ra các hình vẽ này ... không những vậy, tên này còn tàn nhẫn đến mức không để một vệt máu nào bị mờ trên đường liên kết các biểu tượng ... “chuyện này sẽ không được tái diễn!! mình lưu lại nơi đây quá lâu rồi!!” … vụt … Chiến lạnh người lách mình theo phản xạ, một mũi tên với đầu làm bằng bạc lóe lên cắm phập vào tường ngay trước mắt anh, kèm theo đó là một mảnh giấy màu đen với nét mực vàng ... anh không quan tâm điều đó, đôi mắt anh nhanh chóng hướng về nơi mà mũi tên đó được bắn tới ... một bóng đen xuất hiện ở bên kia hành lang của đại sảnh, mái tóc dài rối bù bị gió thổi tung chứng tỏ rằng người đó đang đứng ở bên ngoài tòa nhà ... nhanh như cắt, khẩu súng đã được anh rút ra hướng về phía cái bóng, chỉ có điều, trong tích tắc bóng người đó đã biến mất như thể nơi ấy vốn không có người ... “chuyện quái gì thế này??” Chiến gằn giọng mình xuống một cách đáng sợ, bàn tay phải vò nát mảnh giấy màu đen mà con người bí ẩn kia để lại, anh ném tờ giấy đó xuống đất khi nó đã trở lên nhăn nhúm, đôi mắt nhìn vào cái mũi tên vẫn gắn vào tường, trước mũi tên là hình ảnh của nó với hai nét gạch đỏ chéo nhau và một hình đầu lâu ở chính giữa, anh không hiểu tại sao lại có chuyện này nhưng những vụ việc xảy ra gần đây chẳng lẽ lại liên quan tới nó sao?? Là người của nó làm hay là ai?? Và quan trọng hơn, anh có nên báo cáo việc này cho hắn không?? việc nó có thai anh đã biết và anh không muốn hắn có những suy nghĩ giống như ngày đó… ... ... ... ... ngồi trước màn hình lớn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau cùng hướng mắt lên hình ảnh man rợ mà truyền hình hình sự Pháp đang đưa tin, có lẽ ai xem những hình ảnh đó đều phải thấy rùng mình nhưng hai người này lại ngược lại, khuôn mặt họ lại dần lạnh đi một cách đáng sợ ... “hôm nay là ngày nghỉ, hai con đừng xem mấy tin đó nữa!! ra ăn cơm đi nào!!” tiếng nói thanh nhẹ ấm áp của một người phụ nữ khiến hai người họ chợt giật mình ... vâng, không gian này chính là ngôi nhà ánh sáng mà bà Lam Nguyệt mẹ của nó đang sống, và hai người đàn ông kia cũng không phải ai xa lạ mà chính là anh trai nó, Hoàng Nhất Long và bạn của anh ấy, Nguyễn Tiến Đạt hay còn tồn tại gắn với cái biệt danh Pos của Hell ... “chúng cháu ra ngay đây!! Món ăn của bác hấp dẫn hơn mấy cái tin tức nhàm chán đó nhiều!!” Đạt cười tươi rói đứng dậy nhanh chóng đi ra phòng ăn, chỉ còn lại mình Long còn lưu lại phòng khách, anh ngồi im lặng nhìn vào màn hình ti vi bởi một hình ảnh trong đó khiến anh lưu tâm ... nhưng rồi anh cũng đứng dậy, với tay lấy điều khuyển mà tắt nó đi, anh chỉ khẽ lắc nhẹ đầu một cái rồi hòa vào không khí vui cười nơi phòng ăn ấm cúng kia ... chỉ có điều, trong tâm trí anh vẫn còn tồn tại một miền suy nghĩ lặng lẽ tăm tối… Đêm hôm ấy, Long không thể nào ngủ được, anh không ngừng suy nghĩ về những gì mình nghe được qua ti vi, điều khiến anh bận tâm chính là những hình ảnh về tổ chức “tam kiềng” mà theo anh biết là quá lộ liễu ... anh nghi hoặc rằng có khi nào những vụ sát hại tàn nhẫn đó có liên quan tới em gái anh hay không?? Chính sự nghi ngờ không căn cứ ấy khiến anh bất an, anh có biết được đôi chút thông tin về nó thông qua bạn của anh nhưng nếu nó thực sự đang ở nơi mà anh biết thì có khi nào ... có khi nào người của D đã bắt đầu hành động không?? Anh sợ rằng nó đang gặp nguy hiểm ... có quá nhiều mối hiểm họa ở xung quanh người em gái duy nhất của anh ... … Ring ring … tiếng chuông điện thoại vào giữa đêm khuya, Long nhổm người dậy vội bắt máy vì người gọi đến là người đang thay anh quản lý Dương Khang tại Việt Nam ... “tôi nghe đây!!” “làm theo những gì tôi đã nói, trước tiên hãy liên kết với chi nhánh phía tây của tập đoàn Hoàng Khánh!! Tôi chưa biết “một ai đó” mà cậu nói có đáng tin cậy không nhưng tôi không muốn những gì em tôi làm trở thành công cốc!!” “đề phòng với người của D, tôi thấy họ đang có nhiều hành động bất thường tại Pháp!!” “được rồi, mọi chuyện với đó giao lại cho cậu!! thông báo tình hình thường xuyên cho tôi!!” tắt điện thoại, Long ngả người xuống giường, tay gác lên trán nhìn đăm đăm vào trần nhà ... nếu bây giờ mà anh vẫn ngồi yên một chỗ nhìn em gái mình lún sâu vào bùn lầy thì anh không đáng làm một người anh trai, sau tất cả, anh đã hoàn thành những gì nó muốn và giờ anh sẽ hành động theo ý của mình, nhìn người mẹ đang ngày một gầy đi vì lo lắng cho con gái càng khiến cho anh quyết tâm hơn nữa ... cách đó hàng nghìn kilomet, một chàng trai cũng vừa hạ chiếc điện thoại của mình xuống, anh đang ngồi ở một trong nhưng căn phòng sang trọng nhất của nhà hàng Cherry và trước mặt anh là hai con người anh tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại ... “Kry, Sag, giờ hai người có thể nói rõ tại sao cả hai lại ở đây??” Người đàn ông ấy nhìn hai người trước mặt, câu hỏi thật chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất khó trả lời đối với hai cô gái đã mạo hiểm để đến đây, không những vậy, còn một cô gái khác vẫn đang có mặt nhưng lại không dám ra mặt, cô gái đó sợ người đàn ông này có thể sẽ giết cô ngay khi xuất hiện… “Hùng, chúng tôi phải rời khỏi nơi này!!” Kry lên tiếng, cô không muốn Sag phải chịu những lời lẽ từ người đàn ông luôn bí ẩn này… “đầu tiên là che dấu thủ phạm gây thương tích cho Hương, giờ lại đến chuyện cùng cô ta bỏ trốn để lại một mớ rắc rối phía sau, cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện này sao??” Hùng hay còn có biệt danh là Pan, người có tầm ảnh hướng lớn nhất đối với nó trong Hell ... từng lời nói mang đậm sự giận dữ đã được kìm nén khiến hai người con gái trước mặt phải run lên: “suốt thời gian qua tôi không can thiệp không có nghĩa là tôi để yên cho mấy người thích làm gì thì làm!!” “chúng tôi tới đây chỉ để thông báo những gì cần thiết, dù sao thì chính anh cũng chấp nhận việc Hell tan rã!!” Sag lên tiếng nói cứng … “tôi chấp nhận điều đó là vì tôi tôn trọng tiểu thư của mình!!” Hùng gằn giọng: “còn hai cô, hai cô có thể vì ai đó quan trọng mà làm những điều tổn thương đến chính người mà hai cô tưởng chừng như rất yêu quý!! Hai người hoàn toàn không coi Hương là một người quan trọng!!” “anh lấy quyền gì mà phán xét điều đó??” Kry giận dữ… “hãy nhớ lấy những gì tôi nói, đừng để đến khi mọi chuyện quá muộn rồi mới hối hận!!” Hùng đứng dậy buông những lời thờ ơ: “tất cả chưa hẳn đã đúng, mọi thứ chưa chắc là sai, các cô tự mình suy nghĩ đi!!” Nói rồi Hùng quay người bỏ đi, Kry và Sag hoàn toàn không hiểu những gì mà anh vừa nói ... Kry cũng chỉ biết giận dữ gọi với theo con người lạnh lùng vô cảm với mọi thứ kia… “NÀY, ANH NÓI VẬY LÀ SAO HẢ??” “tôi không muốn nhìn thấy hai cô nữa, đi đi trước khi tôi thay đổi ý định mà giết các người!!” Hùng để lại lời đe dọa rồi bước đi thẳng, anh cũng không quên ném cho Chi, người đang nấp trong một góc cái nhìn đầy sát thương ... tha cho Chi là một điều anh cảm thấy bức bối nhất từ trước tới nay… Bước vào căn phòng làm việc của mình, đôi mắt Hùng dịu xuống cơn tức giận khi nhận ra hai con người đang ngồi trong phòng, họ đợi anh cũng đã khá lâu rồi ... “có vẻ cuộc gặp mặt không mấy suôn sẻ nhỉ??” Dương lên tiếng khi thấy Hùng vác về khuôn mặt không mấy sáng sủa… Hùng ngồi phịch xuống ghế ngả người ra sau một cách uể oải: “cậu cứ thử đối mặt với họ xem, tớ ghét nhất khi bị phản bội vậy mà ... ” “không thể trách được họ!!” Nhi cũng lên tiếng tham gia vào câu truyện: “giờ ba người chúng ta đang đứng cùng một phía, Kry và Sag lại đứng ở con thuyền khác, cả Per và Hmer cũng vậy, ba ngã đường không phải ngẫu nhiên mà có!!” “hiện tại hai người đó đang ở đâu??” Hùng mệt mỏi hỏi, đôi mắt nhắm nghiền ngầm xét đoán… “không rõ, gia đình họ cũng không còn ở Việt Nam nữa, dường như họ ... ” Dương cũng khó khăn khi nói thông tin này: “… hoàn toàn biến mất!!” “mối liên hệ này thật phức tạp!!” Hùng vuốt mặt thở dài: “ruốt cuộc thì sẽ còn những ai biến mất nữa đây??” “điều này thật khó mà nói trước được!!” Cả Nhi, Dương và Hùng đều chỉ có thể bất lực trước những điều đang và sẽ xảy ra, họ hoàn toàn không thể can thiệp vào bất cứ một điều gì cả ... cảm tưởng như sự biến mất của nó chính là sự mở đầu cho những rắc rối được lập trình chắc chắn sẽ xảy ra và xảy ra một cách tuần tự liên kết thành một mối ràng buộc khó ai có thể thay đổi được ... ... ... ... ... .. ... Phập ... Một con dao sắc nhọn cắm phập xuống chiếc gối bông dày xuyên qua đó gắn chặt khẩu súng lục màu vàng xuống nệm giường ... một người đàn ông với đôi mắt rực lửa đang thủ thế trên chính chiếc giường của mình trong tay không một vũ khí ... còn hai bóng đen đang đứng trước giường thì khác, một người có súng một người có dao, họ đe dọa đến tính mạng của người đang ngồi trên giường kia ... “các người là ai??” Giọng nói lạnh trôi vào không gian đến được tới hai cái bóng và nó cũng được tiếp nhận một cách hoàn toàn, đáp lại câu hỏi là hành động rê con dao xé toạc cả một mảnh đệm khiến khẩu súng dưới gối bị văng xuống đất Cạch một cái ... “Ken, tôi biết anh đang có ý định gì và đừng mong chúng tôi nương tay nếu còn liều lĩnh!!” giọng nữ cất lên bởi người đang cầm súng đứng ẩn hẳn trong bóng tối… “thử đi!!” Ken lạnh giọng rồi ngay lập tức di chuyển nhưng ... cánh tay anh ta và gần như toàn bộ cơ thể đang bị một cái gì đó cuốn chặt khiến anh ta không thể di chuyển được ... quắc mắt nhìn về phía hai người lạ, anh ta nhận ra rằng trên tay họ đang nắm giữ một cái gì đó không thể nhìn thấy được… “chúng tôi biết khả năng của anh nên đừng cố chấp, có thể chúng tôi không thể đánh lại anh nhưng khống chế anh thì không phải là điều khó khăn đâu!!” Lần này là giọng nam lên tiếng, và dường như Ken đã nhận ra hai người này là ai… “Hmer, Per??” “đúng, chính là chúng tôi!!” Hân gạt công tắc và toàn bộ căn phòng được bật sáng, Ken giật mình khi nhìn rõ những sợi tơ mảnh và trong suốt đang bị giăng khắp mọi nơi như tơ nhện ... Hân và Tuấn đứng đó với bộ đồ đen khó nhận biết, vũ khí trong tay vẫn không lới lỏng chút nào mà có thể lấy mạng Ken tùy ý… “các người muốn gì??” Ken gằn giọng, anh ta biết rằng bản thân khó mà thoát khỏi đám tơ mà không bị tổn thương, có khả năng sẽ bị một trong hai người kia kết liễu không chừng… “thỏa thuận giữa anh và Hương, tôi muốn biết chính xác cô ấy cần gì ở anh!!” Hân chĩa súng về phía Ken và ngay lập tức vào thẳng vấn đề ... “không rõ ràng sao, cô ấy cần tôi làm người cảnh giới!!” Ken trả lời, câu trả lời hiển nhiên cùng với dáng vẻ thản nhiên… “ ... ... …” Hân khẽ cười, cô giật một sợi tơ trong tay mình và đồng thời khuôn mặt Ken xuất hiện một vết cứa rất sắc, máu xuất hiện chảy dài xuống cằm nhỏ từng giọt xuống nền đệm trắng, Hân cười mà như không cười nói: “những sợi tơ này không đơn giản chỉ để giữa chân anh đâu, hãy trả lời đúng và chính xác câu hỏi của tôi!!” “đúng và chính xác, đó chính là câu trả lời của tôi!!” Ken cười khểnh một mực giữ đúng những gì mình vừa nói… “có vẻ anh không hiểu!!” Tuấn lúc này mới lên tiếng: “ở đây chỉ có một người là cô ấy muốn biết cái điều nhảm nhí đó, còn tôi, tôi không quan tâm Hương và anh đã thỏa thuận điều gì, tôi chỉ muốn xác nhận khi nào thì anh biến khỏi nơi này mà thôi!!” “tôi có thể đi bất cứ lúc nào tôi thích!!” Ken ngạo mạn đáp lại… “thời gian có vẻ nhiều với anh nhỉ??” Tuấn khiêu khích: “nhiều đến mức khiến anh không biết sử dụng nó vào việc gì nữa kìa!!” “cậu ... ” Ken tối mặt, dường như Tuấn đã biết được điều gì đó và câu nói khiêu khích kia chỉ là xác nhận sự đúng đắn của những điều cậu ta biết ... Ken đã quên mất một điều rằng nó là một người rất giỏi đồng nghĩa với việc những người đi theo nó không phải hạng tầm thường, anh ta đã quá coi thường sự tồn tại của các Dirty ... chính sự rũ bỏ của nó đối với Hell đã khiến Ken chủ quan trước những người mang biệt danh của các vị thần này ... “phản chủ là không tốt đâu!!” Tuấn kề dao vào cổ Ken mà nói giọng điệu mỉa mai khiêu khích thấy rõ: “đừng bao giờ quên nguồn gốc của mình, tiểu thư của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ cứu vớt một người muốn giết mình đâu!!” “ ... ... ... ... ” Ken hoàn toàn không nói được điều gì, anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tuấn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu… “còn bí mật của anh và Hương ... hãy cứ giữ lấy nó như một ân huệ đi!!” Tuấn đứng phắt dậy đi về phía Hân, cậu hạ nòng súng trong tay cô xuống rồi nói lời tạm biệt… “hy vọng anh sẽ không quay trở lại khi hiểu rõ mọi chuyện!!” Bằng câu nói đó, Tuấn và Hân biến mất khi người của Ken kịp xuất hiện, những sợi tơ sắc mảnh khiến toàn cơ thể anh ta hằn lên chằng chịt những vết như mạng nhện ... nhưng tất cả chẳng là gì so với sự căm giận của anh ta lúc này, sự tức giận đó nguồn gốc xuất phát điểm từ chính trái tim đã luôn đen tối của anh ta, và lẽ dĩ nhiên, trái tim đó sẽ khiến anh ta hành động sai lầm, luôn luôn là vậy ... “nếu ta không được thì đừng hòng ai được!!”