những ngày thai nghén quả thực mệt mỏi, nó là một con người không mấy thể hiện cảm xúc nhưng thời gian này nó lại cục cằn khó chịu, bất cứ một điều gì của môi trường sống đều ảnh hưởng đến tâm trạng của nó…hắn biết nó khó chịu, vậy nên hắn lúc nào cũng túc trực bên cạnh nó, không mấy khi hắn biến mất cả ngày như trước, thỉnh thoảng hắn ra ngoài nhưng cũng chỉ một lúc thôi là lại có mặt bên cạnh nó ngay…và hắn cũng thường xuyên đưa nó đi dạo, hắn tìm hiểu mọi thứ về việc chăm sóc phụ nữ trong thời kì thai nghén, hắn nấu những món ăn mà nó có thể ăn được, thậm chí hắn còn có thể ngồi cười rất ngốc nghếch khi nó bực mình quát mắng những lúc khó chịu… thoắt cái đã được sáu tháng, nó và hắn vừa từ bệnh viện về, nó siêu âm lần thứ 7 kể từ khi có thai đến bây giờ và chắc chắn đó là con trai, khỏi nói cũng biết hắn vui đến cỡ nào, nhưng đúng ra thì hắn thích con gái hơn vì nếu là con gái thì con bé sẽ giống nó… “rẽ qua trung tâm mua sắm đi, em muốn sắm thêm một số thứ cho con!!!!!!” nó ngồi ghế một cách thoải mái mà đề nghị hắn, người đang cầm lái chiếc audi sang trọng kiểu cách… “tuân lệnh©!!!!!” hắn cười rất tươi quay nhìn cô vợ mà trả lời, đôi tay đồng thời quay vô lăng cho xe rẽ sang ngã trái hướng đi về phía trung tâm mua sắm dành cho các bà mẹ và trẻ em… cuộc sống của nó khá bình yên kể từ ngày đó, nó hoàn toàn đã bỏ ra khỏi tâm trí những nỗi lo không cần thiết ngày trước, giờ nó đang toàn tâm toàn ý nghĩ về gia đình của chính nó…chắc chính bản thân nó cũng không nhận ra rằng nó đã thay đổi, thay đổi rất nhiều kể từ khi có con, nó cảm nhận rõ được cái gọi là “tình thân”, thứ mà nó từng cho rằng không tồn tại với bản thân…quả thực phải có con thì mới biết tình cha mẹ, nó có thể thấu hiểu được tình yêu thương của mẹ đối với mình bao la nhường nào … “em xuống chờ anh một lát, anh đi gửi xe!!!!!” hắn vừa dừng xe là lập tức lên tiếng, đồng nghĩa với việc hắn cũng vừa kéo nó trở về với hiện tại…nó chỉ khẽ cười gật đầu rồi bước ra ngoài, hắn thả nó ngay trước cửa ra vào cửa trung tâm nơi tập trung rất đông người, nó không hiểu tại sao hắn lại làm vậy, đông người thế này sao hắn tìm được nó chứ????? “dù em có lẫn trong đám đông thì anh vẫn dễ dàng tìm ra thôi!!!!!” hắn như đọc được suy nghĩ của nó liền nói một câu trước khi cho xe chạy vào gara gửi xe, câu nói đó khiến nó ngẩn người…nhưng rồi nó cũng chỉ lắc đầu cười, nếu ở vị trí của nó thì nó cũng sẽ tìm ra hắn dễ dàng dù hắn có lẫn trong đám đông nhiều người đến mấy…có lẽ chỉ những ai đang yêu thì mới hiểu được điều này, trong mắt nó thì cả thế giới này đều như không có màu sắc mà chỉ có mình hắn, chỉ mình hắn là sở hữu thứ sắc màu nổi bật nhất, thu hút nhất, có lẽ vì vậy nên nó có thể tìm được hắn chăng???? Trong cả ngàn người… ……Bộp…… Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó, cái lạnh từ bàn tay ấy khiến nó rùng mình, đôi mắt chợt mở to và nó hành động như thể đang đề phòng khi quay người một cách bất ngờ về phía sau đồng thời lùi lại hai bước…trước mặt nó, một người đàn ông mặc trang phục màu nâu tím sầm tối, chiếc mũ phớt được kéo xụp xuống che đi mái tóc cũng như làm tối khuôn mặt…hai tay nó chợt run lên nắm lấy nhau giữ chặt trước ngực, khuôn mặt lộ chút vẻ thất thần có phần hơi sợ hãi… “tiểu thư, lâu rồi không gặp!!!!!” giọng nói lạnh lùng cất lên khiến cho không gian xung quanh nó như đóng băng lại, có nằm mơ nó cũng không nghĩ rằng sẽ gặp người này ở đây…tim nó đập mạnh một nhịp khiến cho hơi thở của nó hụt đi…người đàn ông đó, vẫn dáng vẻ bình thản ấy trước mặt nó, quay đầu ngước lên phía cao nhưng không có tầm nhìn cố định, anh ta lại lên tiếng tiếp khi thấy phản ứng không ngờ của nó… “tôi không nghĩ rằng em lại chọn ở bên cạnh hắn!!!!! tôi thật sự không ngờ……” “Ken!!!!!” nó chợt nói: “sao anh lại ở đây????” Đúng vậy, người vừa xuất hiện trước mắt nó không ai xa lạ chính là Ken, cái con người mà được đánh giá là có thể đánh bại nó, vì một lý do nào đó anh ta đã ở đây, trước mặt nó một cách bất ngờ… “tôi mới là người phải hỏi câu đó!!!!!” Ken cười khểnh, có chút gì đó chua chát trong giọng nói khi anh ta còn chẳng thèm quay nhìn nó: “lý do mà em giao quyền cho tôi tại D là vì em muốn ở đây sao???? thậm chí còn lấy hắn và có con…” “tại sao anh lại ở đây?????” nó không trả lời câu hỏi của Ken mà vẫn một mực lặp lại câu hỏi của mình: “ai tiết lộ điều này cho anh?????” “Hương à!!!!” Ken, lần đầu tiên anh ta gọi thẳng tên nó, đôi mắt anh ta giờ đã lại hướng về nó như ngày trước nhưng ẩn chứa trong đó là sự khắc nghiệt: “người của em không trung thành như em nghĩ đâu!!!!! Cô ta đã tiết lộ vị trí của em ngay từ khi em mới biến mất cơ, và tôi đã tin rằng em sẽ trở lại cho đến khi biết việc này…” “vậy ư?????” nó cười, một nụ cười không lạnh cũng không tươi tắn, nó đang cười một nụ cười nhạt nhẽo vô cảm: “vậy anh tới đây làm gì???? giết tôi, con tôi hay chồng tôi????? À, chắc là cả ba chăng?????” “em thay đổi rồi!!!!!!” Ken lắc đầu nói, giọng nói lạnh đi theo từng từ: “người con gái trước kia lấn át được tôi đã mất rồi!!!!! đáng thất vọng làm sao…” “xin lỗi vì làm anh thất vọng!!!!!!” nó nở một nụ cười hiền mà nói một cách thản nhiên: “nhưng giờ tôi chưa thể để anh giết được, tôi không thể chết lúc này!!!!!” “em còn khả năng điều khuyển được điều đó sao?????” “không phải tôi!!!!” “………” Ken giật mình trước câu trả lời của nó, anh ta phản xạ lại một cái gì đó mà lùi hẳn xa nó những 3 bước dài…người đàn ông xuất hiện bên cạnh nó ngay lúc này đang có một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt xanh ngọc ẩn chứa một cái lạnh đến thấu xương mà lại như có lửa thiêu rụi con người…vòng một tay ôm lấy bờ vai nó, hắn hướng nhìn về phía Ken cất tiếng đe dọa… “Ẩn Giả, tôi chưa cho phép anh tiếp cận vợ tôi!!!!!!” “……………” Có lẽ kể từ khi biết đến sự tồn tại của hắn thì tận bây giờ đây Ken mới trực tiếp đối mặt với hắn, người đang đứng đầu tổ chức “Tam Kiềng” và đang gây khó dễ cho D trên mọi lĩnh vực…Ken chưa từng nghĩ rằng hắn lại có một sức ép kinh khủng đến như vậy… “cậu không phải là người tôi phục vụ, lý do gì tôi cần sự cho phép của cậu chứ?????” Ken lên tiếng nói, tiếng nói có phần hơi khác so với bình thường… “New York đã tăng cường cảnh giới tuy các vụ đánh bom đã không còn trong vòng 2 tháng trở lại đây, nhưng…” hắn nói bằng giọng đe dọa thấy rõ, cánh tay không ngừng giữ chặt lấy nó: “nếu anh hành động tại đây, tôi không chắc sẽ giữ được bình tĩnh đâu!!!!!” “………” “tôi cảnh cáo anh, đừng xuất hiện trước mặt vợ tôi một lần nào nữa!!!!!” Buông một câu như vậy rồi hắn nhẹ nhàng kéo nó đi cùng mình, lướt qua mặt của Ken như thể anh ta không tồn tại…lần đầu tiên Ken có cảm giác bất lực khi không thể hành động được gì, đối mặt với một người thậm chí còn kém anh ta tới gần chục tuổi mà dễ dàng bị đàn áp thực sự khiến cho anh ta cảm thấy bức bối…Ken nghiến chặt kẽ răng mà bước đi trong tức giận, anh ta không thể làm gì được lúc này, càng không thể chạm được tới nó khi mà hắn bảo vệ chặt chẽ đến như vậy…quả thực đối với Ken, nó đóng một vai trò nào đó rất quan trọng, nội đến việc anh ta vội vã tới thẳng nơi này khi biết tin nó có thai với hắn đã cho thấy được sự ảnh hưởng của nó tới anh ta là như thế nào rồi… ……………… tại Việt Nam, tòa nhà cao tầng bị ngừng xây dựng tại khu bãi sông Hồng đang có một bóng người ngồi tựa lưng vào một cột trụ, mái tóc đen dài bay là theo từng đợt gió nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền lại vô tâm với mọi thứ xung quanh… “Chi, em làm gì ở đây?????” Kry lên tiếng hỏi khi cô phát hiện ra Chi đang ngồi trầm ngâm một mình, cảm giác như cô gái nhỏ này đang chất chứa một tâm trạng nào đó khó diễn tả… “chị nhanh thật đó, em mới chỉ ngồi đây được có 15’!!!!!” Chi mở mắt nhìn Kry mỉm cười nói… “em đột nhiên biến mất như vậy…có chuyện gì sao?????” “không có gì quan trọng đâu!!!!” Chi lại cười, cô gái này từ khi nào đã biết dùng nụ cười để che giấu cảm xúc như vậy???? “…………” Kry không nói thêm gì nữa, cô lặng lẽ ngồi xuống dựa lưng vào chiếc cột mà Chi đang dựa, ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đầy mây trắng… “em hỏi một điều được không, Kry????” Chi chợt lên tiếng… “ừ!!!!” “chị có hối hận khi rời bỏ những thành viên của Hell không?????” Kry giật mình bật dậy quay nhìn Chi, đôi mắt chân thành ấy khiến khuôn mặt Kry chợt trầm xuống, cô khẽ cười mà hỏi lại: “sao em lại hỏi vậy?????” “Hell giờ mỗi người một nơi, em không biết liệu họ có thể tự bảo vệ????” Chi thở hắt một hơi nói tiếp: “anh ta thì đột nhiên biến mất, em cảm thấy nhiều điều bất an!!!!!” “đừng lo lắng chuyện đó, em cứ tập trung vào những gì cần phải làm thôi!!!!!” Kry xoa đầu Chi như một cô em gái nhỏ mỉm cười trấn an… “em gần như đã hoàn tất những gì chị ấy giao phó!!!!!” Chi gãi đầu cười cười nói: “cũng đến lúc phải rời khỏi nơi này rồi!!!!!” “chị cũng nghĩ vậy, ta nên đi khi tên đó không ở đây!!!!!” “nhưng trước đó cần phải gặp một người!!!!!” Chi hướng đôi mắt về phía xa xăm nói trầm giọng: “em nghĩ chị và Sag sẽ không muốn gặp anh ta đâu!!!!” Kry chợt im lặng, rồi cô đứng dậy xoa đầu Chi mỉm cười nói bằng giọng chắc chắn: “em sẽ không bao giờ phải đứng một mình đâu!!!!! Hãy nhớ điều đó nhé!!!!!” …………… Ở một hòn đảo không có vị trí trên bản đồ của Hoa Kì, một nơi hoang sơ với mây bao phủ quanh năm và chính nhờ đó mà không một ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hòn đảo tách biệt này…nơi đây tập trung tồn tại những thứ, những sinh vật nguy hiểm nhất thế giới kể cả con người…những cánh rừng hun hút và cả những dãy núi đá cao nguy hiểm, tất cả mọi thứ đe dọa đến tính mạng con người đều tập trung hết tại nơi này, chiến trường thu hẹp dành cho các ứng viên của cuộc huấn luyện “Địa Ngục Đế Vương”… Đã hai tháng kể từ khi phạm vi hoạt động của mọi ứng viên bị thu hẹp trên một hòn đảo, kì lạ là tại sao số lượng các ứng viên thiệt mạng lại không quá con số 10 người, trong khi đó thì tỉ lệ những trận chiến xảy ra lại gấp hàng trăm lần so với con số ít ỏi đó…thử nghĩ mà xem, số lượng ứng viên mà tổ chức “Trung gian” phải mang về đảo quá đông, 61 ứng viên còn sống là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử của cuộc huấn luyện tàn khốc này, không biết là do khả năng của các ứng viên quá thấp hay một ai đó đã cố tình điều chỉnh con số này????? Nếu đúng là vậy thì hẳn người đó phải có một khả năng vô cùng lớn hoặc có sự trợ giúp của rất rất nhiều người thì mới có thể làm được điều này… ngồi ở phòng quan sát, một cô gái có mái tóc màu đỏ gắt cùng đôi mắt màu tím đang chỉ im lặng và nhìn chăm chăm vào hàng chục màn hình máy tính trước mắt, mỗi màn hình đều quay ít nhất là một con người trên hòn đảo mà cô ta gọi là “Hell”, một nơi rộng lớn như vậy mà không có từng mét đất nào mà không nhìn thấy bóng dáng con người…Bảo Lam ngồi đó trầm mặc, khuôn mặt lộ rõ nét lạnh lẽo đáng sợ… “khá ngạc nhiên khi cô ta làm được đến mức này!!!!!” Phóng to một hình ảnh trên màn hình chính, hình dáng một cô gái với trang phục đã tả tơi rách nát, cơ thể cũng xuất hiện nhiều vệt băng trắng nhưng không ai có thể phủ nhận được sự thu hút tới từ người con gái đó, cô gái sở hữu khuôn mặt thuôn dài và mái tóc vàng ánh kim rối bù ngắn cũn… “bà ta không chỉ đào tạo mỗi mình con bé đó, cả cô cũng được huấn luyện đặc biệt đúng không, Trịnh Huyền Bảo Trân????” Cô gái có đôi mắt màu tím ấy nhìn chòng chọc vào màn hình mà lẩm bẩm nói như thể đang đối diện với chính người con gái đó vậy…rồi bất chợt đôi mắt sắc bén liếc nhìn về phía cô ta, chính xác theo đúng nghĩa đó là cô gái đã phát hiện ra có người theo dõi mình, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười khinh thường rồi màn hình ngay lập tức tối đen lại mất tín hiệu…có lẽ chiếc máy quay đã bị hủy… “chà, 2357 lần kể từ khi đến đây, rõ ràng biết là dư thừa mà vẫn làm!!!!!” buông một câu như vậy trước màn hình đen tối, Bảo Lam với tay ấn vào một cái nút màu vàng, người hơi nhướn lên về phía cái míc đã đặt sẵn trước mặt, cô ta nói nhẹ như không: “chuẩn bị người, lắp đặt lại hệ thống quan sát!!!!!” vừa dứt lời thì hàng loạt những màn hình khác cũng tự động tối lại mất hình ảnh, một số cái thì bị nhòe nhiễu không nhìn rõ hình thù…mỗi lần Trân phá hủy một chiếc camera thì y như rằng toàn bộ hệ thống đều bị ảnh hưởng, không rõ tại sao lại như vậy nhưng hiện tượng đó vẫn cứ xảy ra… Cùng lúc đó ở trên một ngọn núi toàn đất đá vững chắc, một cô gái đang ngồi nhắm mắt dựa lưng vào tảng đá lớn hơn cơ thể gấp mấy lần, phía dưới lại là một vực thẳm sâu hoắc toàn những thạch nhũ mọc ngược, tay bên phải vẫn còn đang cầm một khẩu súng Dersert Eagle màu bạc mà đầu súng vẫn còn vương chút khói trắng…rồi đôi mắt khẽ mở ra nhưng chỉ được nửa chừng, con ngươi màu nâu trầm ấy nhìn thẳng về phía cảnh vật bao la nhưng sự trống trải trong đôi mắt còn lớn hơn nhiều cảnh thực…toàn cơ thể đầy rẫy những vết thương tuy đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn bị rỉ máu, quần áo thì rách tương toàn những vết cắt là lỗ đạn, thứ lành lặn duy nhất có thể thấy được chính là những vũ khí được nằm rải xung quanh…Trân bây giờ không còn giống một cô tiểu thư đài các nữa, càng không giống như hình ảnh mà cô từng có ở New York, hình ảnh bây giờ của Trân tàn tạ hơn bao giờ hết, ngày trước Trân thậm chí không bị một vết xước dù chỉ là nhỏ nhất, nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, cánh tay bị băng lại như xác ướp, thứ băng không phải màu trắng mà là vải áo bị xé nhỏ…những vết bầm tím thì khắp cả cơ thể, khuôn mặt không còn nét quý phái mà chỉ còn sự cô độc trống trải và lạnh lẽo, mái tóc dài tự hào giờ chỉ còn lại ngắn ngủi đến không ngờ… “thời gian chậm thật!!!!!” Làn môi mọng đỏ khẽ thốt lên một câu vô nghĩa, Trân vừa vô hiệu hóa hệ thống theo dõi của tổ chức “Trung Gian” bằng loại đạn điện tử tiên tiến nhất với mục đích che dấu vị trí của mình trong chốc lát, cô thừa biết rằng các ứng viên của khóa huấn luyện này không phải những người dễ đối phó, họ có thể lợi dụng hệ thống camera để theo dõi hoạt động của các thành viên trong nhóm…Trân đã lập được rất nhiều nhóm riêng với cả 59 ứng viên, chỉ có Nhiên và Levin là không thuộc về bất cứ nhóm nào, họ cũng không tự lập nhóm mà đơn độc hành động, lẩn trốn và sát hại lẫn nhau…Và Trân cũng không muốn ai biết được hành động đơn độc của mình, chính vì vậy mà cô thường nhận những nhiệm vụ tầm xa…dù vậy, xung quanh nơi Trân nghỉ được đặt rất nhiều loại bẫy, cô biết thời gian tới chắc chắn mọi ứng viên sẽ phát giác được mục đích của mình, đề phòng không bao giờ thừa nhất là khi rơi vào hoàn cảnh này… …Pựt…BÙM… Khẩu Uzi đang nằm yên dưới đất đột nhiên như có một tác động nào đó mà bay thẳng về phía Trân đang ngồi, bàn tay cô đưa lên nắm chính xác vào bá súng, cả cơ thể nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt liếc nhìn vị trí mà khẩu súng vừa nằm với sự đề phòng và phân tích tiếng nổ… “hướng Đông, khẩu súng bật với tốc độ rất nhanh, hắn cố ý để bom nổ!!!!! Là Levin ư????? vậy nghĩa là…” Trân trợn tròn đôi mắt, hướng nhìn thẳng về phía đông nơi chỏm đá cao, một bóng người đang ngay lập tức xuất hiện và đứng ngay dưới ánh mặt trời…Trân có thể đoán được người đó là ai… “chị giỏi lắm, phát hiện ra loại tơ này rồi sao?????” người con gái vừa xuất hiện lên tiếng, trên tay đang cầm một thứ sợi óng ánh dưới ánh mặt trời, sơi dây trong suốt mảnh hơn sợi chỉ… “Nhiên!!!!!” “mái tóc đẹp đấy!!!!!” Nhiên cười khểnh một cái rồi từ từ tiến lại, trên tay cầm sẵn một khẩu súng ngắn chuyên dụng… Trân vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt cô bây giờ hướng về phía bên trái thắt lưng của Nhiên, túm tóc màu vàng ánh kim được buộc và chải gọn gàng ở đó…quả thực cô rất bất ngờ về điều này, Trân đã buộc phải cắt đi chính mái tóc của mình chỉ để thoát khỏi cái bẫy mà Nhiên giăng ra, cô chưa từng nghĩ rằng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Nhiên đã tiến bộ đến không ngờ, hiện giờ cả Levin cũng đã không theo kịp được cô bé rồi… “em có vẻ quen với địa hình nơi này rồi nhỉ?????” Trân hỏi một cách bình thản… “anh ta sẽ có mặt tại đây trong 15 phút nữa, có vẻ anh ta không nghĩ rằng có bẫy!!!!!” Nhiên hạ súng nhìn về phía đằng sau mà trả lời lại: “chị đặt bao nhiêu bẫy ở đây thế?????” “chà…có lẽ…” Trân mỉm cười gãi đầu nói có vẻ gượng gạo: “mỗi hướng khoảng 20 đến 30 cái chăng…” “tôi cũng đoán vậy!!!!!” Nhiên nhếch môi cười, mắt liếc nhìn Trân từ đầu tới chân: “chị nhìn giống cái rẻ rách quá!!!!!” “ồ, cảm ơn!!!!!” “tôi đâu có khen chị!!!!!” Nhiên tức giận, từ khi bị thả rơi tự do từ trực thăng xuống hòn đảo hoang này thì cô chưa từng nghĩ rằng Trân sẽ ra nông nỗi như thế này, một cô gái kiêu ngạo luôn coi trọng vẻ bề ngoài lại có thể trở thành giống như cái xác ướp cuốn toàn rẻ rách, mái tóc cũng đang tâm cắt đi chỉ nhằm ngăn cản cô không giết những ứng viên khác……còn chưa hết, trong hàng trăm cuộc đối đầu thì trận nào cũng có mặt của Trân, điều chỉnh số thương vong xuống thấp nhất có thể……Trân từng đánh gục tất cả những người tham gia cuộc chiến, lôi họ ra những khu vực cách xa nhau để tránh không có nhiều người thiệt mạng, chuyện này đã tiếp diễn được 2 tháng rồi… “sao em tìm thấy được chị??????” Trân khẽ cười hỏi… “camera mất tín hiệu tại đây, phân tích mấy cái bẫy của chị sẽ tìm được vị trí ngay thôi!!!!!” Nhiên nói chuyện thản nhiên như không, cứ như làm việc này là dễ lắm vậy… ……BÙM…… “khá lắm!!!!!” Trân quay đầu nhìn về phía khác, phía trái bom vừa phát nổ mà nói: “em bỏ xa được anh ta rồi đấy!!!!!” “giờ thì nói kế hoạch của chị đi, kế hoạch mà chị đã thay đổi!!!!!!” “được thôi!!!!!” Trân nhún vai, khuôn mặt của Nhiên giờ vô cùng nghiêm túc và cô cũng không muốn đùa giỡn nữa: “nhưng trước tiên phải làm một điều đã…” “rời khỏi nơi này trước khi anh ta tới chứ gì?????” “em nhạy bén hơn rồi đấy!!!! đi thôi!!!!” Trân nhanh chóng thay thế vị trí của những cây súng bằng các hòn đá, ném súng vào trong chiếc balo chuyên dụng và khoác trên vai, tay túm lấy một thứ gì đó vô hình giữa không trung…Nhiên cũng lại gần, cô bé mỉm cười nói: “đến lúc rồi, cho anh ta hít chút lưu huỳnh đi!!!!” “chà, lâu không làm việc cùng tự nhiên thấy em thay đổi hẳn!!!!” Trân cười cười, giật mạnh cái thứ đang cầm trên tay khiến cho hàng loạt những trái bom phát nổ lan rộng khắp cả một vùng núi đá, thậm chí cả một phần rừng rậm nữa…không gian bỗng chốc chỉ toàn bụi cát che lấp đi hai người con gái đứng cạnh nhau…và kể từ giây phút đó, hai con người đến từ cùng một tổ chức đã lại trở về sát cánh bên nhau thoát khỏi cuộc huấn luyện khắc nghiệt và thực hiện những kế hoạch của chính họ…