Nằm nhìn nó ngủ, hắn chỉ nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc nâu trầm suôn mượt của nó……đôi mắt hắn sâu thẳm chứa đựng nhiều nỗi băn khoăn……tâm trí của hắn bây giờ đang trôi về khoảng thời gian không lâu trước, ngày hắn cùng nó hội ngộ với những bậc tiền bối của thế hệ trước……cuộc đối thoại của riêng hắn với mẹ khiến cho hắn băn khoăn đến tận giờ phút này…… “mẹ không phản đối việc con kết hôn với Hương, nhưng con có từng nghĩ rằng như vậy là quá sớm không?????? Con chỉ mới 20 tuổi!!!!!” “mẹ!!!!! đừng làm con thêm bất an nữa!!!!! bây giờ con chỉ muốn sống cùng cô ấy thôi!!!!!! Con không suy nghĩ xa như vậy được!!!!!” “mẹ hiểu!!!!!!” bà Phi Yến dường như thấu hiểu được sự lo lắng của hắn: “chính bản thân con cũng không biết khi nào thì con bé sẽ biến mất phải không???? Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc mặc dù đã ngã ngũ cả rồi!!!!!” “đến khi nào mới kết thúc??????” hắn trầm tư nói với mẹ mình: “phải tới khi nào thì cô ấy mới sống thanh thản được??????” “đến lúc chúng ta cần phải đối mặt với quá khứ rồi!!!!!! mẹ sẽ không để con bé phải chịu bất cứ đau khổ nào nữa đâu!!!!!!” “mẹ?????” “Minh, hãy ghi nhớ lời mẹ!!!!!!” với khuôn mặt nghiêm túc, bà Phi Yến dặn dò hắn từng câu từng chữ một: “một người mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ con mình và sẽ làm mọi thứ vì con cái!!!!!! Hãy nhớ kĩ, sợi dây ràng buộc trên pháp lý sẽ không bao giờ chắc chắn bằng tình máu mủ, nhất là với phụ nữ!!!!!! hãy suy nghĩ kĩ và hành động thật nhanh, con không có nhiều thời gian đâu!!!!!!!!” Lời nói của bà Phi Yến cứ văng vẳng trong đầu khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều, kết hôn thì dễ nhưng việc có con thì không phải muốn là được……ít ra hắn biết nó chưa muốn điều đó, nó thừa hiểu việc có con là điều gây cản trở lớn nhất và hắn biết điều đó…… “ưm……” Nó trở mình quay người về phía hắn khiến hắn hơi giật mình, vòng tay ôm gọn lấy nó, hắn khẽ thở dài cố không để nó biết được mình đang nghĩ gì……dụi đầu vào ngực của hắn, nó khẽ nói với giọng ngái ngủ và đôi mắt nhắm nghiền…… “dâu tây!!!!!” “hử???? em muốn ăn kem dâu tây à???? Lát chúng ta đi mua!!!!!” “không!!!!! Quả tươi cơ!!!!!” “em đổi khẩu vị từ bao giờ vậy?????” Hắn hôn khẽ lên mái tóc của nó mà thì thầm hỏi, nó chỉ lắc lắc cái đầu rồi ngủ tiếp, dạo này nó ngủ rất nhiều, cũng hay ăn hoa quả và đặc biệt không ăn thứ kem socola quen thuộc nữa……khẩu vị của nó sao đột nhiên lại thay đổi như vậy chứ????? Thấy nó đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế nằm cho nó, kéo chăn đắp lên cho nó khỏi lạnh……hắn khoác lên người chiếc áo vải bông rồi bước vào phòng tắm……vẫn hương thơm thảo dược ấy nhưng giờ đây trên cơ thể của có nó và hắn đều tỏa lên mùi hương này, hắn có thể hiểu tại sao ngày đó Levin đã nhầm nó với hắn, chẳng hiểu tại sao mà nó có thể chế ra được thứ hương liệu mà chỉ hắn mới có công thức……ngâm mình trong làn nước ấm, hắn chợt suy nghĩ về những thay đổi của cô vợ mình trong thời gian qua…… “ba tuần nay cô ấy ngủ rất nhiều, kem cũng không động đến mà chỉ ăn hoa quả……xem nào……nho, xoài, cherry ương, và bây giờ là dâu tây!!!!!! Cô ấy thích những thứ này sao?????” Băn khoăn một hồi, hắn chợt nhớ ngày trước khi uống những ly cocktail nó pha thì hầu như ly nào cũng có chút vị chua và đắng……chắc bỏ rượu nên nó chuyển sang hoa quả đây mà……có lẽ vậy…… Bước ra bên ngoài với mái tóc ướt, hắn giật mình khi thấy Chiến đang ngồi ở ghế salong, từ khi biết chuyện hắn và nó kết hôn thì Chiến chưa từng tới căn hộ của hắn một lần nào, vậy tại sao hôm nay anh ta lại có mặt ở đây????? “cậu vừa tắm à????? Hương dạo này làm sao mà ngủ suốt vậy?????” Thế đấy, dù đã là vợ của ông chủ của mình nhưng Chiến không thể bỏ được thói quen quan tâm tới nó……điều này là dễ hiểu và hắn cũng chẳng thấy đó làm khó chịu…… “tôi tưởng anh sẽ không tới, ít nhất là khi cô ấy có mặt ở đây!!!!!” hắn vừa lau tóc vừa nói một câu khẳng định nhưng rõ ràng là đang hỏi lý do Chiến có mặt tại nơi này…… “tôi biết giờ không phải lúc nhưng……” Chiến ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “nếu không triển khai kế hoạch ngay bây giờ thì hậu quả về sau sẽ khó lường đấy!!!!!!” “…………………” Hắn không nói gì cả, đôi mắt liếc nhìn vào phòng ngủ và chắc chắn nó vẫn đang ngủ say……hắn rót ra cốc một chút rượu Sminof và uống cạn……khi chiếc cốc chạm mặt bàn thì cũng là lúc hắn lên tiếng, thái độ và giọng nói hoàn toàn khác hẳn so với một giây trước đó…… “hậu quả khó lường ư????? Ví dụ?????” “tàn dư của những tổ chức chúng ta triệt hạ, tôi không đảm bảo chúng sẽ ngoan ngoãn im hơi lặng tiếng!!!!! một lúc nào đó sẽ trở thành mối nguy……” “đến lúc chúng ra tay thì mọi chuyện xong rồi!!!!!!” hắn cười khểnh một cái rồi ra lệnh: “anh hãy làm việc của mình đi!!!!!!” “bắt đầu ở……??????” “Pháp!!!!!” Hắn rót cho Chiến một ly rượu rồi nói tiếp: “Anh biết gia đình vợ tôi đang ở Pháp đúng không????? Phải dọn dẹp gọn ghẽ nơi đó trước tiên!!!!” Ánh mắt của Chiến có chút gì đó đau khổ, dù biết chỉ có hắn mới có thể ở bên cạnh nó nhưng có lẽ anh vẫn không cam tâm……nhưng hối hận thì cũng đã quá muộn rồi……uống cạn ly rượu hắn đưa, Chiến quay lưng và nói: “tôi hiểu!!!!! tôi sẽ thực hiện ngay trong hôm nay!!!!!” Thấy Chiến quay đi, hắn khẽ nhíu mày rồi nói khiến anh ta khựng lại không thể bước đi tiếp…… “anh không muốn gặp cô ấy sao????? Từ lúc Hương có mặt ở đây anh luôn tránh mặt và không muốn cô ấy biết mình ở đây, anh cứ chỉ định đứng đằng sau mà làm thôi ư??????” “…………” Chiến chợt cười nhạt rồi lắc đầu nói: “chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc với tôi là quá đủ rồi!!!!!” “……………” “tôi đi trước đây!!!!!” Nói rồi Chiến bước đi và biến mất sau cánh cửa để lại hắn một mình đứng đó với ly rượu trên tay……lắc nhẹ thứ dung dịch màu ánh nâu ấy, hắn uống cạn rồi buông một câu thản nhiên…… “cô ấy thuộc về tôi, anh chỉ có thể đứng bên ngoài dõi theo mà thôi!!!!!!” Đúng vậy, chính vì biết rõ điều đó nên Chiến hoàn toàn không muốn xuất hiện trước mặt nó với tư cách là một người thuộc “Tam Kiềng”, nó đã không thèm nhìn mặt anh khi anh trở về, vậy anh chẳng có lý do nào để gặp nó và hơn nữa anh không muốn nó căm ghét anh thêm nữa……ngước mắt nhìn lên phía tầng cao từ dưới con đường đông đúc, Chiến thở dài lắc đầu nói một mình nhưng lại như đang đối diện với hắn…… “mong rằng cậu sẽ giữ chân được cô ấy!!!!!” ……BỐP…… Cú va chạm bất ngờ khiến Chiến hơi mất thăng bằng, nhưng người va phải anh còn thê thảm hơn, cô bé đó đã ngã nhào xuống đất với rất rất nhiều thứ liên quan tới sách rơi *** xung quanh……với vị thế và tính cách hiện giờ, Chiến chắc chắn sẽ chỉ ném cho cô bé đó cái nhìn đe dọa và quay đi……nhưng…… “em không sao chứ???? Đi đường phải cẩn thận một chút!!!!!!” Vâng, Chiến đã dừng lại và đỡ cô bé ấy dậy, không phải vì anh muốn giúp mà là anh đã thấy hình ảnh của nó ngày trước trong cô bé ấy……cũng mái tóc dài tết hai bên, cũng đôi mắt kính to tròn và trang phục thục nữ với áo sơ mi và váy dài……giờ mới biết tình cảm Chiến dành cho nó là sâu sắc đến mức nào…… “xin……xin lỗi!!!!!” Cô bé đó vừa lúi húi nhặt sách vừa luôn miệng xin lỗi Chiến, cái cảnh trước mắt sao mà quen thuộc với anh đến vậy……ngày đầu tiên gặp nó và anh gặp nhau cũng trong hoàn cảnh như thế này…… “được rồi, lần sau đi đường nhớ cẩn thận!!!!!!” Chiến nhặt cuốn sách cuối cùng đưa cho cô bé kèm theo lời dặn……chợt anh thấy cô bé đó nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ…… “anh có đôi mắt rất lạ!!!!!!” Hơi sững người trước câu nhận xét bất ngờ, đôi mắt tràm tím của anh bỗng trùng xuống đượm buồn……anh khẽ vỗ đầu cô bé thấp hơn anh một cái đầu và nói: “đừng nhận xét như vậy về người lạ, điều đó sẽ khiến em gặp rắc rối đấy!!!!!!” Và không để cô bé đó phản ứng, Chiến quay người bước đi thật nhanh lên chiếc ô tô đen đang đợi sẵn ở dưới lòng đường……chiếc ô tô chuyển bánh hòa cùng dòng xe cộ đông đúc của thành phố New York sôi động, có ai biết rằng một đôi mắt sắc lạnh đang dõi theo hình bóng chiếc xe đó mà khuôn mặt người ấy lại hiện hữu một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn……rồi người con gái ấy cũng quay người bước đi hòa vào dòng người……ở đâu đó trong một ngõ vắng, có một bóng đen bỗng phóng vụt lên và nhanh chóng xuất hiện ở nơi cao nhất của thành phố, nhìn từ dưới lên, ta sẽ không thể nhìn thấy gì ngoài một chấm đen không rõ ràng…… …………………… Nó thức dậy khi mặt trời đã lên cao thật cao, xung quanh không một tiếng động, cả căn hộ yên lặng đến lạ lùng……nó lắc lắc cái đầu cho tỉnh hẳn rồi bước xuống giường, việc đầu tiên nó làm là tìm hắn, nó phải chắc chắn rằng chồng của nó đang có nhà hay là đã đi đâu đó rồi…… “anh làm đồ ăn cho vợ yêu rồi đấy, khi nào dậy hãy hâm nóng lại và ăn nhé!!!!! Anh đi chiều anh sẽ về……yêu em nhiều lắm!!!!!!” Mẩu tin nhắn viết bằng mực đỏ trên nền giấy vàng dán trên tủ lạnh khiến nó bật cười……có lẽ đến bây giờ nó mới khám phá ra được một con người khác của hắn, với nó, hắn ban đầu chỉ đơn thuần là một cậu công tử, rồi đến một tên ngốc si tình và cuối cùng là một người có tính cách mạnh mẽ hơn cả nó……nhưng, giờ thì nó hiểu tất cả chỉ là vẻ bên ngoài của hắn mà thôi, ngay từ ban đầu nó đã chẳng biết gì về hắn cả, nó yêu hắn chỉ vì hắn quá kiên trì và là người hiểu nó nhất…… “tiểu thư, cô ngủ nhiều đến mức không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây!!!!!!” Một giọng nói của nữ chợt vang lên đằng sau khiến nó quay phắt lại……Moth đang ngồi ngay ở ghế salong và đang gọt táo nữa, đôi mắt nó mở to, tim bỗng đập mạnh……từ khi nào mà nó đã không thể phát giác ra sự hiện diện của người con gái này????? Cảm nhận thế giới xung quanh của nó đang bị thuyên giảm rồi ư?????? “có vẻ như cô không biết tôi xuất hiện thì phải!!!!!!” Moth đưa từng đường dao xẻ trái táo ra làm nhiều miếng nhỏ, giọng nói có phần bất mãn của cô ta khiến nó chợt có sự lo lắng……tại sao vậy????? nó đang sợ ư???? Sợ một người thậm chí thua tất cả những người dưới nó ư????? Sự dao động trong lòng nó liệu có phải nỗi sợ hãi hay là một điều gì đó mà chính nó cũng không biết????? “vậy cô gọi tôi tới đây làm gì trong khi cô đã có thai????? Cô định bỏ đứa bé trong bụng và chồng cô để quay trở lại với thế giới ngầm à?????” Đôi mắt nó mở to kinh ngạc, người con gái trước mặt nó đang nói cái gì vậy chứ????? “cô…cô đang nói cái gì vậy?????” Con dao trên tay Moth dừng chuyển động, khuôn mặt bị che dấu đột nhiên quay về hướng của nó, trong đôi mắt có một sự nghi ngờ trào lên…… “đừng nói cô không nhận ra nhé!!!!!”