Nó nhìn hắn rồi lại chuyển đôi mắt ra phía ngoài, cảnh vật cứ hun hút đua nhau chạy về phía sau……quả thực mọi sự vật đều tuân theo quy luật của tự nhiên, và không có gì là thắng được thời gian cả, nhiều khi ta cảm thấy thời gian trôi thật nhanh nhưng cũng có lúc lại thật chậm, giống như nó bây giờ, nó đang cảm thấy thời gian đang trôi rất chậm, chậm đến mức có thể nắm bắt được cái vô hình gọi là “thời gian” ấy……nó những tưởng sau cuộc nói chuyện ấy, bầu trời đã tối sẩm lại rồi, nhưng không, mặt trời vẫn còn đang lơ lửng chiếu sáng thế kia cơ mà……chậm thật, chỉ trong chốc lát mà tưởng như ngàn năm đã trôi qua, liệu thời gian của nó có còn chậm mãi như vậy không?????? Sự im lặng của hắn và nó khiến không gian trong chiếc ô tô chợt nặng nề, trái ngược hoàn toàn với những gì đang diễn ra bên ngoài……nhưng bất kể sự so sành nào cũng đều khập khiễng, đâu ai có thể đong đếm được ánh sáng và bóng tối…… “việc Dương Khang có mặt trong hàng lãnh đạo của Ngũ Long thời đó chính là mấu chốt cho làm tăng lên sự căm giận của Dương Trung!!!! Chính lúc đó ông ta đã đào tạo người con gái duy nhất của Dương Khang nhằm mục đích cao hơn, đó là giết cả Dương Khang lẫn con gái!!!!!” “tôi lấy làm ngạc nhiên khi ông lại từ bỏ cái ghế đó và nhường lại cho Dương Khang điều hành toàn bộ thế lực của gia đình ông khi đó đấy, Luật sư Nam!!!!!” “như đã nói, chính Dương Khang đã lợi dụng tôi!!!!!!! Nhưng dù sao thì tôi cũng cảm thấy vị trí đó hợp với ông ta!!!!” Hình ảnh đối thoại giữa người từng lãnh đạo tổ chức D và vị luật sư đáng kính Trần Hải Nam bỗng hiện lên trong đầu của hắn, tuy hắn biết ông Nam có mối quan hệ rất mật thiết với một người trong Ngũ Long nhưng hắn hoàn toàn không bao giờ ngờ được ông từng là người thuộc Ngũ Long ngày đó, nhưng với một quyền lực lớn như vậy, ông Nam hẳn phải có một lý do nào đó thì mới giao toàn bộ thế lực lớn ấy cho Dương Khang……hay ông ấy nghĩ rằng, chỉ có Dương Khang mới đủ khả năng đấu lại được với Dương Trung?????? “chúng ta đang đi đâu vậy??????” Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng nói chuyện với hắn, nhưng câu hỏi này hắn không thể trả lời được, bởi chính bản thân hắn cũng đâu biết rằng mình đang đi đâu……hắn chỉ muốn đưa nó thật nhanh rời khỏi nơi ấy, những gì cần làm thì đã làm, những gì cần biết cũng đã biết, chẳng có lý do gì để nó lưu lại nơi ấy để thêm đau khổ……những người đi trước mang đến những điều từ quá khứ, làm sáng tỏ những mối nghi ngờ, nhưng họ chỉ làm được đến đây thôi, còn tương lai phía trước là của hắn và nó, hắn sẽ không để cho bất kì ai áp đặt một tương lai tưởng như sáng lạng nhưng thực chất là tăm tối không lối thoát……đến lúc hắn phải tự quyết định mọi thứ thuộc về mình và cả nó nữa…… “anh chưa biết!!!!! em có gợi ý gì không??????” hắn khẽ cười nói với nó, đối với hắn bây giờ chỉ cần nó ở bên cạnh thì hắn có thể làm tất cả…… Nó nhìn hắn rồi quay xuống chiếc ngăn kéo trước mặt, lấy ở trong đó ra một tờ giấy, một tờ giấy đã có hai dấu đỏ và có tên của nó và hắn, tờ giấy đó có đề 5 chữ được in đậm “GIẤY ĐĂNG KÝ KẾT HÔN”, khóe môi nó chợt cười khi nhìn vào tờ giấy nhỏ mà mang một uy lực rất lớn này…… “chúng ta kết hôn rồi!!!!!” “phải!!!! giờ em là vợ anh!!!!!!” “cảm giác thật lạ!!!!!!” Nó ngồi ngẩn ra nhìn vào tờ đăng ký kết hôn, giờ nó đã có chồng, cuộc sống sẽ khác, liệu có đúng như vậy không????? Nó không muốn làm hắn đau khổ nữa, việc kết hôn này liệu có sai lầm không????? Nhìn khuôn mặt với nhiều cung bậc cảm xúc của nó, hắn chợt yên lặng, đôi mày rậm khẽ chau lại rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường……có phải là hắn quá vội vàng không????? Nhưng hắn không còn cách nào khác để trói buộc nó ngoài cách này, dù nó vẫn ở đây nhưng trong hắn lại cứ xuất hiện sự lo lắng bất thường, hắn sợ nó chỉ miễn cưỡng ở bên cạnh hắn rồi lại biến mất như nhiều lần trước……đúng như những gì bố hắn đã nói, chắc chắn rằng nó chưa dừng lại ở giữa chừng thế này được, hắn biết điều đó nhưng hắn cố lờ đi, điều hắn quan tâm bây giờ chính là việc giữ nó ở bên cạnh càng lâu càng tốt……nhưng thời gian nó còn ở bên hắn sẽ là bao lâu đây????? 1 tuần…1 tháng…hay 1 năm?????? Câu hỏi này thực sự khó mà trả lời được…… ……………… Gió thổi lồng lộng trên tầng cao của tòa cao ốc hàng chục tầng, bóng một người con gái có mái tóc vàng ánh kim đang ngồi một cách thản nhiên trên lan can mà cảm tưởng như cô ta có thể ngã bất cứ lúc nào……nhưng thái độ thản nhiên coi thường sự nguy hiểm ấy lại ngược hẳn lại với người đang đứng trước mặt cô……có thể thấy rõ được sự lo sợ trong đôi mắt thất thần của người đó, một người con trai đã và đang tham gia khóa huấn luyện “Địa Ngục Đế Vương”…… “như đã nói, tôi sẽ không để anh chết!!!!! nhưng không có nghĩa là tôi để anh tự tung tự tác giết người vô tội rồi để tổ chức triệt hạ!!!!!!” Giọng nói lành lạnh khiến cho những con gió mùa hạ gần như có băng khiến cho tên con trai đó phải run lên bần bật……trong tay anh ta còn cầm một thứ gì đó, thứ bảng điều khuyển màu đen nhỏ gọn nhưng vô cùng nguy hiểm, nó có thể gây lên những vụ nổ liên tiếp cho thành phố New York vốn đã sôi động này…… “đừng có đùa, mục tiêu của các người cũng có khác gì chúng ta????? Rõ ràng các người cũng muốn triệt hạ cái tổ chức Trung Gian đang bành trướng lực lượng này!!!!!” Đáp lại lời buộc tội vô căn cứ và hòa lẫn sự hoảng sợ, người con gái có tên Bảo Trân ấy chỉ khẽ nhếch mép cười nhạt, toàn cơ thể thả vào từng đợt gió mạnh thổi tung khiến cô dừng trên không trung một lúc trước khi nhẹ nhàng chạm hai chân xuống nền bê tông đang nóng lên bởi ánh sáng mặt trời……dù có lạnh lùng vô cảm đến mấy thì cũng chẳng ai có thể cưỡng lại được mà bị thu hút vào vẻ đẹp quyến rũ đầy nguy hiểm của Trân, chẳng biết từ khi nào mà một cô tiểu thư đã biến thành một vị nữ hoàng quyền lực đầy nguy hiểm như vậy…… “tổ chức “Trung Gian” ư????? Tôi chẳng quan tâm!!!!!! Chỉ biết rằng tôi sẽ không để một người nào chết dưới những trái bom được sáng chế vụng về của các người đâu!!!!!!” “giết người là mục tiêu của tất cả chúng ta, đừng nói rằng cô chưa từng giết ai!!!!!! Với số lượng bom đã đặt, cô chắc chắn sẽ không thể ngăn cản được tôi đâu!!!!!!!” Giọng điệu khiêu khích nhằm giảm bớt đi cái căng thẳng như dây đàn của không gian nhưng hoàn toàn vô hiệu, khuôn mặt lạnh như tiền vẫn chẳng hể suy chuyển mà thậm chí còn thêm những nét khinh thường đáng sợ……cầm trên tay chiếc máy nhắn tin màu đen mà ai cũng có, Trân ấn một cái nút nào đó khiến trên màn hình xuất hiện những con số không lớn những cũng không quá nhỏ…… “hãy cứ chờ xem, xem con số được gửi đến sẽ là bao nhiêu!!!!!!!” “…cô……tôi sẽ cho cô thấy không chỉ có D mới làm được những điều không tưởng……” Kèm theo câu nói là hàng loạt những vụ nổ xảy ra trên khắp bán kính 10km lấy tòa cao ốc làm trung tâm……nếu tính chính xác thì phải có tới 380 vụ nổ ở tất cả những tòa cao ốc, những công ty kinh doanh lớn và các sàn chứng khoán, có thể nói rằng những nơi nào tập trung nhiều người nhất thì có những vụ nổ lớn nhất……khói bốc nghi ngút làm đen cả một vùng trời rộng lớn……New York vốn đã là trung tâm của những vụ khủng bố, nhưng từ khi cuộc huấn luyện “Địa Ngục Đế Vương” bắt đầu thì nơi này dường như không khác gì một chiến trường khốc liệt, đã trên dưới 2000 vụ nổ không rõ nguồn gốc xảy ra mà chẳng ai hay chẳng có tổ chức nào nhận trách nhiệm cả……có thể nói rằng, thời kì này là lúc New York bị đặt trong nỗi kinh hoàng không biết khi nào mới dứt…… “đẹp đấy!!!!!!” Đứng trước mũi gió, thưởng thức làn khói của những trái bom vừa phát nổ, Trân có vẻ như đang thích thú với cảnh tượng ngoạn mục trước mắt……cũng đúng thôi, đâu phải lúc nào cảnh tượng này cũng xảy ra…… ……tít tít tít…… Tiếng máy nhắn tin kêu lên làm không gian đang ồn ào bỗng yên ắng đến lạ lùng……không phải không tồn tại những tiếng ồn mà là mọi sự chú ý đã đổ dồn vào chiếc máy nhắn tin khiến cho những người có mặt đều không còn để tâm tới những gì xảy ra xung quanh nữa…… < PROPERTY DAMAGE: 300.000.000.000$ DEATH TOLL: 0.0 > Khuôn mặt ai đó đang xanh lại rồi chuyển sang tím tái, trái ngược với ai đó đang thản nhiên thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ mà chẳng quan tâm tới điều gì cả……một nhân vật nữa xuất hiện bất ngờ đến mức không ai có thể kịp nhận ra…… “không người chết, kết quả ấn tượng đấy!!!!!!” Kèm theo câu nói đó là 4 tiếng súng vang lên……ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG……một thân thể gục xuống, máu chảy xuống ướt cả nền bê tông……làn khói trắng vẫn còn bay là là xung quanh họng khẩu súng ngắn B16, người con gái với mái tóc màu đen tuyền đang đứng đó, khuôn mặt lạnh như tiền nhìn vào Trân không nói, nhưng Trân có thể cảm nhận được ít nhiều thái độ của người đó…… “chị tưởng em sẽ không tham gia??????” Trân quay người lại, đôi mắt liếc nhìn kẻ đang rên rỉ nằm dưới đất rồi ngay lập tức chuyển sang cô gái đang đứng và khẩu súng chĩa thẳng vào mình, người có cái biệt danh Lok do nó gán đặt……phóng tầm mắt ra xa hơn và cao hơn một chút, một người con trai chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện và ngồi hút thuốc trên phía cao của khu thang máy…… “đã hai tháng rồi!!!! ruốt cuộc cô có mục đích gì????? Số người tham gia không giảm quá 7, cô đang dự tính điều quái đảng gì vậy?????” Bàn tay sẵn sàng bóp cò, Nhiên hỏi Trân bằng giọng giận dữ đầy thắc mắc……suốt thời gian qua, Nhiên năm lần bảy lượt bị Trân cản trở thậm chí gây thương tích chỉ để ngăn không cho cô giết các ứng viên còn lại, điều này khiến Nhiên thấy bị xúc phạm, ruốt cuộc thì đến bao giờ Trân mới thực sự tin tưởng mà nói cho cô những điều đang toan tính?????…… “xin lỗi, nhưng chị sẽ nói khi có cơ hội!!!!!! và chỉ có chị và em!!!!!!” “đừng tìm cách trốn, tôi sẽ không để chị thoát như những lần trước đâu!!!!!!!” “làm em thất vọng rồi!!!!!!” Nhếch môi cười nhạt, Trân thả một chiếc lọ thủy tinh chứa dung dịch màu xanh lá cây xuống nền đất ngay phía dưới chân mình và ngay lập tức tạo làn khói trắng xanh che phủ toàn thân thể của Trân……ĐOÀNG……tiếng súng vang lên nhưng không phải từ khẩu súng trên tay Nhiên mà là người ngồi trên khu thang máy……Levin biết trước là Trân sẽ tìm cách biến mất như nhiều lần trước nên đã ra tay……chỉ có điều…… Mẩu tin nhắn xuất hiện sau làn khói được thắt cùng với quả bóng bay màu đỏ sẫm buộc ở lan can……Nhiên chạy lại giật lấy và vò nát tờ giấy đó, khoảng đất bị đục một lỗ rất lớn như bị phân hủy xuyên thủng từ tầng này xuống tầng khác, lại một lần nữa Trân bỏ đi không một lời giải thích…… “cô gái này……tôi thật khâm phục những cách cô ta biến mất!!!!!” Levin xem xét hiện trường và nhặt những mẩu thủy tinh lên phân tích: “axit tổng hợp với độ đậm đặc lên đến 130%, loại thủy tinh chịu được áp lực phân hủy này đúng là chất liệu hiếm có đấy!!!!!! làm thế nào mà nó vỡ được khi gặp va chạm nhẹ nhỉ?????” “làm thế nào ư?????” Nhiên cười khểnh rút một viên đạn trong ổ ra, dùng dao nậy nắp rồi thả thuốc súng lên mảnh thủy tinh trên tay của Levin……những mảnh thủy tinh đã vụn nay còn tan dần thành một thứ dung dịch không màu trong suốt trôi tuột khỏi tay của Levin khiến anh ta tròn mắt kinh ngạc…… “anh hiểu rồi chứ????? Nếu anh không bắn phát đạn đó thì có lẽ cô ta sẽ không trốn được!!!!!! có nằm mơ tôi cũng ngờ cô ta dùng chính phát minh của tôi để thoát khỏi tôi!!!!!” “phát minh của cô?????” Levin nhìn Nhiên bằng đôi mắt khó hiểu……và rồi chợt nhận ra điều gì đó, anh ta nói bằng giọng khá ngạc nhiên: “cô thiên về khoa học?????” “phải!!!!!” “ra vậy!!!!!!” Levin chợt yên lặng tự nói với bản thân: “đây là lý do tại sao cô ta để mình lại với cô gái này!!!!!” “thật nực cười khi người hoàn thiện nghiên cứu này lại là cô ta!!!!!!” Nhiên nói mà như cười nhạo chính mình: “Trịnh Huyền Bảo Trân, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!!!!! nếu muốn đùa, tôi sẽ đùa với cô!!!!!!”