Chuyện tình yêu

Chương 4 : Rượt đuổi, náo loạn sân trường​

Nó cắm đầu chạy, lâu lâu lại ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng nó đã thoát khỏi khu vườn nhân tạo. Giờ nó đang ở giữa sân trường, đang là giờ ra chơi nên mọi người đông đúc hẳn. Ai nấy cũng dạt ra hai bên để xem cảnh náo nhiệt này, thầy giám thị vừa đuổi theo vừa gọi í ới: - Thiên Di em mau đứng lại cho tôi. - Em đứng lại để thầy bắt sao. Vừa chạy nó vừa tăng tốc thở phì phì, học sinh trong trường đều dừng lại cổ vũ cho nó và thầy giám thị. - Thầy ơi cố lên!!! - Thiên Di ơi cố lên, mau chạy đi!!! Nó đuối sức tạt vào thang máy, nhấn nút đóng cửa lại, bên trong nó ngồi lau mồ hôi, thở hì hục. " Ting.. " Nó đưa mắt nhìn xung quanh, mục tiêu sắp tới, nó lại vắt chân lên cổ chạy tiếp, vừa chạy vừa la: - Mọi người né ra...báo động..báo động. - Mau bắt lấy trò ấy!!! Trái thẳng, phải quẹo, tăng tốc nó vừa chạy vừa nghĩ kế sách. Bây giờ không còn là 1 đuổi 1 nữa, mà tăng lên 3 đuổi 1. Ba thầy giám thị chia làm ba hướng đuổi theo nó, đám học sinh tinh nghịch đứng cản mấy ông thầy giúp nó. Nhỏ A chặn đường thầy giám thị khối A, tay cầm bịch bánh tráng tắt với muội, ỏng ẹo mời: - Thầy ơi! Bánh tráng không thầy, mới trộn luôn. Ngon lắm nè thầy. Ông thầy mỉm cười lắc đầu, chạy tiếp. Tới phiên thầy giám thị khối B, bị cả đám nữ sinh vây quanh hỏi: - Thầy có vợ chưa thầy? - Thầy mặc đồ đẹp quá! - Thầy để tóc ngầu quá. - Ờ..Tránh ra thầy đang gấp. Tranh thủ thời gian hiếm hoi, nó loay hoay tìm chỗ núp, đúng lúc gặp tụi Duy đầu bò. Thế là cả đám kéo nó chạy vào nhà kho trốn, vào nhà kho an toàn rồi, vả đám ngồi thở. Thì ra băng của Duy đầu bò cũng bị truy sát giống nó :] Chợt bên ngoài có tiếng động, nó và và cả đám người kia thủ thế sẵn để chạy tiếp. - Các em có thầy đám học sinh kia chạy về hướng nào không. - Dạ căn tin á thầy, à không hình như toilet. - Anh em mau chia ra tìm. Nó ngồi bệch trút một hơi thở dài, đám đàn em của Duy nằm lăn ra thở. - Hình như trong nhà kho đó anh em. - Chạy đi mọi người. Thế là cả đám đi luồng cửa sau chạy tiếp lên thư viện, nó vào bàn đọc sách ngồi, vờ lấy một cuốn sách che mặt đọc. Ông thầy vừa đi qua, nó vội bỏ cuốn sách xuống, ai dè ông thầy khác nhìn thấy kêu to: - Em kia mau đứng lại. Nó quay tới, quay lui không còn đường để rút, nó bèn nghĩ ra hạ sách, chui xuống gầm bàn trốn. Trùng hợp thay nó lại gặp ba người bạch hắc ám kia, Bách Nhật cuối xuống nhìn nó cười: - Có cần giúp gì không cô bạn. - Ngồi im che tui lại. - Ồ. Ôkie..mà trả công sao đây? - Muốn gì cũng được. - Không tin. - Thề. Nhanh đi sắp tới rồi. - Giữ lời á. Không cô chết chắc. Ông thầy chạy tới thở dốc hỏi: - Ba em có thầy nữ sinh nào chạy ngang qua đây không. - Để em về hỏi ba xem có thấy nữ sinh nào chạy ngang không, rồi vào em sẽ trả lời thầy. ( Bách Nhật ) - Không. Ý tôi là các em có thấy nữ sinh nào chạy qua đây không. - À câu này dễ, em trả lời được. Không thầy ạ. ( hắn ) - Ồ. Thầy cảm ơn. Sao lại lạ thế. - Chắc bạn đó biết dùng thuật tàng hình đó thầy, không thì chắc ánh phân thân chi thuật cấp độ cao, hay thuật thế thân cũng không chừng thầy ạ. ( Triết Minh ) - Siêu phàm thế. Thôi thầy thua cuộc..haizz mệt quá. Thế là cuộc truy đuổi dừng lại tại đó. Hết tiết nó ra về dung dăng, đã vậy còn rủ nhỏ Mi và Lam đi ăn mừng chiến thắng oanh liệt nữa chớ. Vậy còn vụ điều kiện của nó và ba tên kia thì sao. Nó mãi ngủ quên trong chiến thắng, nên vẫn chưa tính kế sách để đón nhận các điều kiện của ba người kia đưa ra. Trong khi đó, Triết Minh đã lập sẵn kế hoạch chiến đấu rồi.