Chuyện tình yêu của một con phượng
Chương 4 : Lại nói lúc còn trẻ ( thượng )
Ánh nắng rực rỡ bao phủ Linh Sơn tám nghìn dặm, phạn âm ngân nga, dị hương bao phủ, giống hệt những buổi sáng trong hàng nghìn hàng vạn năm qua.
Ta từ trong mơ tỉnh lại, Đan Tâm Đậu Khấu bọn bốn người sớm đã đứng ở ngoài cửa đợi ta rời giường, nhưng ta lại nằm ở trên giường bất động. Mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua, trong mộng có những cơn sóng biển giận dữ gào thét, có động vật biển có hình dạng kỳ quái, còn có vị thiếu niên cầm kiếm kia, lạnh lùng đứng trên sóng lớn nhìn ta.
Phượng Ca, Phượng Ca, ngươi làm sao vậy? Đừng nói ngươi chỉ mới xuống núi một lần, thấy hắn một lần, cho dù thấy mấy trăm mấy nghìn lần, cũng không thể đưa hắn vào trong mộng!
Ta trong lòng tự oán tự ngả, lại nghe bốn người đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng tranh luận.
“Điện hạ ngày hôm nay ngủ đến mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh, chuyện này chưa từng xảy ra từ khi nàng ra khỏi trứng, chẳng lẽ điện hạ thân thể khó chịu?” Người nói chuyện là Đậu Khấu.
“Đậu Khấu, ngươi có đầu óc không a? Điện hạ thân phận là thế nào? Phượng tộc công chúa thân là thần nữ, làm sao có thể ngã bệnh?” Lục Tang không chút lưu tình khinh bỉ nhìn Đậu Khấu.
“Có thể là hôm qua quá mệt mỏi!” Đan Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đan Tâm, ngươi không phải nói hôm qua cùng điện hạ đang trong biển hoa ngủ quên đến tối sao? Làm sao điện hạ lại mệt mỏi?” Hồng Châu lập tức nói.
“Cái đó. . . Cái đó. . .” Đan Tâm đáng thương lập tức chột dạ nói không ra lời.
Nghe đến đó, ta giả vờ ngủ cũng không được nữa. Đành phải kêu lên: “Các tỷ tỷ chờ chút, Phượng Ca đã tỉnh rồi! Chỉ là đang suy nghĩ hôm nay muốn làm gì, nghĩ đến quên mất canh giờ!”
Cánh cửa lập tức mở ra, bốn thiếu nữ lập tức đi vào.
Đậu Khấu mặc một thân tử y, trên mặt cười lộ hai lúm đồng tiền, tóc đen sơ thành hai cái tiên đào bằng sợi dây màu tím, nhìn vô cùng đáng yêu. Nàng vỗ tay cười nói: “Như vậy điện hạ nghĩ hôm nay muốn làm gì? Nói mau cho nô tỳ nghe chút!”
“Suy nghĩ lâu như vậy không biết làm gì. Thật chán a!” Ta bộ dạng uể oải, nghĩ không thể để cho ba người khác nhìn ra ta cùng Đan Tâm hôm qua lén xuống núi mới được.
“Cũng đã sắp đến giữa trưa rồi, không bằng điện hạ ăn điểm tâm trước, buổi chiều chúng ta bốn người bồi công chúa đấu pháp giết thời gian, được không?” Hồng Châu cảm thấy đề nghị này vừa có thể học vừa có thể chơi, mỉm cười nhìn ta. Nàng trên người mặc một bộ lam sam, tóc buộc sau gáy đơn giản, tuy rằng khoé mắt mỉm cười nhưng trên mặt rất nghiêm túc. Hồng Châu là người thích tu hành nhất trong bốn người, vì để thuận tiện tập tiên pháp nên trên người nàng lúc nào cũng mặc một bộ trường sam oai hùng mạnh mẽ, khi đứng tay áo nhẹ nhàng bay trong gió, cũng là một trong những cảnh đẹp ở Linh Sơn.
Nhưng mà ta vừa nghe lập tức cảm thấy đau đầu. Đối với tu hành, ta không có hứng thú quá lớn, tất cả thần thống đều là dựa vào thiên phú, còn về tiên pháp đúng là gà mờ. Ví dụ như ta muốn biến ra một bông hoa tươi, thường chỉ có thể biến ra một cây cỏ dại, luôn khiến cho bồi luyện là Hồng Châu phải ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép. Nàng thường than thở ta tư chất hơn người lại có tu vi trời sinh, vậy mà ta lại phung phí của trời. Mấy nghìn năm qua, trình độ tiên pháp của Hồng Châu đã vượt xa ta, sớm đã thăng cấp từ bồi luyện lên sư phụ, làm cho ta không dám đắc tội.
Bởi vậy ta lập tức thổi phồng trạng thái mệt mỏi của mình: “Hôm qua ngủ nhiều qua nên hôm nay cảm thấy đầu rất choáng váng, đấu pháp hay là thôi đi! Cảm ơn lòng tốt Hồng Châu tỷ tỷ, hôm nay cứ ngâm thơ vẽ tranh là được.”
Lục Tang yêu thích văn mực lập tức giơ tay tán thành. Nữ tử này thích nhất là thương xuân thu buồn, mấy vạn năm trước, Đan Tâm xuống núi mang về một tập thơ của người phàm, Lục Tang như nhặt được vật quý, cầm quyển sách kia đọc làu làu, sau đó cả ngày ngâm thơ tác đối, khổ luyện văn mực. Ta nghĩ nếu vũ tộc chúng ta cũng có hội thi thơ, Lục Tang nhất định có thể chiếm giải nhất. Bình thường nàng muốn ngâm thơ vẽ tranh, ta cùng ba người còn lại lập tức xoay mặt không để ý đến nàng, làm cho nàng rất mất hứng, không khỏi cảm thán một tiếng ta sinh không gặp thời, thôi thì ta đành đợi thời. Hôm nay nghe được tôi đề nghị tất nhiên là vô cùng vui sướng.
Đan Tâm đáng thương hôm nay im lặng khác thường, ánh mắt lấp lánh, ta dùng ánh mắt nói cho nàng không có việc gì. Lúc đó Đan Tâm mới yên lòng, đi chuẩn bị giấy mực, chúng ta đi ra biển hoa phía sau núi vẽ tranh.
Ta cầm bút, trong lòng lại mù mịt. Nhìn biển xanh dưới Linh Sơn vẫn bị bao phủ bởi sương mù, trong đầu hiện lên hình ảnh biển rộng mênh mông, cảm thấy gió biển cuồng dã mang theo mùi tanh đang thổi qua bên má. Trước mắt lại hiện lên hình dáng thiếu niên bạch y kia, hắn là chung linh dục tú (*) như vậy, dù đứng trên sóng lớn nhưng lại cùng sự điên cuồng của biển cả hài hòa một cách kỳ lạ.
(*) chung linh dục tú: đất thiêng sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú)
“Điện hạ vẽ gì vậy? Đây là ai a? Khung cảnh này là trên biển sao?” Ta đang xuất thần, giọng của Lục Tang đột nhiên vang lên ở trên đầu, làm cho ta sợ tới mức làm rơi bút xuống đất.
Ta lấy lại tinh thần, thì ra là bất tri bất giác, ta đã đem suy nghĩ trong đầu ta vẽ ra. Thân ảnh vừa cao ngất lại tiêu điều kia, không phải là niên thiếu ngày hôm qua thì là ai?
Ta lập tức xấu hổ vì bị người đoán đúng nỗi lòng, lớn tiếng nói: “Tưởng tượng ra a, không được sao?”
Ánh mắt Đan Tâm đầy lo lắng, yên lặng nhìn ta, ta thẹn quá thành giận ném bút lại: “Không vẽ nữa, về ngủ!”
Không để ý tới bốn vị tỷ tỷ ở phía sau nói gì, tôi xoay người trở về phòng ngủ.
Trong phòng ta có một chiếc gương phỉ thúy, tên là Như Ý Kính, nghe nói là Tiên giới chí bảo, nếu như thực sự chân thành thì có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng, là lễ vật chúc mừng của Vương mẫu nương nương khi a mẹ kế vị. Từ lúc ta sinh ra tới nay, chiếc gương này vẫn đặt ở trong phòng ta, chỉ là chưa từng linh nghiệm. Cho nên ta chỉ coi nó như một tấm gương bình thường.
Hôm nay, không biết vì sao trong lòng ta lại cảm thấy bực bội như vậy, lần đầu tiên trong đời ngồi vào trước gương, tinh tế đánh giá mình.
Khuôn mặt nhỏ hình quả trứng, đôi mắt không lớn bằng Đan Tâm, mũi không thẳng như Hồng Châu, đôi môi không mịn màng như Đậu Khấu, tóc lại bóng loáng như nước, thật ra ta rất ghét những kiểu búi tóc phức tạp, đến giờ vẫn búi tóc hai bên như tiểu đồng, mặc một bộ váy màu trắng nghìn năm không đổi. Trời ạ, tiểu cô nương trong kính đơn bạc như thế, bình thường như thế, bất cứ ai trong nhà đều xinh đẹp hơn ra! Ta lập tức che kín đôi mắt mình lại.
Ngày thường thật là bị mẹ cha và các ca ca làm hư rồi, vậy mà còn cho rằng mình người gặp người thích chim gặp chim yêu. Nhớ tới hôm qua, ta làm bộ dáng tự cho là đáng yêu đên gần thiếu niên bắt chuyện, khuôn mặt ta lập tức nóng bừng như bị lửa đốt.
Nếu như có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ trang điểm thật đệp, nói chuyện với hắn thật dịu dàng.
Nếu như có thể gặp lại.
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, ta lập tức cảm thấy máu chảy nhanh hơn, tâm tình kích động.
A mẹ và a cha bọn họ còn mười ba ngày nữa mới trở về. Kết giới đã không còn, ta có thể lén một người đi Đông Hải. Không ai biết ta sẽ đi nơi nào, ngoại trừ Đan Tâm. Ta lưu lại cho Đan Tâm một bức thư ngắn, ngay khi ta rời khỏi Linh Sơn, nó sẽ bay đến trong tay Đan Tâm, Đan Tâm nhìn xong sẽ tự giác thiêu hủy. Ai, đây là tiên pháp cao nhất mà ta có thể thi triển, là sở học cả đời a~
Trong thư viết: “Đan Tâm, ta đi Đông Hải Bồng Lai, người kia không phải là người xấu, sẽ không thương tổn ta! Tôi nhất định phải lên được đảo, ngươi không cần lo lắng, ta sữ không đi nơi khác. Truyệt đối không được để lộ ra là ta đi đâu, nếu không thì chuyện lần trước lén xuống núi sẽ bị lộ! Ngươi ở nhà giúp ta dỗ dành ba người các nàng không cần lo lắng.” Lúc đó ta cả thể xác và tinh thần vì lần xuống núi này mà hưng phấn không thôi, hoàn toàn không hề lo lắng đến hậu quả sẽ xảy ra, trong lòng tin chắc Đan Tâm sẽ không để lộ tôi hướng đi. Ta nghĩ, chỉ đi mất mười ngày mà thôi, ta rất nhanh sẽ trở về, sẽ không để nàng lo lắng.
Ta gửi cho ba vị tỷ tỷ còn lại một tờ giấy, nói các nàng không cần lo lắng, mười ngày sau tôi sẽ trở về.
Làm xong những việc này, ta cẩn thận đứng trước gương, mở túi nhỏ ra, dựa vào trí nhớ khi nhìn lén a mẹ trang điểm, vụng về búi tóc theo kiểu lưu vân kế đơn giản, đeo chiếc thoa cài tóc bằng ngọc bícha mẹ tặng cho ta, tạo hình là một con phượng đang dương cánh chuẩn bị bay lên, ánh ngọc lung linh, đúng là tuyệt phẩm. Ta lại thay một bộ váy bằng tơ tằm màu bạc. Bộ váy này nghe nói là Hằng Nga dùng ánh trăng dệt thành, khi mặc vào, cả người như được bao phủ trong một tầng ánh trăng nhàn nhạt, đây là quà sinh nhật do a cha tặng cho ta trăm năm trước.
Nữ hài trong gương giống như trưởng thành hơn rất nhiều, mặc dù mặt mũi vẫn còn mang nhiều nét trẻ con nhưng lúc này ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Thế là trong đêm đó, ta hóa thành một tia sáng trên trời, lén lút bay khỏi Linh Sơn, trong đêm đen mịt mờ bay về hướng đông, bay về phía tương lai bất định.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
317 chương
2475 chương
69 chương
27 chương
58 chương
48 chương
161 chương