Chuyện tình yêu của một con phượng
Chương 3 : Thiếu niên như ngọc, kiếm như cầu vồng
Từ Linh Sơn đi về hướng Đông bốn nghìn dặm, chính là Đông Hải, với tốc độ bay của chúng ta, cũng chỉ cần bay nửa ngày là có thể đến nơi.
Đáng thương cho Đan Tâm bị ta lôi đi mặt ủ mày chau, bày ra một bộ mặt thối giống như bị bức hại, liên tục phùng má lầu bầu. Nhưng ta trong lòng rất tốt, một người chưa từng đi ra khỏi bầu trời Linh Sơn nho nhỏ kia, tất cả đối với ta là vô cùng mới lạ thú vị.
“Âm thanh ầm ầm kia là cái gì? Hình như có cái gì bị sụp thì phải?” Ta bay vào trong một đoàn mây đen lăn lộn, phát hiện trong mây đen chứa đầy hơi nước, bọt nước dính đầy người ta, suýt nữa bay không ổn định. Ta cười ha ha.
Đan Tâm ở sau người kêu: “Điện hạ mau quay lại! Đó là Lôi Thần đang nổi sấm, đừng làm hỏng chính sự của Lôi Thần a!”
Đang nói chuyện thì có một người mặc kim giáp, tay cầm đại chuỳ, trên lưng có hai cái cánh thần tiên đạp mây đen đi đến, trợn tròn hai mắt rồi quát lớn: “Yêu nghiệt phương nào làm phiên ta nổi sấm?” Giọng nói như chuông đồng làm tai ta vù vù ong ong.
Đan Tâm vội vàng bay lên trước hành lễ nói: “Thượng tiên bớt giận! Chúng ta không phải cái gì yêu nghiệt.”
Thần tiên miệng chim kia híp mắt quan sát ta cả người ướt đẫm, cười ha ha: “Không là yêu nghiệt thì là người phương nào?”
Đan Tâm ấp úng, ta cười hì hì đáp: “Ta là Phượng tộc Phượng Ca, đương nhiên không phải là yêu nghiệt!”
Thần tiên kia nghi ngờ nói: “Phượng tộc nhân khẩu đơn bạc, ó một vị công chúa tên là Phượng Ca, nhưng nghe nói nàng chưa bao giờ rời khỏi Linh Sơn, hôm nay tại sao lại có thể gặp mặt ở đây? Chẳng lẽ các ngươi giả mạo công chúa?”
Đan Tâm lại ấp úng, mà ta chỉ cảm thấy rất thú vị, cười nhảy dựng lên xoay một vòng trong không trung.
Vị thần tiên tên là Thiên Lôi lập tức cười ha hả, đi tới chắp tay thi lễ: “Đúng rồi, bạch phượng trên trời dưới đất chỉ có một con, quả nhiên là Phượng tộc công chúa không thể nghi ngờ, là tiểu tiên mạo phạm rồi. Nơi đây đang nổi sấm làm mưa, chúng tiên làm phép làm kinh hãi công chúa phượng giá, nơi đây vẫn là không nên ở lại lâu thì hơn.”
Đan Tâm lập tức gật đầu như đảo hành: “Thượng tiên nói rất đúng, chúng ta lập tức rời đi!” Vừa nói xong đã mang ta rời xa khỏi chỗ đó nghìn dặm.
“Đan Tâm ngươi vì sao lại sợ hắn như vậy? Hắn đối với ta không phải là rất cung kính sao!” Ta vừa phủi bọt nước trên cánh vừa hỏi.
“Điện hạ! Ngài có nhớ là ngài đang lén chạy ra ngoài chơi không a? Thiên Lôi là ai? Là vị thần tiên bát quái có tiếng trên Thiên đình! Nếu như hắn khi trở về Thiên giới rêu rao một tiếng, công chúa nghĩ chuyện ngài trộm đi xuống núi sẽ không bị truyền đến trong tai tộc trưởng nương nương sao?” Đan Tâm nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn lao lên gõ đầu ta, lại cố kỵ thân phận, bàn tay cầm lên rồi lại bỏ xuống, bộ dạng giãy dụa rất khó chịu.
Ta rụt đầu lại. “Đúng Đúng Đúng vậy, người ta chỉ là chưa từng thấy ai phóng thuỷ lôi sao! Đan Tâm nói rất đúng, chúng ta lén chạy đi chơi thì phải điệu thấp a!”
Vừa nói chuyện ta vừa thu nhỏ thân hình lại bằng một bàn tay rồi tiếp tục ngự phong chạy đi.
Đến giữa trưa, cuối cùng cũng chạy tới Đông Hải.
Lúc này đã là sau giờ Ngọ là thời điểm mặt trời nóng nhất, trên mặt biển tỏa ra muôn vàn tia kim quang lấp lánh, suýt nữa làm mù hai mắt ta.
Chân đáp một cột buồm cũ nhìn lại, mặt biển rực rỡ kia lập tức làm hết sức khiếp sợ. Bờ biển uốn lượn quanh co kéo dài đến phía chân trời, sóng biển mạnh mẽ đánh vào những tảng đá ngầm, sóng lớn mãnh liệt, khí thế hào hùng. Trên mặt biển, mấy con chim biển bay lượn trong tầng trời thấp, thân thể trắng noãn, dáng thuôn dài chao liệng trên sóng lớn.
Ta rít lên một tiếng, từ chín tầng mây lao xuống, mấy con chim biển đang kiếm ăn hoảng sợ chạy loạn bốn phía, chỉ cảm thấy sự phiền chán mấy ngày trước đã biến mất không còn dấu vết. “Đan Tâm, ngươi nói không sai, đây mới là biển!” Ta quay cuồng trong gió biển cười lớn nghĩ cả đời này lúc vui vẻ nhất chắc cũng chỉ có lúc này mà thôi.
Đan Tâm vốn là lo ta bị sóng biển cuốn đi, sau đó bản thân cũng không thể chống lại cảnh đẹp ầm ầm sóng dậy như thế, cũng học theo từ chín tầng mây lao xuống, ở trong gió biển cười đùa ầm ĩ.
Những con chim biển kiếm ăn kia lại tụ tập, nghe được tiếng nói chuyện xung quanh: “Mẹ ơi! Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy một con phượng, còn có chim cực lạc! Chẳng lẽ hôm nay mặt trời quá nóng làm ta hoa mắt sao?”
“Thật là phượng, ta nghe ông nội của ông nội của ông nội của ta miêu tả qua, chúng ta hôm nay gặp may rồi!”
Dần dần đám chim biển tụ lại càng nhiều, khắp nơi đều là chim, mà con nào cũng mắt sáng rực như sao.
Đan Tâm lo lắng nói: “Điện hạ, chúng ta hay là rời khỏi nơi này một chỗ an tĩnh chút đi, điệu thấp a!”
“Như thế Đan Tâm a, ngươi biết có chỗ nào an tĩnh không?” Ta cười hì hì nhìn một đám chim phàm xung quanh, thấy chúng đồng loạt vươn cổ làm lễ.
“Điện hạ ta biết trong Đông Hải có một tòa tiên sơn tên là Bồng Lai, ẩn trong hơi nước, người thường không thể tìm được. Nghe nói đảo ấy so với Linh Sơn chúng ta còn đẹp hơn mấy phần, không bằng chúng ta đi trước du ngoạn một phen, được không?”
Nghe nói còn đẹp hơn Linh Sơn bốn mùa như tranh, ta không khỏi tò mò, lập tức kéo Đan Tâm đi tìm chốn Bồng Lai kia.
Không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy ba tòa núi xanh mở ảo hiện ra trước mắt. Trên đảo mơ hồ có đình đài lầu gác, tường vân lượn lờ, quả nhiên là tiên gia thánh địa.
Ta hăng hái bừng bừng theo gió mà lên, định tiến vào Bồng Lai tiên sơn. Đột nhiên, vùng biển trước tiên sơn dâng lên một cơn sóng lớn dữ tợn, sóng lớn rít gào, suýt nữa bị cuốn vào trong biển, làm ta phải vỗ cánh thật mạnh bay lên trời mới thoát được, Đan Tâm vừa sợ vừa giận, rít lên: “Là người nào lớn mật như vậy?”
Đã thấy nước biển đột nhiên tách ra, đột nhiên một cái đầu động vật biển vô cùng xấu xí lộ ra từ trong nước, trên người còn bám vào không ít bèo và rong, thoạt nhìn thật làm cho người ta chán ghét.
Trên động vật biển kia có một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên đầu mang kim quan màu tím, trên người mặc nhuyễn giáp màu bạc, trong tay cầm một thanh trường kiếm xanh ngọc lấp lánh hàn quang, quả nhiên là trường thân ngọc lập, ngọc thụ lâm phong. Ta tập trung nhìn lại, thiếu niên kia vẻ mặt như băng, mặt mày giống như được khắc từ ngọc thạch, tuấn tú bức người, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào ta.
Ánh mắt kia làm cho ta sợ run cả người, trong đầu có một giọng nói vang lên, vị ca ca này, so với đại ca của ta còn dễ nhìn hơn rất nhiều.
Thiếu niên lạnh lùng mở miệng nói, “Các ngươi là người phương nào? Dám cả gan xông vào Bồng Lai tiên đảo!”
Giọng nói kia cũng giống hệt như ngọc thạch, thanh linh (*) vô cùng.
(*) thanh linh: thanh = trong (vắt/sạch), linh = (tươi) mát.
Ta ngơ ngác không nói gì. Đan Tâm hóa thành một thiếu nữ áo vàng, xinh đẹp thanh tú cười thi lễ, giọng nói trong veo: “Xin hỏi, thượng tiên là người canh gác tiên đảo sao? Chúng ta cũng là tiên gia, chẳng qua nghe nói Bồng Lai tiên sơn cảnh sắc có một không hai trong tam giới, trong lòng ngưỡng mộ, không ngờ lại quấy nhiễu tới thượng tiên, mong thượng tiên chớ trách. Chúng ta hai người chỉ nghĩ muốn lên đảo du ngoạn một chút rồi lập tức rời đi, mong thượng tiên dàn xếp.”
Đan Tâm a Đan Tâm, vốn ta còn tưởng ngươi là một bà cụ non không ngờ ngươi không chỉ hiểu biết nhân gian thiên giới mà còn đối nhân xử thế cũng rất tuyệt càng không nhìn ra ngươi là người vạn năm đã không rời Linh Sơn. Cho ngươi làm nô tỳ của ta thực sự là ủy khuất ngươi rồi!
Đang đinh tiến đến thì thiếu niên kia cau mày đáp trả: “Ta không phải thượng tiên, chẳng qua là một thủy quan coi chừng tiên đảo mà thôi. Đảo này là cấm địa Đông Hải chúng ta, không phải Long tộc của Đông Hải không thể lên đảo, xin hai vị thứ lỗi!” Dứt lời lại làm tư thế tiễn khách.
Ta không kiềm chế được, hóa thành hình người, chạy tới đứng lại trước người hắn, bày ra một khuôn mặt tươi cười tự cho là đáng yêu nhất: “Vị n ca ca ày, chúng hai người mấy vạn dặm bôn ba mà đến, chỉ vì muốn nhìn xem tiên đảo như thế nào một lần, mong ca ca dàn xếp một chút.” Dứt lời còn học theo Đan Tâm làm lễ.
Thiếu niên khuôn mặt như ngọc lập tức đỏ lên.
Trong bụng ta vô cùng đắc ý, Hoàng Vũ Hoàng Minh nhìn thấy ta như vậy, cái gì cũng đồng ý hết. Ngươi tuy là người ngoài, nhưng dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, hẳn là sẽ không keo kiệt đi!
“Đây là quy củ Đông Hải chúng ta, hai vị không nên ép ra tay, xin hãy mau chóng rời đi!” Ai ngờ thiếu niên kia giận tái mặt, tay giơ kiếm lên. Động vật biển dưới chân cũng vùng lên, bộ dạng như rất nóng lòng muốn đánh nhau, mặt biển sóng lớn cuồn cuộn.
Lòng tự trọng của ta, niềm kiêu hãnh của ta lập tức bị đánh nát!
Từ khi ra khỏi bụng mẹ tới nay, chưa từng có ai không chịu cho Phượng Ca ta một khuôn mặt tốt, vừa định xông lên tranh luận phải trái lại bị Đan Tâm kéo lại: “Như vậy chúng ta rời đi là được!” Ta vừa định giãy dụa nhưng lại ngay lập tức bị Đan Tâm kéo đi khỏi Bồng Lai đảo.
Mắt thấy đã là sau giờ Ngọ, gặp phải những chuyện như thế, trong lòng chắn chắn là không thể vui vẻ được rồi, liền cùng Đan Tâm trở về Linh Sơn. Đan Tâm thấy ta đồng ý về nhà, cho nên mặt mày hớn hở, vừa đi vừa nói chuyện mà nói so với lúc sáng nhiều hơn rất nhiều, một đường bay về liên tục không dừng, cuối cùng trước đêm chạy về Linh Sơn.
Đám Đậu Khấu tự nhiên là không biết chúng ta đi đâu, Đan Tâm lừa các nàng là chúng ta ngủ quên ở biển hoa phía sau núi. Ba người không nghi ngờ gì, hầu hạ ta rửa mặt xong rồi dõ ta sớm lên giường.
Ta trở mình hết lần này đến lần khác ngủ không được, ban đêm sao vẫn đầy trời, ta dứt khoát mặc áo đi ra khỏi gường nhìn sao, nhớ tới vẻ mặt thiếu niên kia, không biết vì sao trong ngực có chút buồn bực, giận hắn không cho ta vào núi, hay là giận hắn không liếc mắt nhìn ta một cái? Chính ta cũng không biết nữa.
Lần đầu tiên trong đời, ta không hiểu nổi tâm trạng của bản thân. Gối đầu lên những suy nghĩ ngổn ngang, ta ngủ thiếp đi đến bình minh.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
317 chương
2475 chương
69 chương
27 chương
58 chương
48 chương
161 chương