Chuyện tình xa xứ
Chương 27
Đi vòng vòng facebook thấy cái gì mà quốc tế đàn bà với quốc tế chị em, cái này quốc tế gì quái thể nhỉ, sao có nghe trường nó nói năng gì đâu. Chợt nhớ ra đúng hôm nay là ngày 8/3, oh my shit! Làm quái nào mà mình lại quên cái ngày quan trọng này. Mới có 6h sáng thôi, nó lật đật gọi điện thẳng về vn cho mẹ.
- Alô Mẹ hả?
- Nguyên hả con?
- Mẹ ngủ chưa?
- Chưa, đang nằm coi tv với ba.
- Mẹ! Quốc tế phụ nữ vui vẻ nhé mẹ yêu!
- Hôm nay làm cái gì mà mày sến dữ vậy, bày đặc mẹ yêu nữa.
- Ớ! Con thương mẹ thế con gì?
- Uh thoy cảm ơn con, có xin xỏ gì ko nói luôn đi!
- Chài chài, đâu phải lần nào gọi về là cũng xin đâu mẹ!
- Ai biết mày!
- Từ từ cần con xin sau, thôi mẹ ngủ sớm nhé, con đi học đây bye mẹ yêu!
- Uh học ngoan nha! Bye bye con
Nghe giọng bà mẹ mà nhớ quá, nói có chút xíu mà lại muốn về vn nữa rồi! Chẳng biết ông già tối nay có chở bà già đi ăn chơi gì ko mà sao h này mới có 9h tối mà 2 ông bà nằm coi tv rồi. Chắc lại đợi tăng 2. Đúng là thằng con trời đánh, nó tự cười tự chửi mình nham nhở rồi cũng chuẩn bị đi học. Vừa quải cặp lên vai thì nó nhớ ra nó vẫn chưa nói tiếng gì với chị hết. Khẽ quành vô phòng ngồi đợi chiếc laptop bật lên 1 lần nữa, nó onl facebook, rồi nhắn 1 tin cuối cho chị.
“8/3 vui vẻ nhé, anh đi học đây”
Câu nói chẳng khác nào của 1 người chồng dành cho người vợ của mình. Miệng cười mỉm, nó chạy xe đến trường 1 cách chậm rãi. Đây là lần đầu tiên nó dậy sớm, ko cần phải hối hả lao như điên bán sống bán chết tới trường nữa. Khẽ khẽ hát theo điệu nhạc nhẹ nhàng trong xe, nó chật giậc mình nhớ ra 1 điều gì đó.
Chợt nhận ra nó nhớ dc gì, nó liền tấp vào 1 cửa hàng tiện dụng 24/24 ven đường, sáu giờ sáng chui vô đây mua cái gì bây giờ ta. Nó lén lút lách qua chỗ ngta bán đồ chơi con nít rồi thú bông, đúng là đồ tàu khựa chẳng có gì nhìn ra hồn. Nó lặng lẽ bước ra trong vô vọng sau 15’ nhìn vòng vòng cái tiệm tạp hóa. Ra đến trước cửa thì nó thấy cô tính tiền người Ấn Độ bên cạnh 1 chậu toàn hoa hồng dc xếp theo từng bó.
Chẳng suy nghĩ gì nữa, nó với lấy bó hoa hồng đỏ tươi 6 bông rồi đem ra tính tiền. Đi bộ ra xe trong cái khí trời se lạnh với cái bó hóa hồng đỏi rực rỡ, nó nghĩ cũng tại nhỏ là đứa con gái việt namm duy nhất nó chơi chung nên nó cũng phải nhớ đến nhỏ trong những dịp này. Mới vừa bước vô cái hành lan trường là mọi người trầm trồ nhìn về phía nó, ai cũng cười rồi la lối lên nhất là mấy đứa mỹ vì tụi đó cứ tưởng là nó sẽ tỏ tình với 1 người con gái nào chứ.
Miệng thì thầm chửi cái tụi đần dám làm bẻ mặt ông buổi sáng sớm. Nó lách qua tụi đám đông rồi thảy cái bó hoa vào tủ sách của nó. Chẳng còn mặt mũi nào mà cầm bó hoa này thêm giây phút nào nữa, người ta mà hiểu lầm rồi vô đến tai mấy bà tám đặc biệt là thằng Tuấn là chỉ có toi mạng.
Nó cố gắng ko gây sự chú ý để cho tụi kia quên về cái bó hồng nó đem theo hồi sáng. Ngày học cúi cùng cũng lặng lẻ trôi qua. 3h rồi, chóng tay tên cằm chờ mãi cũng đến giờ thoát nạn. Nó chạy vội ra cái cái tủ của nó xem bó hoa có bị ngộp thở gì ko, chỉnh đốn lại bó hoa rồi kéo ra giấu sau lưng nó. Đi khẽ đến nhỏ rồi khều nhỏ từ sau lưng khi nhỏ đang đợi người đến rước. Hên cho nó là mấy thằng nhìu chuyện đi tập bóng rổ rồi nên ko có ai thấy nó nữa.
Nhỏ hôm nay vẫn đẹp và xinh xắn như mọi ngày, thật sự thì còn xinh hơn cả bó hoa nó đang cầm trên tay nữa. Kéo cái chiếc earphone trên tai xuống, nhỏ quay lại nhìn nó 1 cách ngạc nhiên và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- 8/3 vui vẻ!
- Hihi! Cảm ơn Nguyên nha!
Nhỏ cười 1 cái thật tươi, típ cả mắt lại, làn da trắng và mái tóc mượt mà, nhỏ khẽ vén tóc qua một bên tai.
- Uhm! Thôi Nguyên về trước nha!
- Uhm bye Nguyên!
Nhỏ cười rồi vẫy tay với nó trong khi nó vộng vàng chạy xuống những bậc thang ra trước cổng trường ra về trước. Mọi chuyện có vẻ trôi qua 1 cách tốt đẹp, nhưng có 1 điều nó vẫn chưa hiểu là cảm giác của nó dành cho nhỏ. Mặc dù nó đã chính thức tỏ tình với chị Tr nhưng trong nó, còn 1 cảm giác gì đó, quyến luyến dành cho nhỏ. Có lẽ vì nhỏ lúc nào cũng làm nó cảm thấy vung đầy và ko có cảm giác trống trãi, nhỏ gần với nó.
Vừa chạy xe trên con đường đông đúc, nhìn phố phường rồi lại nghĩ lung tung. Nó ghét ngay cả bản thân nó, nó ghét những cái cảm xúc mà ngay cả nó cũng ko thể kiềm chế dc. Nó nhớ lại những điều mà thằng Tuấn nói với nó từ mấy tháng trc, thật sự chẳng sai. Chân giờ đã lún vào bùn, nó cũng ko biết làm sao để kéo ra dc. Tim chỉ có 1 nhưng nó lại có cảm xúc cho 2 người con gái. Nó luôn tìm cách để tránh né Linh, nhưng với tư cách là 1 người bạn nó ko thể tránh Linh mãi dc và nó cũng ko thể giải thích cho nhỏ hiểu cảm giác của nó.
Về đến nhà, onl facebook đã thấy 1 tấm hình nhỏ tự sướng, cái con bé suốt ngày khoái chụp hình rồi up lên facebook, nó cũng chẳng thấy gì là lạ nhưng điều làm nó cảm thấy bồi hồi nhất là nhỏ đang chụp hình với bó hoa hồng của nó mới tặng ban chiều. Cái gì mà nhanh vậy ta, mới tặng đã tự chụp rồi up lên facebook rồi sao. Bỗng chốc, bao nhiu suy nghĩ của nó lại bung ra, lẽ nào nhỏ cũng có cái gì đó cho nó hay sao? Ko lẽ nhỏ cũng thích nó?... Bao nhiu dòng suy nghĩ cứ vu vơ lượn lờ trong đầu nó mặc cho nó đã tự trấn an rằng nhỏ đối xử với ai cũng vậy.
“Thanks someone for the roses, I love it” – “Cảm ơn ai đó vì bó hoa nha, mình thích nó lắm”
Cái câu stt khốn đó mới là làm cho nó phải suy nghĩ nhìu hơn, nó thực sự khó chịu khi phải đứng giữa cảm xúc và lí trí của chính mình. Người ta cứ nói nghe theo con tim mà làm, vậy người ta có hiểu được nếu nó làm theo con tim thì sẽ có 1 người đau và chẳng người nào hạnh phúc ko. Lại suy nghĩ quá xâu xa, nó tự dò đầu mình bù xù cả tóc lên rồi tắt bức hình của nhỏ để nó ko còn phải suy nghĩ nữa, thở 1 tiếng phào khi tim nó vẫn đập thình thịch trong loạn xạ. Điều nó làm nó cắn rứt nhất, là ngay cả cái ngày quan trọng này mà nó cũng ko thể làm gì cho người con gái nó yêu cách xa nửa vòng trái đất. Nó lại tự hỏi bản thân liệu nó có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho chị hay ko...
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
81 chương
226 chương
52 chương
102 chương