Cecilia thấy vui mừng và hồi hộp khi những người vợ và con cái của các sĩ quan hải quân tập trung đông đủ ở bến tàu để đợi chồng và cha họ. Cô đã thực sự trở thành một trong số những người vợ ấy. Cô đứng cùng Cathy đang mang bầu. Họ nắm chặt tay nhau như sợ bị đám đông tách ra. Xét về góc độ nào đó, Cathy giống như chị em ruột của cô vậy. Cô hi vọng mối quan hệ mà họ đã xây dựng trong suốt thời gian qua sẽ tiếp tục cho đến cuối cuộc đời. Bạn cô đã dạy cô rất nhiều về lòng can đảm và niềm hi vọng Đó là những bài học Cecilia có được từ Cathy kể từ sau vụ tai nạn trên tàu George Washington.
"Ôi! Tớ nghĩ mình nhìn thấy anh Andrew", Cathy hét lên.
Andrew Lackey bước xuống ván cầu và chăm chú nhìn xung quanh. Cathy hét toáng lên rồi chạy về phía Andrew, lập tức anh dang rộng cánh tay và ôm chầm lấy cô rồi khẽ nhấc bổng cô lên. Lúc họ hôn nhau, Cathy quàng chặt tay quanh cổ chồng.
Cảm thấy xấu hổ, Cecilia quay đi và hi vọng nhìn thấy Ian. Cô bồn chồn.
Không thấy anh ở đâu cả. Quay lại nhìn bạn mình, Cecilia ứa nước mắt khi thấy Andrew đưa tay xoa bụng Cathy. Cecilia có thể cảm nhận được niềm hân hoan và hạnh phúc trọn vẹn của anh khi biết rằng cái thai hoàn toàn khoẻ mạnh.
Những ngày tháng nguy hiểm nhất đã qua, mặc dù không có gì đảm bảo, nhưng nguy cơ sảy thai gần như là không thể. Các bác sĩ đều rất hài lòng với sự phát triển tốt đẹp của thai nhi.
Rồi bỗng nhiên, Cecilia trông thấy Ian. Anh dừng lại ở bậc trên cùng, lướt mắt nhìn đám đông để tìm cô.
"Anh Ian!", cô hét lên, hai tay vẫy trong không trung để anh chú ý. "Đây! Em ở đây!". Cô chạy về phía chồng mình, chật vật len lỏi giữa đám dông, và lao vào vòng tay anh. Cecilia đã sẵn sàng cho giây phút này, nhưng cô vẫn bất ngờ khi cảm nhận được niềm hạnh phúc vỡ oà. Khi Ian trở về sau lễ tang của Allison, cô đã không tới căn cứ để gặp anh. Lúc đó, cô không thể đến. Đơn giản là vì cô không thể. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, Ian đã về nhà, và họ đang cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới.
"Ôi, em yêu". Chồng cô luồn tay vào tóc cô, họ trao nhau nụ hôn điên dại và vòng tay yêu thương siết chặt. Họ chìm trong nỗi nhớ mong và niềm hạnh phúc không thể kìm nén.
"Em rất vui vì anh đã trở về". Anh ôm chặt lấy cô. Cô không thể biết được là chân mình có chạm đất hay không. "Xương sườn anh thế nào rồi?", cô hỏi, lo sợ vòng tay siết chặt làm anh đau đớn.
"Đau gần chết, nhưng anh thà chịu đau còn hơn là không được ôm em". Anh lại hôn cô. Niềm đam mê ngày xưa đã quay trở lại.
Những giọt nước long lanh trong mắt Cecilia. Cô không muốn khóc, nhưng thật quá hạnh phúc khi được ở bên Ian. Những tháng ngày anh lênh đênh trên biển là khoảng thời gian hàn gắn vết thương cho hai người.
"Em yêu anh rất nhiều", cô thì thầm.
"Anh cũng yêu em".
Ian đã chứng minh được rằng anh yêu cô nhiều đến thế nào. Cô cảm thấy biết ơn vì anh đã quá kiên nhẫn. Anh đã không chịu xa cô hay chịu từ bỏ cuộc hôn nhân của họ. Chính anh là người luôn cố gắng khắc phục sự hiểu lầm và khác biệt giữa họ, nếu không chắc chắn giờ họ đã ly dị rồi. Cả Ian và quan toà đều không cho rằng việc ly dị là đúng đắn, và Cecilia thực sự rất biết ơn vì điều đó.
"Em đã quyết định về chuyện của chúng mình rồi anh ạ!", cô nói với anh khi họ bước về phía chiếc xe, tay trong tay. Giờ anh đã về nhà, bất kỳ khoảng cách nào, cho dù chỉ vài centimet dường như cũng là quá lớn.
"Anh hy vọng là anh sẽ lại được sống cùng em", anh khẽ nói.
"Vâng, tất nhiên rồi". Thực ra Cecilia đã dành cho Ian một sự ngạc nhiên lớn. Với sự giúp đỡ của Cathy, cô đã chuyển đồ đạc của chồng trở lại căn hộ nhỏ của họ. Ngoài những đồ đạc của anh ở căn cứ, còn tất cả những gì anh để ở nhà Lackey đều được mang hết về nhà.
"Anh hạnh phúc vì lại được ở bên em". Anh nhìn vào mắt cô.
"Em muốn có một đứa con khác, anh Ian". Vậy là cô đã nói ra những lời nói ấy xuất phát từ tận sâu trong trái tim cô.
Bước chân anh ngập ngừng, rồi anh dừng lại. "Anh tưởng... em từng nói là em sẽ không bao giờ...".
Cô biết anh bối rối. "Anh có thể cảm ơn Cathy và anh Andrew vì quyết định của em". Nếu bạn cô có niềm tin lần mang thai thứ ba và gần như đã thành công, thì Cecilia cũng có thể gạt bỏ nỗi đau để nhìn về tương lai.
"Em có chắc không? Vì toàn bộ quyết định là ở em. Đừng hiểu nhầm ý anh, anh muốn có một gia đình với những đứa trẻ khoẻ mạnh, đáng yêu, nhưng với anh, điều quan trọng hơn cả là em có thể chịu được một lần mang thai nữa hay không".
Cecilia tựa đầu vào vai chồng lúc họ cùng nhau bước đi. "Mấy tháng qua, em đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Em muốn tiếp tục việc học".
"Em nên học, Cecilia ạ. Em rất thông minh, và em thực sự có năng khiếu với những con số".
"Nhưng em cũng muốn có một gia đình nữa. Gia đình của chúng ta. Nên em muốn đợi khoảng hai năm nữa mới đi học lại".
"Em quyết định thế nào cũng được".
"Em ước cách đây vài tháng, anh cũng đồng ý như thế", cô đùa. Anh rất bướng bỉnh, nhưng cô cũng có kém đâu. "Em rất muốn trở lại thăm bà thẩm phán kia".
"Tại sao?".
"Bà ấy đã tạo điều kiện cho chúng ta ở lại bên nhau. Bà ấy không nói nhiều, nhưng em hiểu ý bà ấy. Và em muốn có dịp cảm ơn".
"Anh cũng vậy", Ian nói. Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Chuông điện thoại đã dánh thức Grace khỏi giấc ngủ bình yên. Tim đập loạn xạ, chị bật dậy và mò mẫm với chiếc điện thoại.
"Vâng?"
"Mẹ ơi nhanh lên...". Paul cuống quýt.
"Kelly trở dạ à?". Grace vội vàng bước xuống giường, một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia bật bóng đèn tìm quần áo. Chiếc đài có gắn đồng hồ cho chị biết đang là 3h50.
"Cứ năm phút Kelly lại có cơn co thắt, chúng con đang trên đường tới bệnh viện".
"Mẹ sẽ gặp con ở đó. Con có muốn mẹ gọi Maryellen không?".
"Con cảm ơn. Mẹ gọi chị ấy giúp con nhé!".
Grace khoác hai chiếc áo, sau đó gọi điện báo cho Maryellen và pha cho mình một cốc cà-phê hoà tan, chưa đầy mười lăm phút sau, chị đã ra đến cửa.
"Buttercup!", Grace gọi con chó vì muốn nó ra sân sau để coi nhà khi chị đi vắng.
Con chó lông vàng đủng đỉnh bước ra từ chỗ nằm, rõ ràng nó không thích giấc ngủ bị phá rối.
"Tao sẽ quay về nhanh thôi", chị hứa, sau đó vì quá vui mừng, chị thông báo với nó, "tao sắp trở thành bà ngoại rồi!".
Maryellen đã có mặt ở phòng sinh của bệnh viện lúc Grace đến. Họ gặp nhau tại phòng chờ. Mẹ của Paul, Margaret, đang ở đó cùng chiếc máy ảnh và kim thêu.
"Tôi từng trải qua chuyện này", Margaret giải thích, rồi ngồi xuống ghế và lôi ra mấy cuộn chỉ đủ các màu.
"Không thể tin nổi con lại có thể dậy sớm đến thế", Maryellen khẽ nói, chị cầm trên tay một cốc cà-phê pha sẵn. "Con đã không dậy sớm như thế này kể từ sau đợt thực tập ở trường trung học". Kèm theo lời tự nhận xét đó là một cái ngáp thật to.
"Paul và Kelly đâu?".
"Trong kia". Maryellen chỉ tay về phía cánh cửa đôi.
Grace định đến phòng trực của y tá để hỏi thăm tin tức thì Paul xuất hiện.
"Kelly đang được kiểm tra để xem đã mở được bao nhiêu phân rồi. Cô ấy bình tĩnh lắm".
"Thế còn con?", Grace hỏi.
Paul gật đầu phấn khởi. "Con đã sẵn sàng".
"Nó nghĩ là thế", mẹ của Paul trêu con trai.
"Cuộc đời con sẽ vĩnh viễn thay đổi", Grace nói với con rể.
"Cứ tin ở con, con biết mà, Con và Kelly rất muốn có đứa con này".
Trước khi Paul bước di, Grace ôm lấy cậu con rể cảm ơn. Cậu đã giúp đỡ chị rất nhiều kể từ khi Dan biến mất. Grace biết cậu đã gắng sức an ủi, động viên Kelly, cũng như đã đưa ra những lời khuyên hữu ích, bản thân chị cũng nhiều lần phải nhờ cậu khi cần sửa cái gì đó trong nhà. Và cậu chưa một lần tỏ ra khó chịu. Chị đã dần trở nên mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, để tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng chị không nghĩ Kelly cũng như thế. May mà con bé đã có Paul ở bên "Theo mẹ, Kelly sẽ như thế nào khi bố không có mặt ở đây?". Maryellen hỏi như thể đọc được suy nghĩ của Grace.
Grace không thể trả lời. Kelly đã rất hy vọng bố sẽ xuất hiện ngay khi con mình chào đời, chứ nhất định không chịu chấp nhận thực tế rằng ông đã bỏ rơi cô vào thời khắc quan trọng này.
"Bố sẽ không đến", Maryellen thì thầm, rướn về phía trước. "Bố sẽ không bước qua cánh cửa kia và sẽ không có một cuộc đoàn tụ hân hoan nào, đúng không ạ?".
"Có thể là không", Grace tán đồng. "Kelly sẽ phải tự mình vượt qua. Nhưng ngay lúc này, con bé chẳng thể nghĩ được đến chuyện đó đâu".
"Chính mẹ nói thế đấy nhé!", Maryellen thì thầm.
Grace tựa vào chiếc ghế nhựa và nhắm mắt lại chống chọi với cơn buồn ngủ đang kéo đến. Chị rất muốn ở bên Kelly lúc này, nhưng chị hiều rằng thời khắc đặc biệt này nên dành cho Paul và chị không muốn can thiệp. Maryellen ly dị đã lâu nên không hứng thú với vai trò làm mẹ, hoặc con bé cố gắng không để lộ mong muốn kết hôn lần nữa. Đôi lúc Grace tự hỏi liệu Maryellen có hoàn toàn quên đi đời sống tình cảm và chỉ tập trung vào công việc hay không. Lo lắng duy nhất của Grace là Maryellen sẽ không thay đổi quyết định của mình. Chị vẫn muốn con gái mình lập gia đình một lần nữa.
Khoảng 7h30, Kelly đã sẵn sàng lên bàn đẻ. Paul báo tin đó cho mọi người rồi lao ra khỏi phòng chờ như tên bắn. Maryellen, Grace và Margaret tập trung ở hành lang bên ngoài phòng đẻ. Không lâu sau đó, sự căng thẳng của họ bị tiếng khóc của đứa trẻ phá vỡ.
Vài phút sau, Paul xuất hiện. "Một bé trai", cậu hét lên đầy sung sướng.
"Một bé trai!".
Grace không hay nói chuyện với Margaret Kelso, nhưng khi nghe tin đó, đột nhiên Maryellen và Grace đều ôm chầm lấy mẹ của Paul như thể chị là người bạn thân thiết nhất của họ. Những giọt nước mắt mừng vui lăn dài trên má Grace.
"Mẹ", Maryellen giả bộ gắt lên, "Trông mẹ kìa".
"Cứ kệ mẹ", Grace bật cười, lau những giọt nước mắt trên mặt. "Mẹ trở thành bà ngoại rồi!".
Lúc chín giờ sáng hôm đó, trong khi Kelly ngủ, Grace ngồi trên chiếc ghế bập bênh ôm sinh linh bé bỏng quý giá trong vòng tay. "Chào mừng Tyler Daniel Kelso bé nhỏ", Grace vừa thì thầm, vừa khẽ đung đưa ghế. Cảm giác bối rối đã lắng xuống. Margaret đã chụp xong những tấm hình và đã trở về nhà với chồng. Maryellen thì tới phòng trưng bày, chị không chịu để việc trở thành bác - và cả việc mất ngủ nữa khiến mình xao lãng công việc của mình. Nhưng Grace thì chắc chắn sẽ chẳng đi dâu cả.
"Mẹ ơi", Kelly khẽ gọi từ trên giường. Grace ngước nhìn con gái. "Thằng bé rất tuyệt, phải không ạ?".
"Một đứa trẻ đẹp tuyệt vời". Grace hôn lên trán Tyler.
"Mẹ không buồn khi bọn con dùng tên bố để đặt tên cho cháu chứ?".
Grace cam đoan là không. "Mẹ không biết bây giờ bố con đang ở đâu", chị nói với con gái, "và mẹ sẽ chẳng bao giờ biết. Nhưng mẹ chắc chắn một điều là ông ấy yêu thương con và sẽ rất tự hào khi biết Tyler mang tên mình".
"Mẹ có thực sự nghĩ thế không".
"Mẹ tin thế".
"Con cảm ơn mẹ", cô con gái khẽ nói rồi nhắm mắt lại.
Grace tiếp tục đung đưa ru cháu ngoại, chị ôm chặt đứa trẻ đáng yêu vào lòng Dan đã đi. Sự ra đi của anh đã tạo ra một sự hẫng hụt lớn trong cuộc đời chị. Crace đã gắng gượng sống cùng sự biến mất của chồng, đã cố gắng tìm ra câu trả lời, và để rồi biết rằng mình sẽ không bao giờ tìm được. Nhưng bây giờ, khi ôm đứa cháu ngoại này trong vòng tay, chị cảm thấy tất cả những điều ấy không còn quan trọng nữa.
Sau khi phải đối mặt với những nghi ngờ và tuyệt vọng, Graee đã nhận ra điều quan trọng trong cuộc đời mình là gì. Tình yêu cuộc sống vốn luôn tiềm tàng trong tâm hồn chị, nhưng chị đã vô tình không nhận thấy. Và chính đứa cháu ngoại chị, thằng bé đáng yêu này, đã khơi dậy nguồn sống ấy để chị có can đảm để đi tiếp. Grace thầm chúc cho chồng những điều tốt đẹp, cho dù anh đang ở nơi đâu, và với ai. Rồi chị nhắm mắt lại, thoát khỏi ý nghĩ về Dan. Chị đã sẵn sàng bỏ tất cả lại phía sau kể cả khi không có câu trả lời.
Justine không thể buông xuôi mọi chuyện giữa mình và Seth như thế. Cô không gặp lại anh kể từ buổi tối khủng khiếp ấy, lúc Warren giáp mặt anh ở quán D.D trên vịnh. Chưa bao giờ cô lại bẽ măt đến vậy. Cô cho là mình nên cảm ơn buổi tối đó vì nó đã mở mắt cho cô thấy được bản chất của Warren và tương lai của mình nếu cô lấy anh ta.
Seth đã trở về thị trấn, nhưng Justine không rõ anh sẽ ở lại trong bao lâu. Vì biết mình sẽ mất hết can đảm nếu cứ đắn đo về việc sẽ gặp anh, nên Justine lập tức quyết định sẽ tới bến du thuyền.
Seth đang bận rộn với việc tẩy sơn cho con thuyền của mình. Dường như anh đã hoàn toàn quên Justine. Cô bước một cách nặng nhọc cùng sự xấu hổ và lo sợ khi xuống bến tàu và tiến về phía anh. Cô đứng ngay trước mặt anh. Cảm thấy hai bàn tay mình bị thừa thãi, cô nhét cả vào túi bên của chiếc quần Jeans.
"Chào anh, Seth"
Seth dừng công việc lại và từ từ quay mặt về phía cô. Giọng anh nghiêm trang, lạnh lùng "Chào Justine".
Dường như anh không chào đón sự có mặt của cô. Nhưng anh chẳng có lí do gì để tỏ thái độ như thế cả. "Chắc anh đang muốn biết em làm gì ở đây", cô nói.
"Không hẳn".
Cô không để tâm đến thái độ lạnh nhạt ấy. "Em muốn xin lỗi chuyện đêm hôm trước"
"Không sao, anh quên rồi". Seth tiếp tục công việc của mình, như thể mọi chuyện đã được giải quyết xong. Chắc chắn anh không thiết tha gì trong việc nói chuyện với cô, điều đó khiến càng cảm thấy khó mở lời hơn.
"Em có… làm anh giận không?", Justine hỏi.
Anh dừng lại, nhìn cô. "Việc anh nghĩ gì về em hay Warren chẳng ảnh hưởng gì đến em cả".
"Có, vì… vì Seth… Mà thôi, không sao đâu". Cô quay lưng bước đi chừng năm sáu bước thì đột ngột dừng lại. Cô có cảm giảc rằng nếu cô rời Seth lúc này, cô sẽ phải hối hận trong suốt quãng đời còn lại. Lúc quay lưng lại, cô ngạc nhiên khi thấy anh nhảy lên cầu tàu và chỉ đứng cách cô có một hai bước.
"Em muốn biết anh nghĩ gì phải không?", Seth hỏi, trán nhăn lại.
Không nói lên lời, Justine chỉ gật đầu.
"Được, vậy em nghe đây". Cô nhận ra rằng anh đang rất giận dữ. Anh đứng đối diện với cô, tay lại nắm chặt và anh nheo mắt. "Em thật ngu ngốc nếu lấy Warren Saget, và anh không thích những kẻ ngu ngốc".
"Em biết".
"Em vẫn sẽ lấy anh ta?".
"Không", cô thét. "Em chia tay anh ta từ tối hôm đó rồi".
Seth ngẩng phắt đầu lên. "Em sẽ không gặp Warren nữa?"
"Vâng" Những hành động và lời nói khiếm nhã của Warren đã đẩy cô ra khỏi anh ta. Và bây giờ, kể cả những món quà đắt tiền của anh ta cũng sẽ chẳng làm cô mảy may xúc động nữa.
"Anh tự hỏi tối hôm đó anh ta đứng hay ngồi trong lúc được thông báo về điều này".
"Anh ấy không tin, nhưng rồi anh ấy sẽ phải chấp nhận quyết định của em".
Anh ta không còn lựa chọn nào cả.
"Sau đó là gì?". Seth hỏi.
Câu trả lời hoàn toàn phụ thuộc vào anh, nhưng Justine không thế nói với anh điều đói vì thế cô nhún vai. Một cái nhún vai của sự không chắc chắn... và của cả hi vọng.
"Thế nghĩa là sao?".
"Gì cơ?", cô hỏi một cách ngây thơ.
"Cái nhún vai ấy".
"Em không biết", cô nói một cách tuyệt vọng. "Em nghĩ em chỉ muốn anh biết rằng em đang ở đây".
Anh nhíu mày. "Ở đây á?".
"Anh từng nói với em là em nên đến gặp anh khi nào em chia tay với Warren - và em đang ở đây".
"Anh đã nói thế à?".
"Vâng, khi em đến chỗ này lần dầu tiên".
"Nếu em nghĩ anh sẽ…".
"Vâng", cô xen ngang.
"Vậy thì anh có tin báo cho...", anh dừng lại. "Em vừa nói gì?"
Cô nhún vai. "Vừa rồi ấy hả? Em đã nói vâng".
"Vậy em nghĩ câu hỏi là gì?"
"Chà", cô chậm rãi nói, "em không cho anh thời gian hỏi, nhưng em đã nói vâng Nghĩa là em sẽ lấy anh".
Câu trả lời của cô dưởng như khiến anh càng bối rối. Anh chằm chằm nhìn cô thật lâu và không biết phải phản ứng thế nào, Justine cũng không nói gì nữa.
Seth bước về phía cô, rồi dừng lại và lướt qua chỗ cô. Anh đi được một hai mét rồi quay lại. "Em có đi hay không?", anh kiên nhẫn hỏi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đi đăng ký kết hôn".
"Bây giờ ư?".
Anh mỉm cười, nụ cười quyến rũ nhất mà cô từng thấy. "Anh không thể trì hoãn việc đính hôn được nữa".
Justine cười với nụ cười tràn đầy hạnh phúc. "Đúng thế, em cũng vậy".
Cửa trước ngôi nhà số 16 đường Lighthouse đang để mở. Olivia ngồi trên hiên nhà, mũi kim đan được đặt trong lòng, chiếc điện thoại cầm tay đặt bên cạnh. Chiếc ghế đu bằng liễu gai là của mẹ chỉ để lại, và chị rất thích những buổi tối mùa hè ngồi ở đây, ngắm mặt trời lặn qua dãy Olympic. Điện thoại reo vang phá vỡ khoảng lặng của Olivia, chị nhấc ống nghe lên, không cho nó có cơ hội đổ chuông lần hai.
"Mẹ, con đây - Justine đây", con gái chị nói như hụt hơi. "Mẹ nghe nhé. Con muốn thông báo vài tin và không muốn mẹ giận con đâu".
"Sao mẹ phải giận con?".
Olivia nghe có tiếng ai đó đang tranh luận với con bé ở phía sau.
"Justine?".
"Mẹ ơi", tiếng Justine lại vang lên, "con lấy chồng rồi".
Olivia đứng bật dậy, những mũi kim đan rơi xuống đất. "Lấy chồng ư?". Vậy là cuối cùng Warren đã chinh phục được con bé. "Chúc mừng con", chị nói, gắng hết sức tỏ ra nhiệt tình. Chị không thể tỏ ra thất vọng nếu con gái chị đã chọn Warren Saget, chị sẽ mỉm cười và chào đón anh ta làm thành viên của gia đình dù đó là điều chị không mong muốn.
"Đây, mẹ nói chuyện với anh Seth nhé"
"Seth ư?".
"Ồ, con quên không nói với mẹ là con sẽ lấy anh Seth Gundelson?".
Trong thoáng chốc, Olivia quá bất ngờ nên không thể nói nên lời.
"Bác Lockhart, cháu Seth đây ạ. Cháu biết có thể bác thất vọng...".
"Ngược lại thì có, bác không thể vui hơn. Các con đang ở đâu?".
"Reno ạ".
"Vì Chúa, sao lại là Reno?"
"Justine sẽ giải thích cho bác bây giờ đây ạ".
Con gái chị cầm lấy ống nghe. "Mẹ có thất vọng vì chúng con không, mẹ?".
"Mẹ ngac nhiên… nhưng mẹ vui lắm".
"Anh Seth không thích kéo dài thời gian đính hôn".
"Hoặc những cuộc tán tỉnh lâu ngày".
"Vâng… chuyện là thế này. Chúng con quyết định cưới luôn, chúng con mới cùng nhau đăng ký kết hôn ở trụ sở toà án và sẽ nhờ mẹ hoặc thậm chí là mục sư Flemming làm lễ cho chúng con, nhưng sẽ phải mất khoảng ba ngày"
"Đó là luật của bang Washington mà", Olivia nhắc con gái.
"Con biết. Nhưng chúng con lại không có đủ ba ngày". Càng ngày câu chuyện càng trở nên thú vị hơn.
"Tại sao không?".
"Seth phải trở lại Alaska vào tối Chủ nhật và khoảng năm tuần sau anh ấy mới quay về được, thế nên hoặc là bây giờ hoặc phải chờ".
"Mà các con thì không muốn chờ?".
"Con không thể, mẹ ạ. Con không thể. Anh ấy cũng không thể chờ. Con biết có thể đây là hành động bốc đồng nhất của con từ trước tới giờ, nhưng con biết việc lấy anh Seth là điều đúng đắn. Con chắc chắn. Mẹ ơi, con rất yêu anh ấy và xin mẹ đừng buồn vì hai chúng con. Chúng con sẽ tổ chức cưới lần hai cùng rnẹ, bà và bố sau được không ạ?"
"Tất nhiên rồi Justine, mẹ rất mừng cho con và Seth".
"Mẹ quý anh ấy, đúng không ạ?"
"Con biết là mẹ luôn muốn con lấy Seth mà".
"Con cũng vậy. Con phải đi đây. Chúng con sẽ phải gọi cho bố anh Seth. Và cả bố Stan nữa. Sau đó, chúng con chỉ còn một ngày để lái xe trở về. Con hạnh phúc lắm, mẹ ạ, hạnh phúc hơn lúc nào hết". Chị dừng lại. "Mẹ sẽ gọi báo cho bà giúp con chứ?".
Olivia nuốt miếng nước trong cổ họng. "Mẹ cũng mừng cho các con", chị nói. "Và tất nhiên mẹ sẽ gọi cho bà".
Họ kết thúc cuộc đàm thoại, Olivia bước vào nhà trong sự ngạc nhiên tột cùng. Chị vào phòng ngủ, ngồi ghé mép giường. Chị cần vài phút để ngẫm nghĩ về tin mừng vừa rồi. Justine đã lấy chồng. Lấy Seth Gunderson. Thật tuyệt vời, đúng là một tin tuyệt vời.
Chị muốn gọi luôn cho Stan để báo tin, nhưng chị quyết định dừng lại, Justine đã nói là con bé sẽ báo, và anh sẽ gọi cho chị khi biết tin. Vậy là, cả hai đứa con của họ đã chọn cách kết hôn mà không có sự chứng kiến của bố mẹ.
Olivia không biết điều đó có ý nghĩa gì không.
Chị gọi cho Charlotte nhưng bà không có nhà, chị để lại lời nhắn rất đơn giản. "Hãy gọi cho con khi nào mẹ về". Rồi chị quay lại với mũi kim đan của mình. Gác chân lên lan can hiên nhà, chị tiếp tục với từng mũi đan, và mỉm cười một mình. Ai mà tin được Justine sẽ làm một việc bất ngờ như thế cơ chứ?
Khi chiếc Taurus màu xanh cũ đỗ trước cửa nhà, Olivia căng mắt nhìn xem có phải đó là người nhìn đang nghĩ đến không. Quả nhiên là đúng.
Jack bước xuống xe và đứng bên vệ đường, nhìn chị đầy lo lắng. Chị sẽ bước vào trong và đóng sầm cửa lại chăng? Hay chị ra mời anh vào? Hay cả hai đều không phải?
Anh tiến đến bậc thang dưới cùng. "Chào em, Olivia".
"Buổi chiều đẹp quá nhỉ?". Olivia cởi mở, nhưng không quá thân mật.
"Rất đẹp".
"Em có thể giúp gì anh?". Chị không nghĩ đây là cuộc viếng thăm xã giao.
Vì chỉ có một chiếc ghế mà Olivia thì đã ngồi, nên Jack bước lên bậc thềm và ngồi ở bậc trên cùng. "Em vẫn giận anh vì buổi hẹn bữa tối hôm đó?"
Đúng là đàn ông! Dường như anh không hiểu được những khái niệm như tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. "Không". Câu trả lời khiến anh hài lòng. Nó chỉ có một từ nhưng lại không làm câu chuyện phải kết thúc.
"Nhưng em vẫn không muốn đi chơi với anh?"
"Em không biết", chị thành thật đáp. Chị không thích phải thừa rthận rằng chị nhớ anh đến mức nào. Có thể chị đã hi vọng quá nhiều vào mối quan hệ này, nhưng chị không thể chiu đựng được thực tế rằng anh đã tạo ra những bí mật giữa họ.
"Anh đã nghĩ thế". Anh nhìn ra vịnh, mặt nước lấp lánh phía xa nhuốm màu hồng của buổi chiều tà.
"Anh chuyển tới vịnh Cedar để bắt đầu một cuộc sống mới", Jack nói.
"Nhưng quá khứ luôn đuổi theo con người, đúng không?"
Olivia gật đầu; ngày nào chị chẳng được chứng kiến những điều như thế ở toà án.
“Bob khuyên anh nên nói chuyện với em - lẽ ra anh phải nói từ mấy tháng trước. Nhưng anh sợ nếu em biết, em sẽ không muốn làm bạn với anh nữa".
"Lại thêm những bí mật à, Jack?"
"Không, chỉ là bí mật về lý do anh không thể đi ăn tối cùng em hôm đó thôi".
"Không cần thiết, anh Jack ạ". Anh đã có quyết định của riêng mình, và chị cũng vậy, mặc dù phải thú nhận chị đang rất tò mò.
"Anh nghĩ là cần", Jack phản đối. "Nếu anh và em còn tiếp tục, vì dù sao đi nữa, anh cũng rất muốn mối quan hệ này tốt đẹp".
"Em đã trải qua những cái gọi là bí mật. Em ghét cay ghét đắng chúng".
Olivia nhận ra những cảm xúc này của mình có nguyên nhân từ cuộc hôn nhân đã chết trước đây. Stan đã không trung thực trước khi họ ly dị, nếu không phải là về mặt thể xác thì cũng là về mặt tâm hồn. Sau cuộc khủng hoảng vì cái chết của Jordan, một người phụ nữ khác đã giúp Stan vượt qua nỗi đau ấy. Đó là người phụ nữ mà Stan có thể giải bày tâm sự.
"Anh là người cai nghiện, Olivia ạ".
"Nhưng… " Olivia dừng lại, chị nhớ ra rằng gần đây chị có trông thấy anh cầm cốc rượu trên tay. Không phải, chị nghĩ. Đó là lúc ở Willcox, và anh đã uống nước sô-đa trong khi chị uống rượu. Anh nói là vì anh phải lái xe.
"Lý do anh không đi ăn tối cùng em là vì anh có cuộc hẹn với hội những người cai rượu. Đã mười năm rồi anh không dám uống. Điều đó thật khó khăn bởi không một ngày nào anh không nghĩ đến nó. Anh cố tránh xa rượu bia để không huỷ hoại bản thân mình"
Jack đan phải rất can đảm mới có thể nói lên sự thật đó. Olivia đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh và ngồi lên bậc thềm cạnh Jack, nắm lấy tay anh.
Jack đan tay mình vào tay Olivia. "Anh đã chịu đựng rất nhiều phán xét đối với bản thân, nhưng anh chưa bao giờ hẹn hò với ai nên anh không phải lo lắng rằng liệu người anh hẹn hò có chối bỏ anh vì điều này không", anh nói. "Sự thực là, anh không chắc em có muốn gặp anh nữa không nếu em biết bí mật này".
"Điều đó giải thích cho rất nhiều chuyện".
"Như thế nào?", anh hỏi.
"Chà… em đoán có một giải thích hợp lý về việc tại sao anh không thích Barry Manilow".
Jack cười. "Em đang định nói kẻ nghiện rượu thì không bao giờ cảm thông được đối với những người cũng bị nghiện như họ?".
Olivia cười ngặt nghẽo.
"Đầu anh quay cuồng với bia rượu trong suốt hai mươi năm, nhưng ơn Chúa, anh vẫn giữ được khiếu hài hước của mình". Anh tiếp tục đùa.
"Thế thì tốt. Anh sẽ cần đến nó khi sống ở vịnh Cedar này đấy".
Jack đưa bàn tay chị lên môi anh. "Bạn bè nhé?"
"Người bạn thân thiết nhất".
"Người tình?".
"Đừng tranh thủ vận may thế".
Anh thở dài. "Tối nay anh có thể đi ăn, nếu em muốn".
"Em có lý do để ăn mừng, nên tối nay chúng ta sẽ đi ăn. Em sẽ kể cho anh sau".
"Thế bây giờ thì sao?".
"Em không muốn bỏ lỡ cảnh mặt trời lặn. Anh Jack, chẳng phải rất đẹp sao?".
"Đúng thế", Jack thì thầm, vòng tay ôm lấy Olivia, kéo chị lại gần anh hơn.
Mặt trời lặn trên vịnh Cedar, Olivia ngả đầu vào vai Jack. Đây là một mùa hè đầy niềm vui. Cả hai đứa con của chị giờ đã có gia đình, James đã thành bố.
Còn Justine có vẻ thực sự hạnh phúc. Sức khoẻ của mẹ chị vẫn rất tốt. Người bạn thân nhất của chị đã trải qua một cú sốc khủng khiếp, nhưng cô ấy đã biết chấp nhận điều mình không thề thay đổi; cô ấy đã lấy lại thăng bằng của cuộc sống, và Olivia tự hào về cô.
Còn bản thân chị... chị đang ở bên Jack, và mối quan hệ của hai người đang bền vững. Chị không biết tương lai phía trước như thế nào, nhưng chị có cảm giác sẽ rất sáng sủa.
Mặt trời khuất sau đỉnh núi Olympic. Ánh đỏ rực phản chiếu trên mặt nước và phủ lên căn nhà số 16 đường Lighthouse. Ánh nắng cuối ngày len lỏi khắp thị trấn vịnh Cedar, rồi từ từ lan tới ngôi nhà số 204 đường Rosewood. Tại đó, Grace Sherman đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mỉm cười nhìn hoàng hôn phía chân trời.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
43 chương
22 chương
22 chương
20 chương
22 chương