Chuyện tình ở hoàng quán thiên
Chương 5 : Ta nên gọi ngươi là công tử hay cô nương?
Đêm, tại Tứ Bình quán.
"Cộc... cộc... cộc... "
"Ai?" – Thanh âm ôn nhu cất lên, Tuyết Mai lười biếng đi đến cạnh cửa.
"Mai nhi, là huynh." – Anh Tuấn đứng ngoài đáp, lúc sau cửa mở, một thân ảnh yểu điệu hiện ra trước mắt. Tuyết Mai bộ dáng uể oải đứng trước cửa, đôi mắt đen láy nhìn lướt qua mặt Anh Tuấn.
"Muộn thế này, huynh tới có chuyện gì?"
Anh Tuấn mỉm cười, đáp :
"Thực ra không có gì cả, huynh muốn nói cho muội về quy định dự thi ngày mai phòng muội chưa nắm rõ."
Tuyết Mai im lặng suy nghĩ một lúc. Phải rồi, mai là vòng thi thứ nhất, nàng suýt chút nữa là quên việc quan trọng này. Nãy giờ chỉ mải suy nghĩ mấy chuyện không đâu mà chuyện quan trọng lại chẳng màng đến. Đúng là hồ đồ quá mức! Vòng thi sơ loại này rất quan trọng, nếu trượt thì đừng mong bước vào Hoàng Quán Thiên nửa bước chứ đừng nói là vào trong căn phòng huyền bí kia. Mà nàng lại là người nơi khác xuyên đến đây, mấy cái quy củ gì đó nàng đâu biết, chắc cũng phải nhờ vị đại ca này giảng đạo lí chút đỉnh.
"Ân, huynh vào trong đi." – Tuyết Mai cười nhìn hắn, nhanh chóng kéo Anh Tuấn vào rồi đóng cửa lại. Vừa bước vào phòng, một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua. Hắn khẽ nhíu mày, tiểu muội này của hắn khi nào lại biết dùng nước hoa? Nhất lại là mùi hương đặc biệt như vậy nữa. Hắn là từ trước tới giờ chưa từng ngửi qua hương thơm như vậy. Thoang thoảng như gió xuân, mà cũng thật nhẹ nhàng, thanh khiết làm người ta luyến tiếc, không muốn rời.
"Muội dùng nước hoa?" – Anh Tuấn quay qua nhìn Tuyết Mai, ánh mắt dò xét. Tuyết Mai vẫn bình thản, ngồi uống trà đáp :
"Không có. "
Anh Tuấn nhíu mày nhìn Tuyết Mai, đây rõ ràng là mùi nước hoa à nha, nếu nàng không dùng, vậy là của ai? Chắc chắn không phải của hắn rồi, hắn là nam nhi thực thụ, sao lại có thể dùng mùi hương nhẹ nhàng như vậy được. Mà của ai hắn cũng không quan tâm nữa, việc trước mắt bây giờ là nói cho tiểu muội này nghe về quy tắc dự thi.
"Ừm, được rồi. Vậy bây giờ ta sẽ nói cho muội nghe về quy chế thi của Hoàng Quán Thiên." Khẽ nhìn Tuyết Mai một cái, Anh Tuấn mới nói tiếp, "Thực ra cũng không có gì đặc biệt nhưng địa điểm thi sẽ tại rừng Lộ Sơn, chắc muội cũng đã biết, đó là nơi vô cùng nguy hiểm, tập trung nhiều loại thú dữ, sương mù bao trùm quanh năm, không khí vô cùng ẩm thấp, khó định hướng nên một khi đã vào, nếu không tìm được lối ra sẽ có khả năng vĩnh viễn ở lại đó. Rất nhiều sĩ tử đã vào và rất ít người ra được, vậy nên, nếu muội... " Ngừng lại, liếc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Mai, hắn thở dài, không nói tiếp nữa. Tiểu muội này của hắn là một đứa trẻ thông minh, sẽ đoán ra được ý của hắn. Với vòng thi sơ loại khó khăn này, hắn không chắc bản thân mình có thể vượt qua được, huống chi, nàng lại là thân nữ nhi chân yếu tay mềm. Nói hắn sợ cũng không hẳn, hắn chỉ lo lắng cho nàng, sợ nàng lúc thi sẽ bị người ta tính kế, bị thú dữ tấn công hay lạc đường. Nghĩ đến hắn lại thấy bồn chồn, cả thân toát mồ hôi không ngừng. Hắn rất yêu thương tiểu muội này, nếu mất nàng, hắn làm sao dám trở về mà đối diện với phụ thân cùng mẫu thân cơ chứ? Trước khi đi, họ đã giao nàng cho hắn chăm sóc mà...
Tuyết Mai lặng im nhìn Anh Tuấn. Nàng biết hắn đang lo lắng cho nàng, nhưng nàng đâu phải người thấy khó mà nản cơ chứ! Đã đâm lao thì phải theo lao, nàng không thể cứ thế mà rút lui được. Làm như vậy chẳng khác nào đang tự vả vào mặt mình mà nhận thua. Nhất là, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng trở về thế giới thực tại của nàng. Chẳng lẽ nàng cứ mãi sống ở cái nơi cổ xưa này ư? Nàng còn gia đình, còn đời dài phía trước, làm sao nàng bỏ mặc được? Vả lại, mục tiêu của nàng còn chưa hoàn thành xong nữa mà...
"Đại ca, huynh đừng lo lắng, sẽ không có gì xấu xảy ra với muội đâu. Mà người nên lo lắng bây giờ phải là huynh mới đúng chứ!" Tuyết Mai tinh nghịch nháy mắt với Anh Tuấn. Hắn bất giác đỏ mặt cúi đầu. Nàng thấy bộ dạng đấy thì trong lòng trào lên cảm giác sảng khoái, muốn cười nhưng cố nhịn. Dù sao quy định cũng đã biết, nàng cũng không muốn suy nghĩ đến nó nhiều nữa, bây giờ nàng cần nghỉ ngơi.
"Thôi được rồi, muội thấy mệt, huynh về phòng đi. Ngủ ngon!" Còn chưa để Anh Tuấn nói thêm câu nào, nàng đã kéo hắn ra ngoài đóng cửa lại rồi nhảy lên giường đánh một giấc. Còn hắn thì chỉ biết lắc đầu cười khổ, dù cho tiểu muội trước kia không hề đối xử với hắn như thế này, nhưng hắn vẫn thấy thích tiểu muội hiện giờ hơn. Nàng rất vô tư, không hề khép kín như lúc trước, cách nói chuyện cũng rất phóng khoáng, không úp mở hay thỏ thẻ gì cả. Nàng khiến cho những người ở gần thấy thoải mái, nàng cũng không hề cao ngạo giống mấy vị tiểu thư đài các kia, ở nàng toát lên vẻ đẹp mộc mạc nhưng không hề mất đi vẻ thanh tao cùng quý phái của mình. Đến hắn là huynh trưởng mà còn thấy mê, vậy nếu những nam nhân khác gặp nàng thì sao? Thật không dám nghĩ đến nữa!...
...
Trong phòng Tuyết Mai vẫn nằm im trên giường, đôi mắt xinh đẹp đã nhắm lại, gương mặt tinh xảo thêm vài phần quyến rũ. Trên nóc nhà, một thân hắc y nhân chạy nhanh như gió, thoáng cái đã đáp nhẹ nhàng xuống trước cửa phòng của nàng. Hắn chậm rãi tiến vào, trong bóng đêm cả người hắn toát lên một khí thế bức người. Nếu để ý kĩ, bên trên lớp vải đen bí ẩn kia, là một đôi mắt bạc lạnh lẽo chỉ chăm chú nhìn căn phòng trước mặt kia nữa. Hắn nhẹ nhàng phóng ra một làn gió, cửa phòng ngay lập tức được mở, hắn tiến vào, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người nữ tử đang ngủ say sưa kia, đôi môi không tự chủ mà kéo lên một đường cong hoàn mỹ.
Hắn đến gần giường, ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, tim liền đập loạn một nhịp. Vừa nghe tin báo nàng gây sự vợi đệ đệ của Ngọc Lam nương nương, hắn lo lắng liền tìm mọi cách để đến thăm nàng, nhưng ai ngờ hắn lại phí công vô ích, nàng chẳng những không quan tâm mà lại còn ngủ say như chết. Phải rồi, nàng luôn như thế mà, lúc nào cũng vô lo, vô nghĩ và cả vô cảm nữa...
Hắc y nhân nhìn Tuyết Mai một lúc, rồi quay đầu định vận khinh công rời đi, nhưng đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển, thanh âm ôn nhu nhưng cũng không khỏi khiến người nghe cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tứ chi tê dại. À, sự thực thì hắn đang trúng độc do nàng bày ra.
"Muốn đi mà không chào hỏi bổn công tử một chút sao?" Tuyết Mai cười yếu ớt nhìn hắc y nhân trước mặt. Cũng may nàng đã sớm đề phòng trước, rắc một chút bột thuốc Băng Chi Hàn do chính nàng tự tạo ra. Đương nhiên loại độc này không gây chết người nhưng sẽ làm cơ thể lạnh buốt, tứ chi đông cứng, chỉ cần sau một canh giờ sẽ tự động hóa giải. Tất cả điều này nàng đã được học từ trường Geniuses, dạy về kĩ năng ứng phó với những tình huống nguy hiểm và cách kiếm thuốc trị thương nhanh nhất. Loại độc Băng Chi Hàn này chính là được học ra từ đó, không phải chỉ là thuốc độc mà nó cũng là dược phẩm rất tốt. Nó có tính hàn, làm ngưng lại hoạt động của cơ thể vì thế mà nếu như trúng độc, có thể dễ dàng bức độc ra ngoài, ngăn chặn được độc tính phát tác mà nguyên liệu cũng rất dễ kiếm, dễ điều chế. Hôm nay nàng mới có cơ hội dùng thử, chỉ tiếc cho tên thích khách này, vừa đến đã trở thành chuột thí nghiệm của nàng a!
Hắc y nhân không hề sửng sốt, vẫn là một bộ mặt băng lãnh, thậm chí ý cười còn hiện rõ trên mặt.
Tuyết Mai nhíu chặt mi tâm, như thế nào mà tên này không hề sợ sệt, nhất là khi biết bản thân bị trúng độc nữa chứ. Tại sao khi nàng nhìn vào đôi mắt của hắn, trong lòng lại trào lên cảm giác tức tối, giống như đang bị ai đó khiêu khích, thách thức nàng. Lại là, nàng cảm thấy ánh mắt này thật quen, đúng rất quen là đằng khác!
"Nói, ngươi là ai, ai sai ngươi đến đây?"
"Không có ai cả, tự ta muốn đến." Hắc y nhân không lưỡng lự đáp, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn ngắm gương mặt thanh tú của ai đó.
Tuyết Mai khoé môi giật giật, điệu bộ tên này thật giống một người nha. Hắn là đang muốn thách thức nàng sao?
"Ngươi không nói? Có tin bổn công tử giết ngươi không?"
"Ha... ha... ha..." Hắc y nhân đột nhiên cười lớn. Tuyết Mai tức giận nhìn chằm chằm cái tên đang đứng trước mặt. Hắn cư nhiên dám coi thường lời nói của nàng?
"Ngươi cười cái gì? "
Nghe tiếng Tuyết Mai, hắc y nhân ngừng cười, đôi mắt bạc thâm thuý loé sáng, "Ta nên gọi ngươi là công tử hay cô nương? "
Tuyết Mai cả kinh, mặt mày trắng bệch. Tên này... cư nhiên lại biết nàng là... nữ nhi?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
366 chương
131 chương
75 chương
195 chương
21 chương