Đã một tháng trôi qua từ khi Uyển Dư né được cơn khủng hoảng ra mắt cấp tốc liền đối diện với sự chu đáo quá mức. Ví như sáng nay, cô vừa lướt điện thoại check lại email vừa ăn vội đĩa xôi ở tiệm Ba Hồ liền bị ai đó giật mất. Khỏi phải nói cô cũng biết đó là ai, anh ta đã giật đồ của cô suốt tháng rồi. Nếu tiếp theo Uyển Dư đoán không nhầm sẽ là: Ăn vội ăn vàng thế này không tốt! Mua đến công ty! "Ăn vội vội vàng vàng làm gì? Đến công ty ngồi ăn cho anh!" Tuy lời sai nhưng ý đại khái là như thế... Uyển Dư bị ánh nhìn của người trong quán nhìn chăm chú đến xấu hổ, bèn nhắm mắt kéo tay áo Trạch Dương ý bảo ngồi xuống. Thấy anh không cử động cô mới quay lại nhìn. Một mảng vải dính ít xôi. Uyển Dư vội lấy giấy ăn lau tay, sau đó tiện tay lau luôn vài hạt nếp kia. Cô vốn là người dân dã, ăn xôi không nĩa dĩa xỉa thìa, vô tình túm lấy áo vest của Trạch Dương. Lúc này anh mới ngồi xuống nhưng sắc mặt không mấy dễ chịu, hành động thì ngược lại. Trạch Dương lấy giấy ăn, mở tay Uyển Dư rồi nhẹ nhàng lau tay cho cô. Hàn thư ký còn đang thấy hạnh phúc, nghe thấy câu hỏi của anh hoàn toàn tuột cảm xúc. "Lau tay bằng áo vest của Lục tổng, cảm giác thế nào?" "Sướng!" Hay là giữa sáng đang buổi làm việc... Uyển Dư đang trò chuyện cùng bên khách quý, điện thoại bất chợt rung lên. Cô không do dự mà cầm lên, hẳn là nhà thầu đã bắt đầu liên hệ hẹn ăn cơm gì đó rồi Nhưng nhìn xong số điện thoại, cô không do dự mà ném chiếc điện thoại mới tinh lên bàn làm việc, một tiếng "Cốp" vang lên, tâm can Uyển Dư cũng theo đó mà vụn vỡ. Một tháng lương của cô vị ném không thương tiếc chỉ vì tin nhắn của Trạch Dương: "Uyển Dư, anh mở cửa phòng ra ngắm em được không?" Thậm chí là lúc cô đang đứng nghiêm trang quy củ yên lặng lắng nghe những ý kiến quan trọng của cổ đông trong cuộc họp thường kỳ, suýt chút nữa đã túm lấy cổ áo của Trạch Dương mà rằng: "Boss! Tiết tháo rơi kìa!" khi thấy tập tài liệu bị anh ghi nguệch ngoạc mấy dòng: Anh đứng em vào ghế ngồi nhé, đứng lâu bằng giày cao gót không tốt đâu... _ Tại sao lúc trước cô không phát hiện Lục Trạch Dương lại mặt dày vô sỉ không biết trời đất thế này nhỉ? Trạch Dương nhìn cô đến ngây ngốc mới gõ gõ lên bàn làm việc của cô, nói. "Tan ca rồi Uyển Dư." Theo thói quen, cô lại xách túi, đứng dậy đi theo Trạch Dương. Dáng vẻ tác phong vô cùng nghiêm túc, nhưng đoạn đối thoại thì khiến không ít người nhăn mặt khó hiểu. "Ăn gì?" "Ra quán Ba Hồ đi!" Uyển Dư cười rạng rỡ. Đáy mắt Trạch Dương cũng ánh lên vẻ hạnh phúc. Phiền thì cũng lỡ ôm rồi. Kệ đi. {Còn}