[Truyện cũng ngang với nguồn trên facebook rồi nên mình thông báo xíu v
Vài lời về việc up chap chậm. Mình thường hay up truyện lên face, kể cả trang cá nhân lẫn page Kehaongot nên rất lâu mới có thể đăng truyện lên wattpad, chủ yếu là để lưu trữ sau này khỏi mất truyện cũng như phục vụ cho nhu cầu đọc offline của một số độc giả. Hm...face cũng có thể coi là nhà của mình, nếu như các bạn muốn đọc trướ các chap mới thì hãy tìm kiếm tên nick Diệp Ẩn có avata con vật lông trắng như avata watt nhé.]
"Boss, anh có hơi vội không?"
Uyển Dư không cảm xúc hỏi lại nhưng Trạch Dương đã cúp máy từ lâu. Cô mỉm cười nhìn điẹn thoại, từ tốn đặt nó xuống, sau đó lôi gấu bông ra mà đánh.
Cùng trong lúc đó, X vội vàng bắt xe trở về khu biệt thự nào đó.
_
Chiều-
Trạch Dương nhã nhặn bước ra khỏi chiếc M. Anh dựa mình vào mui xe, nhanh chóng nhấn số gọi cho Uyển Dư.
"Hàn Uyển Dư xin nghe."
"Tôi đến dưới cổng chung cư em rồi. Em cần tôi lên đón không?"
Uyển Dư yên lặng một lúc rồi đáp.
"Xin lỗi, nhưng tôi thấy quá đột ngột. Boss, anh về đi."
Trạch Dương không nói gì. Uyển Dư vẫn áp tai vào điẹn thoại, tựa như không có sức lực để di chuyển cánh tay. Cô mệt mỏi vùi mặt vào đầu gối.
Có lẽ, cô thật sự chưa sẵn sàng cho mối quan hệ này.
//Ding dong//
Uyển Dư nén cơn bực mình lê thân ra mở cửa, lòng thầm nghĩ chắc hôm nay tiệm Ba Hồ biết mình buồn nên giao hàng sớm. Cửa vừa mở cô chỉ hận không giục đội bảo mật lắp camera trước nhà cô.
Trạch Dương nhìn cô, một lúc sau mới nói.
"Chúng ta cần nói chuyện."
_
Khi boss đã yên vị ngồi trên ghế sofa, Uyển Dư mới thấy khó xử. Đây là lần đầu tiên cô dẫn đàn ông vào nhà mình, khó tránh khỏi có chút lúng túng. Nhưng cô lại tự tát mình, đây dù sao cũng là nhà cô, khó xử cái gì? Thế là ngồi xuống đối diện Trạch Dương. Cả hai mắt đối mắt đến nửa tiếng đồng hồ, Uyển Dư vẫn là người dụi mắt đầu tiên.
"Boss, chuyện anh cần nói là đấu mắt với tôi à?"
Tất nhiên không phải rồi! Mày hỏi cái gì vậy Uyển Dư???
"Em nghĩ thế sao?" Thấy Uyển Dư không đáp, anh tiếp "Em không sẵn sàng...với tôi ư?"
Tôi lạy anh đấy boss!!! Thêm chữ "hẹn hò" tập đoàn của anh sẽ phá sản à??? Câu này thập phần không trong sáng liền đầy đủ, trăm điểm đen tối chiếm trọn điểm. Uyển Dư thầm than: Cái này là anh ta cố ý đúng không???
"Thật sự thì...tôi đúng là vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình đối với anh...Với lại..." cô hít sâu một hơi lấy can đảm, cùng lắm là bị trừ 50% lương, cùng lắm là cô ăn nhờ ở đậu nhà Dạ Như.
"Có ai đi tán tỉnh con gái nhà người ta mà đùng cái tỏ tình, đùng cái dẫn về ra mắt bố mẹ đâu boss?"
Quả nhiên câu nói này có sức xông phá thể diện của Lục Trạch Dương. Mặt anh đỏ trắng thất thường, nhìn vô cùng...
Buồn cười.
Vai Uyển Dư bắt đầu run lên. Cô véo mạnh vào đùi mới nhịn không cười thành tiếng. Lục Trạch Dương bày ra bộ dạng xấu hổ, cười.
"Dù sao cũng là lần đầu, xin lỗi...tôi chưa có kinh nghiệm."
Thật buồn cười chết cô rồi!
Boss lạnh lùng trừ tiền như điên mà lại đỏ mặt trước Uyển Dư cô, thậm chỉ còn tự nhận không có kinh nghiệm tình trường.
Uyển Dư chỉ biết cười mỉm, sau đó trấn tĩnh mà trả lời.
"Dù sao chúng ta cũng chỉ mới bước đầu làm quen, không cần vội vã. Cũng tối rồi, anh nên về đi boss."
Trạch Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, Uyển Dư mừng rơn đứng dậy tiễn khách liền bị nguýt một cái.
"Nước tôi còn chưa có để uống, em liền muốn đuổi về sao?"
Uyển Dư lúc nãy quên mất phép lịch sự tối thiểu, nghe đích danh boss chỉ ra lỗi sai chỉ biết cười xòa xin lỗi nhưng chân vẫn chạy ra mở cửa. Mặt Trạch Dương vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết 1 con kiến, hằm hằm nói.
"Nhà em có gì ăn không? Tôi đói không đi nổi."
Cho dù thiếu nhạy cảm đến mấy cũng phải thừa nhận Trạch Dương đang muốn ở lại ăn cơm với cô. Uyển Dư cũng rất vô tư nói với anh:
"Anh ăn đồ ăn ngoài quán Ba Hồ không? Cũng khá ổn, mà nên ra đó ăn đi, 6 tháng rồi tôi chưa động vào bếp."
_
Biệt thự của Lục Trạch Dương.
X, hay Hạo Thiên vừa nhận được thông báo của bố mẹ rằng chuyến bay về nước bị hủy do bão liền nhận được cuộc gọi từ anh trai mình, nội dung vỏn vẹn: không ăn cơm tối nữa. Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìn mâm cơm hơn chục món rồi ăn trong nước mắt. Không ăn thì sao bắt cậu ta phải nấu chứ???
{Còn}
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
407 chương
17 chương
72 chương