Ken không ăn sáng được thì cảm thấy khó chịu hơn, anh tiến lại chiếc quầy bar nhỏ để lấy thức uống của mình. Bởi vì thông thường 1 khẩu phần ăn sáng của anh là gồm 1 món ăn và 1 ly sữa. Tuy nhiên hôm nay cuối năm, thời tiết se se lạnh nên Pu đã thay đổi chút xíu thay vì uống sữa thì Pu sẽ làm cacao nóng cho mọi người. Ken thấy ly nước của mình thì mở ra xem. Mùi hương quen thuộc tỏa lên. Nếu trước đây mùi thơm ấy có thể làm dịu cơn giận trong anh nhưng ngày hôm nay nó làm cơn giận trong anh càng tăng cao hơn nữa. Anh không phủ nhận trước đây anh đã từng rất thích loại nước này nhưng bây giờ thì nó chỉ toàn sự tức giận. Anh không bao giờ muốn thử lại nó. Cho dù anh đã quên Mỹ Hân, nhưng anh cũng không muốn bắt gặp thứ gì có liên quan đến cô ấy. Ken dằn mạnh ly nước xuống quầy nước và bỏ đi 1 mạch. Hành động đó của Ken khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng chỉ có mình Bo biết nguyên nhân là vì sao. Anh chỉ khẽ lắc đầu. Bo biết ken không còn tình cảm với Mỹ Hân, nhưng chắc tại hôm nay tâm trạng của Ken không tốt nên Ken mới có thái độ như vậy. -Anh ta bị gì vậy chứ. Biết là giận nhưng không nên hành động như thế chứ. Hơn nữa ở đây còn có chị Ngọc mà. –Kei khó chịu nói -thật ra Ken rất ghét cacao nóng. Vì nó gắn với câu chuyện buồn của nó. Nhưng mấy lần trước nếu thì nó cũng sẽ không nói hay có hành động gì đâu. Chắc hôm nay do tâm trạng nó đang bực bội nên không kiềm chế được. – Bo giải thích với mọi người -Nhưng anh ta cũng không nên làm như vậy chứ. _Kei vẫn không hài lòng cách làm của Ken -Người đang bực mình không biết họ làm gì đâu Kei à. – Chị Ngọc lên tiếng. -Ngại quá bữa sáng đầu tiên của chị lại làm chị mất vui. – Bo ngại ngùng nhìn chị Ngọc nói -Không có gì đâu, dù sao chị cũng muốn biết cuộc sống thật của mấy đứa chứ chị không muốn xem các diễn viên diễn gượng gạo với nhau đâu – Chị Ngọc an ủi -Chị cho tụi em xin lỗi nha.- Pu cũng cảm thấy ngại ngùng -Con bé này, chị đã nói là không có gì rồi mà. – Chị Ngọc vừa nói vừa đánh yêu Pu. -Lát nữa em sẽ dẫn chị đi tham quan hen. Giờ chị uống cacao đi. – Bin cầm 1 ly cacao đưa chị mình. …….. Khi bữa ăn sáng kết thúc trước khi Bo đi công việc Pu tiễn Bo và nói -Em lại chọc giận ông bán dao nữa rồi. – Pu vừa nói vừa le lưỡi của mình ra. -Bây giờ em cũng biết hối hận nữa hả nhóc. – Bo nhìn biểu hiện của pu mà buồn cười. -Anh này còn chọc em nữa. Nhưng mà cũng tại ổng 1 phần mà. Em đâu biết ông ghét cacao đâu -Cái này chỉ ai thân với nó mới biết thôi. Mà thôi em đừng tự trách mình nữa. – Bo an ủi Pu -Vậy giờ em phải làm sao ? Có vẻ ổng rất giận. -Lần này chắc là nó giận thật chứ không giống bữa Noel đâu. – Bo cũng đưa ra nhận xét. -Thật không hay anh lại gạt em giống bữa Noel. Bữa đó để giữ không khí em chưa trị tội anh đó. – pu nhăn mặt nhìn Bo khi anh nhắc lại chuyện ngày Noel. -Anh nói thật mà, nãy giờ anh chưa nói chuyện với nó nữa thì làm sao gạt em được. – Bo méo mặt khi Pu nhắc đến chuyện cũ. -Vậy là anh thừa nhận hôm bữa anh gạt em. – Pu tỏ vẻ tức giận nhìn Bo Thấy vậy Bo vội vàng xin lỗi Pu: Cho anh xin lỗi, anh không cố ý đâu mà. –Bo làm vẻ mặt hối lỗi nhìn Pu. -Tha cho anh đó. Vậy bây giờ em phải làm sao? -Em biết tính thằng Ken rồi đó. Nó giận vậy thôi chứ không có giận lâu đâu, em chỉ cần xin lỗi nó chân thành là được rồi. Giờ em để nó bớt giận xíu rồi lên nói chuyện với nó cũng được. – Bo nhìn Pu nói -Em cám ơn anh nhiều nha. Thôi anh định đi đâu thì đi đi. Em không làm phiền anh nữa. – Pu làm bộ mặt đágn yêu nhìn Bo Hình ảnh đó làm tim ai đó đập lỗi nhịp. Lúc nãy khi thấy Pu hỏi mình về Ken khiến Bo hơi chạnh lòng. Anh không biết có phải vì Pu thích ken hay không mà lại quan tâm Ken như vậy. Anh rất muốn hỏi nếu người đó là anh em có lo lắng như vậy không? Nhưng anh không biết làm sao để mở lời nữa. Chỉ biết tự an ủi rằng vì Pu chọc Ken giận nên mới như vậy chứ Pu không thích Ken. Tuy nhiên khi thấy nụ cười trên môi Pu đã khiến anh vui vẻ trở lại. Chợt sựt nhớ lời hứa trở về thăm nhà của mình Bo liền tạm biệt Pu để trở về nhà.