Chuyện Quái Dị Ở Trường Học
Chương 11 : Lớp sương mù thứ ba (2)
Ngô Tiểu Yến ở bên cạnh phòng kí túc của chúng tôi, chúng tôi đều đặt cho cô ấy cái tên: Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử khi còn sống và tôi là bạn tốt của nhau. Tính tình thoải mái, cô ấy có thể cười cả ngày được. Cô ấy không bao giờ giấu nổi chuyện gì cả, cứ có cách nghĩ hoặc điều gì tủi thân nhất định phải bộc phát ra ngoài. Một cô gái như thế tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới việc tự sát.
Nếu buộc phải tìm ra một lý do thì tôi nghĩ, nhất định rằng nó có liên quan tới giấc mộng mà cô ấy đã từng gặp phải trước khi chết hoặc là những âm thanh ấy.
Một buổi tối trước ngày xảy ra chuyện, cô ấy còn chạy đến phòng tôi, kéo tay tôi và nói thật nghiêm túc, cô ấy lại mơ giấc mơ đó. Cái người con gái đã chết trong bể ngâm xác kia cầu xin cô ấy rất nhiều lần rằng hãy mau đến cứu cô ta.
Nói đến cô gái đã chết đó, thực ra tôi cũng biết cô ấy. Cô ấy tên Trương Diễm Hồng, là một sinh viên của lớp lâm sàng 1. Tôi, Tuyết Vi, Tiểu Yến Tử và cô ấy được phân thành một tổ trong giờ giải phẫu. Mỗi một tổ có tất cả năm người, một sinh viên còn lại cả bốn chúng tôi đều không biết. Cô ấy là sư tỉ của chúng tôi, do không thi qua được môn này nên phải học lại.
Sư tỉ chân tay vụng về, ngay cả dao phẫu thuật dùng cũng không được thành thạo. Bốn người chúng tôi chỉ cùng làm thực tập giải phẫu với cô ấy có một lần rồi sau đó đã xin giáo viên chuyển tổ cho cô ấy.
Nghe nói sau đó không lâu, sư tỉ đã tự sát do áp lực vì không thể tốt nghiệp được. Khi đó trong lòng chúng tôi đều cảm thấy rất áy náy, cảm giác rằng trước đó không nên loại bỏ cô ấy.
Lại qua một hai tháng, Trương Diễm Hồng cũng tự sát, lại là chết cùng một nơi với sư tỉ: Bể ngâm xác trong phòng chứa xác. Đến bây giờ tôi còn nhớ rất rõ, Tiểu Yến Tử mở to đôi mắt tròn xoe của mình, nắm rất chặt tay tôi, suýt chút nữa bóp vỡ xương cổ tay của tôi:
- Lương Ngâm, tớ nghe nói, Trương Diễm Hồng trước khi tự sát cũng mơ thấy sư tỉ nói muốn Diễm Hồng đến cứu cô ấy.
- Cậu đừng nói mò!
Tôi vung tay cô ấy ra, cầm lấy bím tóc trước ngực của cô.
- Tớ thấy cậu bị ma quỷ nhập rồi, người khác nói mò mà cậu cũng tin.
Nhưng... mình đã mơ đến năm sáu lần rồi. Mình rất muốn đi xem xem, Trương Diễm Hồng cô ấy... có khi nào vẫn còn sống?...
Cô ấy lắc đầu, nói có chút hỗn loạn.
Cô ấy không thể nào đi lừa người khác. Chính vì biết điều này, tôi tuy không phải là người tin vào thuyết định mệnh, cũng không tin vào ma quỷ, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy gai gai, thế là tôi nặng lời cắt ngang cô ấy.
Cậu còn nói lung tung nữa tớ sẽ tức lên đấy. Người khác đều không nghe thấy, tại sao cậu lại có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy?
Đưa cổ tay lên để xem đồng hồ, tôi cúi đầu nói với cô ấy:
Một lúc nữa mình còn có tiết học, không thể nói chuyện cùng cậu nữa. Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đi tự học hoặc đi nghe giảng cùng mình đi.
Không đâu. Mình muốn yên tĩnh một chút. Cậu cứ đi học đi, không làm phiền cậu nữa.
Cô ấy mỉm cười, có một khoảnh khắc nào đó tôi thấy toàn thân cô ấy bị lay động. Do dự một lúc tôi muốn đưa tay ra kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy đã bước đi khỏi rồi.
Cũng tốt, để cô ấy ở một mình, có lẽ sau khi nghĩ thông rồi, ngày mai lại là một Tiểu Yến Tử mặt mày hớn hở ngay thôi mà. Tôi nhớ rằng, khi đó tôi đã nghĩ như vậy. Kết quả là, ngày thứ hai tôi biết được tin cô ấy tự sát.
Cùng một địa điểm, cùng một phương thức chết, điều này... có thể là trùng hợp nữa không? Giấc mộng đó hoặc là những âm thanh đó... có thực sự tồn tại không? Thế giới này có thực sự tồn tại ma quỷ? Hay đó chỉ là tưởng tượng vô căn cứ?
Lương Ngâm... cứu mình với... mình khó chịu quá... cầu xin cậu cứu mình với...
Mỗi tối tiếng của Tiểu Yến Tử lại vang lên, đêm nào tôi cũng bị nó dày vò không dám ngủ, không dễ ngủ chút nào. Cũng có thể là do cơn ác mộng đó mà khi bừng tỉnh lại tôi phát hiện ra mồ hôi đã thấm ướt gối. Chưa được mấy ngày, tinh thần tôi suy sụp, sắc mặt xanh xao ghê gớm.
Sau khi ăn cơm trưa xong về kí túc, tôi ngồi ngay trước bàn để vi tính, mở ngay máy tính xách tay ra, chuẩn bị dùng ftp để nhận bài viết mà giáo viên gửi cho mỗi sinh viên. Chiều nay là buổi thi môn này, tôi cần phải chỉnh sửa lại bài viết trước thời gian đó.
Vừa mới lên mạng xong, còn chưa kịp di chuột thì một bản word đột nhiên bắn ra, tôi đờ người ra, cho rằng do mình đã thao tác sai. Vừa mới định đóng nó lại thì bất ngờ, mũi tên nhấp nháy trên bản word đó chuyển động nhanh chóng.
Lương Ngâm, tại sao bạn không đến cứu mình, tại sao? Mình vẫn đang đợi bạn mà...
Từng chữ từng chữ cỡ to màu đỏ tươi đột nhiên hiện ra trước mắt.
Tôi đờ người nhìn vào trước màn hình, lòng bàn tay dần dần bị ướt. Có lẽ nào... máy tính của tôi bị người khác khống chế từ xa? Lý trí khiến tôi nghĩ đến điều này đầu tiên. Nhưng, ai có thể giở trò đùa vô duyên thế này với tôi? Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nói với người khác về âm thanh nghe thấy trong đêm tối. Vậy bây giờ ai đang là người đánh chữ? Chẳng lẽ... đúng là Tiểu Yến Tử?
Đưa tay ra rút điện nguồn, màn hình máy tính ngay lập tức đen lại. Tôi đờ người ngồi trước màn hình. Một hồi khá lâu.
- Lương Ngâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt cậu càng ngày càng kém!
Trương Nhạc Thanh nhìn ra điểm bất thường của tôi, nhảy từ trên giường tầng xuống, ngồi trên giường tôi, lo lắng đưa tay ra nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi.
Đôi tay lạnh lẽo của tôi đã làm cô ấy sợ, nhìn vào đôi mắt quan tâm của cô, đột nhiên tôi lại muốn khóc. Hơi cúi đầu xuống, tôi nói giọng buồn buồn:
- Nhạc Thanh, tớ nói cho cậu biết nhưng cậu phải đảm bảo rằng không được nói với ai, đặc biệt là với Tuyết Vi, cô ấy nhát gan, mình e cô ấy sẽ sợ!
Trương Nhạc Thanh đột nhiên nhìn vào tôi, có lẽ là do chưa bao giờ nhìn thấy tôi yếu đuối như lúc này, cứ như cây cà chua bị sương phủ xuống. Một hồi lâu sau cô ấy mới gật đầu và nói:
- Được, mình đồng ý.
Tôi mím môi, khẽ nói.
- Tuy có vẫn có chút khó tin nhưng, mình nghĩ... Tám mươi mình bị gặp quỷ rồi!
- Cái gì? Cậu cũng...
Trương Nhạc Thanh sốt sắng đứng dậy.
Tôi nhìn cô ấy, đợi cô bình thường trở lại mới tiếp tục nói:
- Đúng vậy, mấy hôm trước, khi Tiểu Yến Tử còn sống mình còn không tin. Nhưng, mấy ngày hôm nay, mình cũng đã nghe thấy những âm thanh đó. Tuy nhiên người kêu cứu lần này không phải là Trương Diễm Hồng mà lại là Tiểu Yến Tử.
Tôi kể sơ qua với Nhạc Thanh về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.
Bây giờ mình nghĩ, không chừng những gì Tiểu Yến Tử nói đều là thật, chỉ có điều người đòi cứu mạng không phải là người còn sống mà là ma quỷ.
- ý cậu là... Tiểu Yến Tử là con quỷ chết thay Trương Diễm Hồng? Như vậy thì Trương Diễm Hồng mới có cơ hội đầu thai?
Nhạc Thanh rướn cao đôi lông mày. ở quê cô, người già trong thôn rất tin vào cách nói này. Người bị dìm xuống, bị sặc nước mà chết đều phải tìm một con quỷ chết thay thế thì mới có thể đầu thai lại được. Tuy bây giờ là ban ngày, khi mà mặt trời còn đang chiếu sáng nhưng nói đến những chuyện như thế trong người vẫn cảm thấy dựng tóc gáy.
Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Buổi tối trước hôm Tiểu Yến Tử chết, cô ấy đã đến tìm mình ở kí túc của chúng ta, cô ấy nói cô ấy rất muốn đến xem phòng chứa xác. Cô ấy nói cô ấy luôn có cảm giác rằng Trương Diễm Hồng còn chưa chết. Lúc ban đầu mình cứ nói cô ấy, cho rằng cô ấy nói linh tinh. Nhưng khi cô ấy phải đi, thân người cô ấy đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như sắp phải tan biến vậy... Sau đó, do phải lên lớp tự chọn nên mình đi học. Khi về đến kí túc, nhìn vào trong phòng của cô ấy, cô ấy vẫn đang nằm ngoan ngoãn đọc sách. Tiếp sau đó, người bảo vệ của trường phát hiện ra cô ấy bị rơi vào trong bể ngâm xác.
Tôi nhìn Trương Nhạc Thanh. Trong mắt cô ấy, tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi giống hệt như mình. Nhạc Thanh lớn lên ở vùng nông thôn, ít nhiều còn có chút mê tín. Lần đầu tiên Tiểu Yến Tử nói với chúng tôi về tiếng kêu kì lạ mà cô ấy nghe thấy thì Nhạc Thanh đã tin ngay, đồng thời cô nghi ngờ rằng con quỷ đó đang tác oai tác quái.
Khi ấy cô còn khuyên Tiểu Yến Tử đi miếu lễ bái, mua một chút tiền giấy để đốt. Cách làm của cô bị mấy người chúng tôi cười chế nhạo một thời gian dài. Một người mê tín như vậy làm sao học được ngành y chứ? Thảo nào khi lên lớp cô ấy thường bị giáo viên mắng. Nguyên nhân là do cô ấy không dám cầm dao, chỉ biết lột lớp da của xác chết ra sau đó không dám động đến dao nữa.
- Cậu nhất định phải cẩn thận đấy! Nếu còn nghe thấy Tiểu Yến Tử gọi, cậu phải bịt lỗ tai lại, nhất định không được nghe! Mình nghe bà ngoại nói, cái thứ đó mê hoặc được lòng người, khiến người ta hồ đồ mà tìm tới cái chết!
Trương Nhạc Thanh mở to đôi mắt, lo lắng vô cùng. Tôi nghi ngờ rằng cô ấy không chừng sau khi thi xong sẽ phi xe đến ngay ngôi chùa gần đây, cầu một cái bùa hộ thân gì đó để treo lên trước cửa phòng kí túc.
Bóng đêm vụ tự sát của nữ sinh khoa lâm sàng vẫn còn chưa tan trong tâm trí các sinh viên thì trong trường học lại bắt đầu đồn đại sôi nổi một câu chuyện kì lạ.
Tòa nhà giải phẫu khoa pháp y xuất hiện quỷ!
Không biết có phải do ảnh hưởng tinh thần của tôi hay không mà mấy ngày gần đây tinh thần của Vương Tuyết Vi ngày một đi xuống, cô ấy ngày càng nghiêm trọng hơn tôi. Cô ấy nhìn thấy cái bóng giống bóng người mập mờ vào ban đêm. Cô ấy vốn đã nhát gan nên cả ngày vô cùng hoảng sợ, ngay cả lên lớp cũng không đi nữa. Ngày ngày phải có bạn trai đi bên cạnh, cô còn đòi chuyển ngành học, quyết không chịu tiếp tục học khoa lâm sàng nữa.
- Reng... - Đang nghĩ ngợi rất sâu thì chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Tay tôi run rẩy, nước trong cốc tràn ra ngoài một nửa.
Khẽ chửi rủa một tiếng, tôi đặt cốc nước xuống, cầm điện thoại lên:
- Alô, ai thế ạ? Alô!
Hỏi ba câu liên tục mà bên kia chẳng thấy đáp lời, chỉ nghe thấy tiếng của mình truyền lại từ trong ống nghe. Âm thanh đó lượn lờ, như đến từ một thế giới khác. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng của mình, sắc nhọn, mỏng manh. Trong tức khắc, một cảm giác khó chịu tấn công vào tim tôi, tôi dập mạnh điện thoại xuống.
Tiếng của tôi, giống hệt như âm thanh ở dưới địa ngục mà mỗi đêm xuất hiện:
"Lương Ngâm... cứu mình với... mình khó chịu quá..."
- á! - Tôi kêu to lên, dùng lực giật mạnh tóc, đầu tôi đau lắm, đau tới mức sắp nứt ra rồi! Chuyện... gì xảy ra thế này?
- Reng!... - Chiếc điện thoại trên bàn lại tiếp tục vang lên inh tai. Tôi xoay người và ngửng đầu lên, mồ hôi như mưa khi nhìn về phía chiếc điện thoại. Tôi định ngắt đường dây điện thoại đi nhưng không lấy được nửa phần sức lực. Một hồi lâu sau, không, có lẽ cũng chỉ vài giây thôi, tiếng điện thoại vẫn không ngừng reo bên tai.
Tôi hít một hơi rồi nhấc điện thoại lên.
- Alô, xin hỏi có Tống Lương Ngâm ở đó không? - Đầu bên kia điện thoại có tiếng hỏi rõ ràng.
- Có...
Tôi ngừng một lúc, không kìm nổi tiếng nức nở nhỏ của mình:
- Tôi, là tôi đây, tôi là Tống Lương Ngâm...
- Chào em, anh là Lý Dật Phàm đây. Alô, em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
- Không, không có gì.
Tôi hít một hơi, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt:
- Anh tìm em có việc gì không?
- Anh đang ở trong trường em, em có thể ra ngoài được không? Chúng ta nói chuyện một lúc, vẫn là chuyện có liên quan tới bạn học Lý Tiểu Yến của em.
Anh ta nói ở đầu dây bên kia.
- Lý Dật Phàm, anh ta vẫn đang điều tra nguyên nhân chết của Tiểu Yến Tử? Hai ngày nay do thấy khó chịu nên tôi tắt điện thoại. Không ngờ anh ta lại gọi điện đến kí túc. Về cảm giác, tôi dường như một người hoạt động trong lòng đối phương trong phim Hồng Kông vậy, lúc nào cũng lén lút duy trì một liên hệ mật thiết với cảnh sát.
Đặt điện thoại xuống, tôi không nói câu nào. Rốt cuộc cũng phải lề mề đi đôi giày vào để ra ngoài gặp anh ta. Chúng tôi hẹn nhau sẽ gặp ở quán ăn phương Tây trong trường. Tôi đi đến đoạn vòng của cầu thang lên tầng hai đã nhìn thấy anh ta đang ngồi ở vị trí sát với cửa sổ. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đứng thẳng người lên, dường như có chút ngạc nhiên. Một lúc sau mới ngồi xuống:
- Gần đây em làm sao thế? Trong em gầy như quỷ ấy. Âm thanh buổi tối còn không?
Tôi ngẩng đầu lên hỏi một cách đột ngột:
- Anh, tại sao anh biết?
- Anh là cảnh sát. Không một cái gì có thể thoát khỏi đôi mắt của người đang thi hành luật pháp. - Anh ta bình tĩnh, nói ra câu đó một cách tự nhiên.
Tôi đảo con ngươi. Quỷ mới tin nổi anh ta. Nhất định là từ cái mồm rộng Trương Nhạc Thanh đã tiết lộ ra bí mật này. Vuốt lại mái tóc chưa được chải chuốt, xem ra tôi thực sự còn thảm hại hơn một con quỷ.
- Những âm thanh đó... mỗi đêm không cần mời, cũng đến chuẩn giờ hơn cả bạn trai em. - Tôi vẫn còn có thể đùa được với anh ta.
- Những người khác không nghe thấy sao?
Lý Dật Phàm cau mày.
- Không nghe thấy.
Tôi lắc đầu yếu đuối. Trương Nhạc Thanh vì chuyện này mà đã không ngủ cả đêm với tôi. Nhưng đêm đó, không biết có phải do có ảnh hưởng của cô ấy không mà tiếng kêu cứu của Tiểu Yến Tử cũng yếu đi rất nhiều. Tôi nghe lúc thấy lúc không trong khi Nhạc Thanh không hề nghe thấy một tiếng nào.
- Chỉ có em nghe thấy, không biết vì sao.
Lý Dật Phàm suy nghĩ một lúc, anh thở dài một hơi rồi lại hỏi sang chuyện khác:
- Nghe nói mấy ngày nay trong trường lại xảy ra chuyện?
- So với chuyện người chết thì có thể coi là không xảy ra chuyện gì.
Tôi đắn đo xem câu tiếp theo nên nói với cảnh sát thế nào.
- Chẳng qua là đã có một sinh viên nhìn thấy quỷ thôi.
- Em thử nói cho anh xem. - Anh ta nhìn tôi chằm chằm, dường như đó trở thành một trong những manh mối.
Tôi thở một hơi, cúi đầu dùng ống hút hút hai hơi nước ngọt, sau đó từ từ nói, chuyện này có thể phải kể từ hai hôm trước.
Nửa học kì sau của năm thứ nhất, cũng chính là học kì này, khoa lâm sàng chúng tôi đã mở lớp giải phẫu. Giải phẫu là một môn cơ sở, có nghĩa là, phải thi, hơn nữa là phải qua được các mục thi đó. Sinh viên khoa chúng tôi tuy không đông bằng khoa Pháp y, song cũng cần phải đến phòng giải phẫu để thực tập giải phẫu. Kết quả chính vào ngày hôm kia, Vương Tuyết Vi đã đến học thêm để chuẩn bị cho thi cuối kì môn giải phẫu, cô ấy phải đi muộn hơn một chút.
Một mình cô khi đi xuống tầng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc như đang lẩm nhẩm các bước giải phẫu. Cô ấy đi về phía phòng giải phẫu, tò mò muốn xem xem có ai còn ở đây luyện tập muộn thế này. Đứng ở trước cửa phòng giải phẫu, cô nhẹ nhàng thò một nửa người ra để nhìn, chỉ vừa mới nhìn đã ngất ngay tại chỗ.
May mà ngày hôm đó Tuyết Vi và bạn trai Lý Chấn Quân của mình đã hẹn nhau, anh ta đến tòa nhà giải phẫu để đón cô. Lý Chấn Quân và người thanh niên bảo vệ cùng nhau đưa Tuyết Vi còn đang hôn mê vào bệnh viện của trường.
Sau khi xảy ra chuyện, Lý Chấn Quân ở bên cạnh Tuyết Vi nửa bước không rời, anh ấy sợ người bạn gái đang suy nhược thần kinh của mình lại xảy ra chuyện không may. Anh ấy khiến tôi thực sự ngưỡng mộ.
- Cùng với anh bảo vệ? - Lý Dật Phàm nhìn tôi, ánh mắt sáng lên.
- Đúng vậy, chính là cái anh bảo vệ mà trường mới tuyển đến đấy. Anh ấy bây giờ không những phụ trách trông nhà xác mà còn đi tuần tra phòng giải phẫu.
- ồ... ra là thế. - Lý Dật Phàm ồ lên một tiếng rồi lại chuyển sang chuyện khác:
- Em đã đi thăm Vương Tuyết Vi chưa? Hôm đó thực ra cô ấy đã nhìn thấy cái gì? Cô ấy nói gì với em?
Cô ấy đã nhìn thấy...
Liếm lấy đôi môi, tự nhiên tôi thấy mình đang run lên.
- Cô ấy nhìn thấy Ngô Tiểu Yến đang ngồi làm giải phẫu. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Tuyết Vi, cô ấy còn vừa cười vừa vẫy tay gọi Tuyết Vi nữa.
Hôm qua, Tuyết Vi nằm trên giường, cô miêu tả lại cho tôi khung cảnh lúc ấy. Khi đó tôi còn thấy mọi thứ như đang hiện ra trước mắt, như mình đang tận mắt trông thấy vậy. Tôi đột nhiên vùi đầu vào lòng bàn tay.
Lý Dật Phàm cũng không ngăn nổi sự kích động. Thiết nghĩ, nếu là anh ta nhìn thấy cái cảnh đấy cũng đã đủ sợ hãi.
- Tống Lương Ngâm này, chúng ta đến đó xem đi. - Lý Dật Phàm kéo mạnh chiếc ghế ra và đứng dậy.
- Đi đâu? Xem cái gì?
Tôi ngửng đầu thấy hơi bị chóng mặt. Nhìn anh ta một cách lạ kì, trong phút chốc không hiểu anh ta nói gì.
- Chúng ta đến phòng giải phẫu đó!
- Đến đó làm gì? Từ ngày xảy ra chuyện, trường học đã khóa phòng giải phẫu đó lại rồi. - Tôi có chút do dự, đưa tay ra kéo anh ấy.
- Anh thấy chuyện này thật kì quái, đi xem có thể sẽ phát hiện ra manh mối gì đó.
Thân phận của cảnh sát thật khác với người thường. Lấy được chìa khóa từ phòng bảo vệ hậu cần, Lý Dật Phàm và tôi đến căn phòng giải phẫu mà Tuyết Vi nhìn thấy ma. Hôm nay là chủ nhật, không có giáo viên và sinh viên tới đây học. Tin đồn tòa nhà giải phẫu có ma đã được truyền đi khắp nơi khiến cho đa số sinh viên không dám tới đây tự học nữa. Tòa nhà lạnh lẽo, không có hơi người.
Tôi lưỡng lự trước cửa phòng giải phẫu, không dám đi vào, lúc nào tôi cũng thấy bên trong thật âm u. Một người bình thường gan dạ như tôi, thế mà sau khi xảy ra liên tiếp những chuyện này thấy gan mình nhỏ đi nhiều. Bên tai lại nghe thấy tiếng ma sát sột soạt, giống như tiếng dao phẫu thuật đang nhẹ nhàng lột da ra...
Truyện khác cùng thể loại
234 chương
92 chương
12 chương
59 chương
19 chương