Chuyện Đã Cũ, Người Đã Đi
Chương 24 : #mưa Phùn
Đôi lúc cuộc sống thật khó tả !
"Xử Nữ , cậu có thể đến an ủi Thiên Yết không? "
Mưa phùn lất phất tháng tám , đã nhập học một tuần lễ mà Thiên Yết vẫn chưa xuất hiện. Không hiểu sao Cự Giải lại đến tìm và nói lời này.
Cự giải man mác buồn nhìn vào làn mưa phùn "Tôi chuẩn bị di dân sang nước ngoài. Mà gia đình Thiên Yết lại xảy ra chuyện , tôi rất bận rộn nên chẳng cách nào tìm và an ủi cậu ấy ."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Xử Nữ nắm chặt tay vào nhau , tim hối hả chạy.
Cự giải chẳng biết nói thế nào chỉ khi nghe cô bạn kể Xử Nữ mới sợ hãi đi tìm Thiên Yết .
Lúc cô nhìn thấy cảnh Thiên Yết ngồi trên ghế đá hứng trọn những hạt lơi rơi , lòng cô não nề.
Ba cậu ấy phá sản , sau đó phát hiện ba mẹ cậu ấy cùng nhau nhảy xuống biển tự sát.
Một lúc mất đi cả hai , có lẽ cậu ấy bây giờ tuyệt vọng lắm.
Lao qua những cơn gió lạnh Xử Nữ nhào vào ôm Thiên Yết, cơ thể cậu ấy lạnh cóng.
Xử Nữ oà khóc lớn "Thiên Yết , Thiên Yết , thiên Yết... Thiên Yết.... Thiên Yết .... " Tiến nấc của cô vang rõ.
Bị cú ôm nặng như chày cấy ập đến cơ thể lạnh ngần của thiên Yết sực tỉnh dậy.
Xử Nữ dùng tay xoa hết những làn da lạnh ngần của cậu , cô vừa khóc nấc vừa gọi tên cậu vừa ủ ấm cơ thể cậu....
"Thiên Yết , thiên Yết .... Thiên Yết..."
Cô gọi mãi gọi mãi , khóc đi khóc lại nhiều lần , truyền hơi ấm từ cái ôm cho cậu .... Lúc này ngay cả đau lòng thay cậu cô cũng chẳng biết phải làm gì.
Cậu bị cô làm cho sực tỉnh.
Từ lúc hay tin bố mẹ qua đời cậu đã chẳng còn phản ứng nào cả.
Ai dắt đi đâu thì đi đó sau đó chỉ biết ngồi một chỗ thẩn thờ nhưng lúc này lại có người cứ mãi gọi tên cậu , cứ mãi khóc lớn bên tai cậu , cứ mãi ôm chặt lấy cậu và cứ mãi chắn đi những cơn mưa kia giúp cậu.
Vì sao tiếng khóc kia ấm áp đến vậy, tay Thiên Yết nhắc lên áp vào lưng Xử Nữ.
Giật mình thấy phản ứng của Thiên Yết Xử Nữ vội mừng rỡ "Thiên Yết , Thiên Yết cậu còn có tôi. Cậu còn có tôi , sau này cậu ở đâu tôi ở đó , cậu làm gì tôi làm đó . Thiên Yết cậu nghe rõ không?? " Cô khóc lớn cũng vừa nói vừa thét.
Thiên Yết mỉm cười nước mắt như cơn mưa cứ rơi không tiếng động cậu ôm chặt lấy Xử Nữ siết chặt lấy cô vào lòng .
Cô cũng khóc , cậu cũng khóc.
Cậu không nói lời nào cô thì lại nói rất nhiều.
"Thiên Yết cậu nghe cho rõ , sau này cho dù cậu chết cũng phải dẫn tôi theo. Giống như ba mẹ cậu có chết cũng phải ở cạnh nhau. Cậu nhớ rõ cho tôi cậu chết tôi sẽ chết cùng cậu , cậu sống thì tôi nhất định ám cậu đến cuối đời. Một tất cũng phải làm phiền chết cậu !"
Hoá ra cơn lạnh lẽo đó không lạnh như thế.
Thiên Yết ôm Xử Nữ đứng dậy , cậu khổ sở nói "Có chết cũng ở cạnh nhau , có chết cũng phải cùng cậu ở cạnh nhau. Có chết cũng chỉ muốn ở bên cạnh cậu."
Xử nữ khóc lớn "Đúng vậy. Chết cũng phải dẫn tôi theo. Không được bỏ rơi tôi!"
Tuổi trẻ là như thế , chỉ có mỗi đối phương , chỉ có mỗi tình yêu là lớn lao nhất. Bởi thế mà tuổi trẻ lại chẳng thể có lần hai.
Cũng vì vậy , tuổi trẻ là lưu luyến nhất.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
110 chương
31 chương
31 chương
12 chương
35 chương
10 chương
41 chương