Chưởng sự " hố"

Chương 97 : Đổi lại đồ cưới (nhị)

“Cái này đâu phải Vệ phu nhân nói, là Cầu Tam nương nói mới đúng.” Mặc Tử nhỏ giọng lẩm bẩm, há miệng ngáp một cái. Lục Cúc không nghe thấy lời Mặc Tử lẩm bẩm, nhưng lại nhìn thấy nàng mở lớn miệng ngáp, vội vàng vỗ ngực nàng một cái, “Mặc Tử, cẩn thận để người ta nhìn thấy. Nay chúng ta không còn ở trong phủ, mỗi lời nói cử chỉ đều sẽ khiến người ta đánh giá đến cô nương.” Mặc Tử thiếu chút nữa bị sặc, ho khan hai tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Lục Cúc, “Ôi, hiện tại ngươi thật giống nha đầu bậc nhất. Chờ đến khi vào Vương phủ, nếu cô nương không thăng ngươi lên làm nha đầu bậc nhất, cho dù phải quỳ đá phiến ta cũng phải thay ngươi cầu xin.” Lục Cúc nghe được Mặc Tử nói lời trêu chọc, trừng mắt liếc nàng một cái, “Ta thấy ngươi ở bên ngoài nhiều nên cũng học người ta gian xảo lắm, lấy nha đầu không kiến thức ta ra trêu chọc.” Mặc Tử nhìn chung quanh, thấy không có người chú ý đến bên này, vì thế dựng thẳng ngón trỏ đến bên môi, thở dài một tiếng, “Lục Cúc, bộ dáng ta ngáp khó coi cũng chẳng sao, dù sao diện mạo của cô nương như thiên tiên, cho dù có hành động giống ta cũng mỹ mạo động lòng người, nào có ai dám cười chê. Nhưng ngươi mới là người phải cẩn thận, về sau không thể nói loạn những chuyện này.” Họ Tiêu kia, cho dù chỉ là Nhị Lang, nhưng lại là cao thủ nghe tiếng gió*.(Ý chỉ Tiêu Duy võ công cao cường nên có thể nghe thấy hai người nói chuyện) Lục Cúc le lưỡi, nhếch miệng, tỏ vẻ đã biết tính chất nghiêm trọng. Sau đó không nói lời thừa nữa, cùng Mặc Tử đi về phía đình nghỉ mát. Thời điểm sắp đến nơi, lại đột nhiên ồ lên —— “Còn có một người tuổi tác xấp xỉ cô nương, là ai vậy?” Mặc Tử vốn đang nhìn mặt trời tính thời gian, nghe Lục Cúc hỏi thế, đưa mắt nhìn lại. Đình nghỉ này là đình thông thường, để khách đi đường mệt mỏi dừng chân. Không có cảnh đẹp gì để thưởng thức, nhưng cũng may đủ rộng rãi, có thể chứa được khoảng mười người. Trong đình ngoại trừ Vệ thị, Lý thị, và Cầu Tam nương vẫn đội khăn voan, ba nam tử là, Tiêu Nhị Lang, Cầu Tân và Thạch Lỗi, còn có nữ tử trẻ tuổi. Sau khi nhìn kỹ, không ngờ lại là người Mặc Tử đã gặp mặt. Ngày ấy ở trong Vọng Thu lâu, Lục tiểu thư được gọi là đệ nhất mỹ nhân Lạc Châu đang ngồi ở bên tay trái Vệ phu nhân, thân thiết nói chuyện. Biểu hiện của Vệ phu nhân với nàng ngoại trừ vẻ hiền lành đối với tất cả mọi người, còn có một chút sủng nịch yêu thương. Mặc Tử vừa thấy đã hiểu vị Lục tiểu thư này tám phần cũng mang họ Vệ. Chẳng những họ Vệ, còn có hai ca ca và một tiểu muội, cũng đều họ Vệ. Chả trách ngôn ngữ tự mãn, thái độ kiêu căng. Tuy rằng cũng là kinh thương lập nghiệp giống như Cầu thị, nhưng Vệ gia có ba huynh đệ, dòng dõi thịnh vượng, Vệ tam lão gia là người làm quan, muội muội lại được gả cho Kính vương gia làm thiếp, bởi vậy thế lực ở Lạc Châu vượt qua cả Cầu gia. Trong đình kia, có một nửa người đã gặp qua bộ dáng khi giả trang nam tử của nàng. Mặc Tử thầm than không hay, không muốn tiến vào. Lục Cúc lại không biết nguyên nhân trong đó, chỉ cho là Mặc Tử còn chưa tỉnh ngủ, cho nên trực tiếp kéo nàng đi, miệng còn lải nhải làm nha đầu phải chịu khó một chút. Đến thềm đá ngoài đình, Tiểu Y đang chờ các nàng. “Lục Cúc, cô nương gọi vào trong.” Luận người hầu hạ cẩn thận chu đáo, tuyệt đối không phải Tiểu Y. Mặc Tử cũng không phải. Không phải không làm được, mà là không cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu như đến phiên trực của nàng, cũng tuyệt đối không kém bất kỳ ai. Lục Cúc lại cảm thấy rất tự hào, nháy mắt mấy cái với Mặc Tử, ưỡn ngực bước vào trong đình. Nàng không biết, thật ra Cầu Tam nương cố ý để Tiểu Y và Mặc Tử ở bên ngoài. Bốn nha đầu, ai nên ở bên người, ai nên ở bên ngoài, Cầu Tam nương hiểu rõ hơn ai hết. “Tiểu Y, đến lúc rồi chứ.” Mặc Tử đã tính ra thời gian. Trầm mặc một hồi lâu, Mặc Tử nghĩ Tiểu Y sẽ không trả lời, lại đột nhiên nghe thấy nàng nói hai chữ. “Đến rồi.” Thì ra không phải im lặng, mà là không muốn lãng phí nước miếng. Phía cửa thành Bắc, tro bụi vàng cuồn cuộn bay lên. Một đội xe ngựa, từ xa vội vã đến đây, khi cách đình chưa đến trăm trượng, tốc độ chậm lại. “Là hướng về phía chúng ta.” Thạch Lỗi lớn giọng kêu xong, người đã nhảy ra ngoài đình. Mặc Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thán một tháng trời xui xẻo phải đồng hành cùng người nói một tiếng mà kinh thiên động địa này. Lại nói thêm, hình như cho đến giờ nàng chưa bao giờ có được vận may gì. “Thạch Lỗi, đừng xúc động, hỏi rõ ràng nói sau.” Tiêu Nhị Lang tương đối bình tĩnh, bước xuống thềm đá ra khỏi đình. Nhưng khi Tiêu Nhị Lang bước qua bên người Mặc Tử, nàng có thể cảm thấy được khí thế thủ thế chờ đợi của hắn, hiển nhiên hắn cảnh giác không thể ít hơn Thạch Lỗi. “Công… tử chậm đã.” Lại một lần nữa xưng hô rối rắm, ngữ khí Mặc Tử cung kính, nhưng nàng có thể thấy được động tác xoay người trở lại trong nháy mắt của Tiêu Nhị Lang. Khi Tiêu Nhị Lang nghe được hai chữ chậm đã, trong nháy mắt có cảm giác như gã họ Mặc buôn lậu đang ở ngay phía sau hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến. Chậm đã, chậm đã, nam nhân nhỏ gầy ngăm đen kia động một chút lại muốn làm trái ý hắn. Nhưng khi hắn quay người lại, chỉ thấy một nha đầu mảnh khảnh, nha đầu kia trong tên cũng mang theo một chữ Mặc. Giọng nói không giống, ngữ khí không giống, vẻ mặt không giống, diện mạo không giống, thậm chí còn có khác biệt nam nữ, nhưng vì sao hắn lại sinh ra cảm giác giống nhau như đúc, hắn lạnh lùng nhìn nha đầu kia. “Có chuyện gì?” Mặc Tử hoàn toàn không biết Tiêu Nhị Lang nghĩ cái gì, thấy hắn lại bày ra khuôn mặt khó chịu, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngẫm lại không phải nàng luôn rất khách khí với hắn sao? Trong lòng ân cần thăm hỏi gia gia nãi nãi của hắn, nhưng trên mặt vẫn cười như mật ngọt. “Công tử, đó hình như là người của Cầu phủ chúng ta.” Mặc Tử không giương mắt nhìn Tiêu Nhị Lang, đầu cúi mười lăm độ, duy trì tư thế tiêu chuẩn của nàng. Bộ dáng hèn mọn, làm cho Tiêu Nhị Lang càng nổi giận. Rõ ràng là khác nhau nhiều như vậy, hắn trúng tà hay sao? “Rốt cuộc là hình như, hay là chắc chắn? Ngươi nhìn cẩn thận hãy nói.” Trong lòng tức giận, tự nhiên ngữ khí của Tiêu đại tướng quân cũng không tốt lắm. Lúc này trong lòng Mặc Tử đã hỏi thăm đến phụ mẫu hắn, nhưng giọng nói vẫn không có nửa điểm biến hóa, “Mặc Tử nhìn thấy người đánh xe mặc quần áo của gia đinh trong phủ. Có điều, gia đinh trong phủ hơn trăm người, Mặc Tử chỉ là nha đầu sai vặt trong viện của cô nương, chưa thấy qua cũng không quá ngạc nhiên.” Tiêu Nhị Lang nghĩ lại, nha đầu này từng nói chuyện với Ngọc di trên sườn núi ở Từ Niệm am, nhanh mồm nhanh miệng. Nha đầu sai vặt mà có thể theo chủ nhân xuất giá sao? Nhớ ra nàng vốn miệng lưỡi khéo léo, đồng thời cũng cảm thấy thái độ của mình quá thô lỗ, tuy rằng không nhận sai, nhưng sắc mặt đã dịu xuống một chút. Dù sao, hắn cũng không phải ác nhân. “Thế ngươi theo ta đi nhìn một chút.” Giọng nói cũng không quá cứng ngắc như trước. “Vâng.” Mặc Tử đi theo phía sau Tiêu Nhị Lang. Lúc này, đội xe ngựa kia đã dừng lại ở ven đường. Nam nhân ngồi ở chiếc xe ngựa đầu tiên nhảy xuống, bước lên chắp tay với Tiêu Nhị Lang và Thạch Lỗi, “Cám ơn trời đất, để chúng ta đuổi kịp. Tiểu nhân họ Trần, là quản sự Cầu lão gia phái tới.” Tiêu Nhị Lang đánh giá hắn một phen. Theo như lời Mặc Tử nói, quần áo đúng là đồng phục gia đinh trong Cầu phủ, thắt lưng cũng giống như khi hắn nhìn thấy trên người quản sự trong Cầu phủ, chữ khắc bên trên giống như đúc. Cho nên hoàn toàn tin tưởng. “Cầu lão gia phái ngươi đuổi theo là có chuyện gì?” Tuy rằng tin, nhưng câu hỏi vẫn sắc bén. “Nói ra thì thật là trò cười.” Nam tử trung niên nhìn Mặc Tử, “Ngươi là Mặc Tử nha đầu của Tam Cô nương đúng không? Ta đã nhìn thấy ngươi hai lần.” “Trần quản sự.” Mặc Tử hơi cúi thân mình, “Là lão gia còn có chuyện muốn giao cho cô nương sao? Cô nương đang ở trong đình uống trà, ta dẫn ngài qua.” “Không cần, tiểu nhân sợ Tam Cô nương mắng. Đành phải nhanh chóng xử lý chuyện này, tiểu nhân còn phải trở về chịu phạt.” Trần quản sự vội vã xua tay, lại chỉ chỉ xe ngựa phía sau, “Mấy gã gia đinh khiêng hòm đồ cưới nhầm lẫn, đem hòm đồ cưới của Lục cô nương và Thất cô nương nhầm thành của đại tiểu thư. May mà phát hiện kịp thời, lão gia sai tiểu nhân đuổi theo, đổi lại đồ cưới cho đại tiểu thư.” Thạch Lỗi nhanh mồm nhanh miệng, “Đồ cưới còn có thể tính sai, thật là ngạc nhiên.” “Cho nên tiểu nhân mới nói là chuyện chê cười.” Trần quản sự vô cùng xấu hổ, “Bời vì chuẩn bị hôn sự cho đại tiểu thư quá gấp gáp, mà đồ cưới của cả ba vị cô nương đều để trong khố phòng. Rương lại giống nhau như đúc, nhiều ngày bận rộn, cũng không mở rương ra xem, đã chất lên xe.” Mặc Tử chống nạnh, trợn tròn mắt trách mắng, “Mọi chuyện có thể làm qua loa như thế sao? Tam Cô nương là trưởng nữ, đồ cưới so với hai vị cô nương khác không biết quý hơn bao nhiêu. Nếu như các ngươi không phát hiện ra, một đường đem đồ cưới này lên kinh thành, đến khi mở xem, còn tưởng rằng phủ ta làm việc qua loa.” “Ôi, Mặc Tử cô nương, ngươi nói nhỏ chút, đừng để Tam Cô nương nghe thấy gọi ta đến hỏi.” Trần quản sự vô cùng khẩn trương. “Hừ, chuyện lớn như vậy, còn có thể giấu giếm cô nương sao?” Mặc Tử vẫn không buông tha. “Không thể gạt được, nhưng ít nhất ta có thể trốn mắng. Tránh được một chút là một chút.” Trần quản sự lấy tay áo lau mồ hôi, “Hiện tại đã qua giờ ngọ, chỗ rương hòm này chuyển lên chuyển xuống cũng tốn không ít thời gian, Mặc Tử cô nương vẫn nên nhanh nhanh đồng ý để chúng ta bắt đầu làm việc.” “Thế còn không nhanh lên một chút.” Mặc Tử cũng không phải người dễ nói chuyện. Lúc này Trần quản sự mời thở dãn ra, vội vàng gọi gia đinh chuyển rương hòm xuống. Tiêu Nhị Lang trước sau không nói một lời nào, giống như thờ ơ lạnh nhạt xem diễn, cho đến khi một hòm ở phía trước khiêng đến, một rương ở phía sau chuyển lên, giao nhau ngay trước mặt hắn, hắn mới mở miệng —— “Đợi chút.” Mặc Tử và Trần quản sự sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, không rõ hắn có ý tứ gì. “Công tử?” Mặc Tử giống như cắn phải đầu lưỡi. Trong lòng không sợ hãi, chỉ là thường xuyên bị người này chặn đường, cảm thấy thực phiền phức. “Ngươi nói trước kia ngươi chưa từng gặp qua hắn, có phải thế không?” Tiêu Nhị Lang đảm nhiệm sứ mệnh bí mật trong người, cho nên cũng có tâm lý đề phòng với những chuyện đột ngột hơn những người khác. “… Phải. Mặc Tử thường ở trong viện của cô nương, rất ít khi ra bên ngoài.” Hắn hoài nghi cũng nên có căn cứ, chỉ một gương mặt xa lạ đã khẩn trương như thế, khi nào thì mới có thể lên kinh thành đây? “Một khi đã như vậy, để cho ta kiếm tra rương hòm một chút. Tránh để cho đồ tốt đổi lấy đồ dởm. Đến lúc đó, sẽ là trách nhiệm của ta.” Dứt lời, không đợi Mặc Tử và Trần quản sự đồng ý, duỗi tay rút kiếm của Thạch Lỗi, hất nắp của hai chiếc rương vừa chuyển đến lên. Thạch Lỗi tiến lên nhìn, a một tiếng. Rương chuyển từ bên trong xe ngựa phía bọn họ xuống, bên trong là tơ lụa sa tanh, màu sắc nhợt nhạt, nhìn giống như vật liệu may mặc của năm xưa, hơn nữa chỉ có nửa rương. Mà rương Trần quản sự sai người chuyển tới, đầy những hộp gấm lớn nhỏ. “Đúng, đúng, đúng là nên kiểm tra, lúc này còn sai lầm, ta cũng không dám giữ cái chức quản sự này nữa.” Trần quản sự vô cùng nhạy bén, đi đến mở toàn bộ những hộp gấm lớn nhỏ trong rương ra. Ngọc Như Ý, ngọc Phật Tượng, ngọc Thủ Châu, ngọc Bình Phong, tất cả đều là sáng bóng nhu hòa, chất ngọc vô cùng quý giá.