Chưởng sự " hố"

Chương 8 : Quý nhân kinh thành (nhị)

“Tiểu Hoa cùng ngươi nói những gì thế?” Bạch Hà rốt cục hỏi. Chuyện này cũng không cần giấu diếm, Mặc Tử đem tâm tư Trương thị trong cuộc nói chuyện với An mụ mà Tiểu Hoa nghe được nói rõ ràng cho Bạch Hà nghe. Rốt cuộc quan tâm sẽ bị loạn, ngay cả đến Bạch Hà bình thường trầm ổn cũng cảm thấy hoảng sợ, “Nếu chuyện này là sự thật, cô nương chẳng phải sẽ bị tùy tiện gả đi cho một người nào đó?” “Trí nhớ của Tiểu Hoa rất tốt, chắc chắn không không phải là giả. Chẳng qua bọn họ tốt như vậy ư? Có thể giúp cô nương chúng ta tìm một người trong sạch để hứa thân sao?” Mặc Tử đã sớm đoán được, không chút hoang mang nói, “Đêm nay tuy nói là mời cô nương đi, nhưng tốt xấu gì cũng là gia yến, tiểu thư đứng đắn không đến yến hội, nào có nhiều chỗ cho cô nương ngồi; thứ hai nếu như phu nhân suy nghĩ, để cho Lục cô nương chèn ép cô nương ta, đúng là có khổ nói không nên lời.” “Mặc Tử, vậy phải làm sao bây giờ?” Tính tình Bạch Hà thận trọng tinh tế, có thể xử lý sinh hoạt hằng ngày gọn gàng ngăn nắp, có điều là bản tính thiện lương, không am hiểu đối phó với âm mưu quỷ kế. “Đợi lát nữa thấy cô nương, kể lại cho nàng nghe một chữ không sót, ít nhất trong lòng cô nương cũng hiểu rõ.” Có điều là, Mặc Tử đoán Cầu Tam nương sẽ bộc phát một trận. Tính tình của Cầu Tam nương, cho dù ở bên ngoài đã tôi luyện qua, nhưng trời sinh cương trực thẳng thắn. Vốn ở trong mắt không dung một hạt cát. Nhưng từ khi trở về nhà này, Mặc Tử đã khuyên rất nhiều lần không nhẫn sẽ bị người ta mưu kế tính toán, bởi vậy đã thu liễm nhiều lắm. Bạch Hà thở dài, “Cả phủ này trên dưới một tay phu nhân định đoạt, thực không hiểu vì sao nàng vẫn không thích cô nương chúng ta như vậy. Sổ sách, con dấu đều đã giao, cô nương bây giờ chỉ ở trong tiểu viện của chính mình chờ đợi, chẳng lẽ còn không đủ nghe lời?” “Ai bảo cô nương từ trước đến giờ rất tài giỏi?” Chỉ cần nàng còn ở trong nhà này một ngày thì vẫn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của mẹ con Trương thị, “Phu nhân cũng sợ thân thể lão gia tốt trở lại sẽ thay đổi chủ ý. Mặc kệ như thế nào, lão gia vẫn là thật tình coi cô nương chúng ta như viên ngọc quý trên tay.” “Lão gia có lẽ chỉ có điểm ấy là tốt…” Bạch Hà đột nhiên phát hiện ra mình nói lỡ, xấu hổ ho khụ một tiếng, lại nói tiếp: “Ngươi để ta về nói cho cô nương nghe, vậy còn ngươi?” Mặc Tử tuy là nha hoàn bậc hai nhưng Bạch Hà cũng biết nàng trí tuệ phi thường. Từ khi Mặc Tử vào phủ, chuyện trọng yếu cô nương đều giao cho nàng làm, thậm chí còn đem ngọc bài trong phủ tùy ý phó thác cho nàng. “Ta đi hỏi thăm chuyện của khách quý.” Mặc Tử chỉ chỉ cửa Đông của phủ. “Muốn ra khỏi phủ? Vào giờ này sao, hình như hơi muộn rồi?” Bạch Hà nhìn trời. “Không ra phủ, thì đi chỗ nào hỏi thăm? Ngươi mau trở về, đừng để cho cô nương từ chỗ Cửu cô nương đi ra, lại không thấy bóng dáng của ai.” Mặc Tử vốn muốn cùng Bạch Hà trở về, nhưng vừa rồi Bạch Hà trong lúc vô ý nói đến yến tiệc chay, khiến cho nàng lưu tâm. “Tiểu Y đâu?” Bạch Hà cũng không quản Mặc Tử. Bốn nha hoàn các nàng, ai ai cũng có chủ kiến, nhưng tất cả đều theo tiểu thư nhà mình làm việc. “Mới từ cây xuống, ta đã bảo nàng trở về. Có điều là quên mất chưa nói không cho phép lần sau nàng ngủ ở trên cây nữa.” Chuyện Mặc Tử bảo không cho phép này, cho tới nay đã phát sinh vài lần, đều tại lười biếng. “Nha đầu kia, chỉ khi nào đi theo cô nương ra ngoài, mới tích cực.” Bạch Hà cười lắc lắc đầu. Vừa muốn xoay người, lại bị Mặc Tử gọi lại. “Bạch Hà, bên trong thực hộp có cái gì?” “Chính là bánh Thiên tầng Vân Tuyết mà cô nương thích ăn. Ta còn theo chủ ý của ngươi, bỏ thêm trà xanh nghiền nát vào, nếm thử quả thật không tệ. Lưu lại một ít, chờ ngươi trở về ăn xong giúp ta đánh giá có được không?” Bạch Hà tuy rằng chưa nghe thấy cách làm này bao giờ, nhưng nàng đối với việc nấu ăn luôn luôn đam mê không ngừng, vô chỉ vô cảnh*, gan rất lớn, chỉ cần có phương thức nấu ăn nào mới là đều thử. *Vô chỉ vô cảnh: không điểm dừng, không biên giới. Mặc Tử đột nhiên cười ha hả, vươn tay lấy đi tầng trên cùng của thực hộp. “Ngươi mang đi chỗ nào?” Bạch Hà vừa bực mình vừa buồn cười, Mặc Tử ngay cả cái nắp cũng bưng đi. “Cắn người miệng mềm*.” Mặc Tử đã đi đến bức tường dây mây phủ kín. *Cắn người miệng mềm: câu đầy đủ là “cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn” nghĩa là ăn của người ta rồi thì nói năng cũng mềm mỏng hơn, chỗ này ý là Mặc tỷ định dùng bánh kia đi mua chuộc lòng người. Bạch Hà không còn cách nào khác, lấy ra khăn tay, cẩn thận phủ lên trên thực hộp, bước vội về viện của Cầu Tam nương. Cửa đông Cầu phủ, cũng là chính cửa lớn, tự nhiên ở bên ngoài vườn. Điều này không giống với sự hiểu biết của Mặc Tử về lịch sử, cũng có lẽ bởi vì Cầu phủ là phủ của thương nhân, trong ngoài vườn không có sự phân biệt nam nữ quá nghiêm khắc. Nội viên nữ quyến ngày thường không có chuyện gì làm thường ra đi dạo, cho dù đi đến ngoại viên, cũng không có người ngạc nhiên. Về phần nha hoàn, chỉ cần có mệnh lệnh của chủ tử, cũng có thể ra vào tự nhiên. Có điều là, nữ quyến muốn ra khỏi phủ nhất định phải được Trương thị đáp ứng. Cầu Tam nương là trường hợp đặc biệt trong Cầu gia. Cầu lão gia thu lại sổ sách con dấu, cũng chỉ để lại ngọc bài xuất phủ này cho nữ nhi. Giao phó với Trương thị, nói Tam nương từ nhỏ theo hắn ra ngoài buôn bán, không phải khuê nữ bình thường, nếu nàng đã mặc kệ gia nghiệp, thìcho phép nàng đi lại tự do. Trương thị được dưa hấu cũng chỉ coi việc trước mặt như hạt vừng, sao không đáp ứng. Lại thấy nửa năm nay, Tam nương không có một mình ra khỏi phủ, nhiều lắm cũng chỉ sai nha đầu ra bên ngoài mua đồ ăn vặt, số lần cũng không nhiều, lại lập tức quay trở về. Trương thị sai người đi theo vài lần, cũng không phát hiện ra cái gì, cho nên yên tâm. Bởi vậy, Mặc Tử đưa cho mụ mụ coi cửa lớn xem qua ngọc bài, mụ mụ hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp để cho nàng đi qua hành lang. Cuối bức tường xám của hành lang dài mà hẹp, đẩy ra một cánh cửa, một đường đi về phía đông. Liền thấy vài người đang cắt tỉa cây cỏ, còn có rất nhiều là gã sai vặt tạp dịch lui tới hành lang hoa viên. Trong đó có cả nha hoàn vú già do quản gia chỉ dẫn làm việc, người ra người vào. Nha hoàn xinh xắn cũng có, phần lớn đều đi theo hầu hạ nam chủ tử của nội viện, cũng không đi dạo trong vườn. Hơn nữa, ngoại viên là phòng thu chi, phòng tiếp khách cùng với chỗ ở của các quản sự và gia quyến, so với nội viên nhỏ hơn một nửa, chỉ có một hoa viên đằng trước, một hồ sen nửa mẫu, còn có một tòa nhà hai lầu, dùng để đãi tiệc khách khứa. Đến chạng vạng, lão nô bên ngoài viên thì đi ra ngoài, gã sai vặt nha hoàn thì tiến vào nội viên, cửa khóa. Không có thẻ bài đặc biệt thì bên ngoài không vào được, bên trong không ra được. Quy củ vẫn có, có điều phòng ngày phòng đêm lại không phòng được cướp nhà. Mặc Tử tuy rằng một đường đều để ý nhưng không có người chú ý đến nàng. Nàng mặc một bộ quần áo cũ, lại khom người cúi đầu, cảnh xuân hoa Diệp trong vườn nở tươi đẹp, cảm giác nàng tồn tại so với hoa Diệp còn mờ nhạt hơn. Khi đi qua Nhạn lâu nghe thấy tiếng hát y y a a, hơn nửa là Cầu Tứ gia gọi bằng hữu đến uống rượu, lại gọi ca kỹ nơi nào đến diễn trò. Hay cho một đôi huynh đệ. Người ở trong nhà vui chơi, kẻ ở bên ngoài đùa giỡn. Mặc Tử cúi đầu, mắt lạnh ngưng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu. Cửa đông, hai người một già một trẻ gác cổng đang ngồi ở băng ghế dưới cửa sổ nhàn nhã nói chuyện. “Điền Đại, Nhị Nha.” Mặc Tử tiến đến gần, cười ngọt ngào, lắc lắc thực hộp trong tay: “Xem ta mang thức ăn ngon đến cho các ngươi đây?” Người gọi Nhị Nha, nhỏ hơn Mặc Tử hai tuổi, hai cái răng hổ trắng bóng, nói chuyện cũng ngọt, “Chỉ có tỷ tỷ tốt là biết chúng ta vất vả.” Đưa tay tiếp nhận lấy hộp mà Mặc Tử đưa, mở ra, vội vàng bỏ một miếng bánh vào trong miệng, không ngừngkhen ngon. Điền Đại năm nay hơn bốn mươi tuổi, tính tình quái lạ, nói chuyện dễ dàng đắc tội với người khác, gác cổng ở đây cũng đã hai mươi năm. Hắn vừa thấy Mặc Tử, đã đen mặt, lầm bầm lầu bầu, lại rõ ràng lọt vào tai người, “Cửa phủ ta là chuồng chó sao, a thử a miêu cũng có thể tùy tiện ra vào.” “Thúc, Mặc Tử tỷ tỷ có ngọc bài mà.” Nhị Nha thông minh, vội vàng kéo tay Điền Đại, không để hắn nói hươu nói vượn. “Ngọc bài thì thế nào? Nam tử ta cũng không thả nói chi đến nữ nhân. Nữ tử mà ngày nào cũng muốn chạy ra bên ngoài. Cầu phủ ta là đại phú hộ ở Lạc Châu này, tùy tiện một nha hoàn có thể hành xử giống với nha hoàn bên ngoài sao? Vô duyên vô cớ xuất đầu lộ diện để cho người ngoài chê cười. Kẻ trông cửa như ta cũng cảm thấy mất mặt.” Điền Đại chuyện nên nói không nói, những chuyện không nên nói lại nói. Nhị Nha trong lòng thầm mắng, mặt quỷ của kẻ trông cửa thì có ý nghĩa gì. Ngọc bài là thứ mà ai cũng có sao? Nội viên trừ bỏ phu nhân cũng chỉ có Tam Cô nương. Mà Mặc Tử là người được Tam Cô nương giao cho ngọc bài thường xuyên nhất, ở trong mắt Nhị Nha cũng giống như nửa chủ nhân. Phàm là nha đầu ở trước mặt phu nhân tiểu thư thiếu gia được trọng dụng, hắn đều là tươi cười hơn nhăn mặt. Nhị Nha sợ chọc giận Mặc Tử, vội vàng cười cười, “Tỷ tỷ, đừng nghe thúc ta nói năng mê sảng.” Trong phủ này, ai có thể giống như Mặc Tử, chiếu cố quan tâm đến bọn hắn, cho dù bọn họ chỉ là kẻ gác cửa?