Chưởng sự " hố"
Chương 55 : Song hỷ lâm môn (nhị)
Chuyện hôn sự của Cầu Tam nương đã định rồi!
Tin tức này lan truyền đến từng ngóc ngách của Cầu phủ, khiến cho những đốm lửa nhỏ vốn đang cháy ngầm, bùng lên thành một biển lửa, ngọn lửa vô hình mà cuộn cháy mãnh liệt.
Trong khố phòng, An thị vừa nghe mẹ chồng mình kể lại tin tức này, lập tức lôi kéo đám nha hoàn vú già ngồi cắn hạt dưa nói chuyện tào lao, “Các ngươi nói xem, đại tiểu thư của chúng ta là vận khí tốt, hay là thật sự có bản lĩnh? Phu nhân đẩy Lục cô nương, Thất cô nương đến trước mặt người ta, nắm chắc một trong hai người sẽ được chọn, thế mà người ta lại cố tình chọn Tam Cô nương. Đêm đó yến tiệc tại Vệ phủ, Tam Cô nương đang ở trong am tụng kinh niệm phật, lại không có người đến báo tin, cũng không có cơ hội lại mặt. Nếu nói như thế, Vệ di thái thái kia lần đầu gặp mặt đã xem trọng Tam Cô nương?”
Một vú già nói: “Đại tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy, toàn bộ Lạc Châu cũng tìm không ra người thứ hai. Đúng là có khả năng gặp mặt một lần là thích.”
“Cũng phải. Nói đến diện mạo, Lục cô nương, Thất cô nương còn kém xa. Ta biết Đại phu nhân đã mất cũng là một mỹ nhân trăm dặm mới có một, bộ dạng của Tam Cô nương và đại phu nhân cứ như được đúc trong một khuôn mẫu mà ra. Nếu không tại sao lão gia lại đặc biệt sủng ái Tam Cô nương, cho dù là phu nhân sinh Cửu cô nương cũng không quá để bụng.” Một vú già lớn tuổi khác nói.
“Trời sinh duyên phận, ngăn cũng không được. Vốn dĩ phu nhân đã cự tuyệt, nhưng khi bà mối Tạ định rời đi, ai ngờ còn chưa tới cửa lớn, lại bị đau bụng, đành phải mượn nhà xí. Trì hoãn như vậy, cho nên lão gia mới có thể phái người vội tìm trở về. Nói bao nhiêu lời hay, lại đáp ứng chia thêm nửa hồng bao, bà mối mới nguôi giận. Bây giờ chúng ta phải cư xử khách khí với Tam Cô nương một chút. Phu nhân không thích cũng là chuyện dễ hiểu, một khi Tam Cô nương được gả vào Kính Vương phủ, sẽ rất được coi trọng, còn chưa nói đến cửa hôn sự này rất có lợi với gia nghiệp của Cầu gia.” An thị lên tiếng tổng kết.
Suy nghĩ của An thị cũng là suy nghĩ của phần lớn những người ở đây, dù sao Cầu gia có thể kết thân với vương công quý tộc của Đại Chu cũng đã trèo cao. Cầu Tam nương mặc dù không phải Vương phi tương lai, nhưng dựa vào phu quân chẳng lẽ có được chức cáo mệnh phu nhân còn không dễ dàng? Cáo mệnh đó, a di đà phật, dân chúng bình thường như các nàng vẫn phải dập đầu cúi bái.
Mà khi mọi người đều nghĩ Trương thị đang vô cùng tức giận, thì bà ta lại sai người làm một bữa cơm chiều thịnh soạn ở chủ viện, mời nữ quyến các phòng, bao gồm cả Cầu Tam nương, nói muốn người trong nhà ăn mừng một phen.
Cầu Tam nương bước vào chủ viện, sau đêm Trương thị giáo huấn Mặc Tử, nàng không được phép tiến vào nơi này nữa. Nơi đây vốn dĩ là chỗ của mẫu thân nàng, trong trí nhớ mơ hồ trước đây, nơi này hoa cỏ phồn thịnh, trên mặt mỗi người luôn nở nụ cười. Nay cảnh không phải, người cũng chẳng còn. Nơi này, ngoại trừ lão cha, đã không có người nào quan tâm đến nàng nữa. Một khi đã như vậy, gả đi cũng tốt.
“Tam Cô nương đến.” Tiểu nha hoàn cuống quít chạy vào chính phòng thông báo.
Ngải Hạnh, Ngải Đào từ bên trong vén mành đi ra, cùng lên tiếng gọi Tam Cô nương, lại cười ngọt nói chúc mừng chúc mừng.
Cho dù hai nha đầu này từ trước đến nay giỏi nhất chuyện ỷ thế ức hiếp người, nhưng Cầu Tam nương lại là người thấu hiểu đạo lý không đánh người đang cười, hơn nữa loại thời điểm này càng không thể chấp nhặt, bởi vậy không nói nhiều, dẫn Bạch Hà, Lục Cúc, duyên dáng cười đi qua.
Vào trong phòng còn chưa nhìn đến bàn ăn, giọng nói của Giang Tố Tâm đã từ trong buồng truyền ra, “Tam nương, mau vào, ta và phu nhân đang ở bên trong nói chuyện.”
Tuy rằng tính khí của Cầu Tam nương nóng nảy, nhưng đến thời điểm cần thiết vẫn biết nghiêm túc, đi vào trong buồng, hành lễ với Trương thị, “Mẫu thân vẫn khỏe chứ? Tam nương thấy khí sắc người cũng không tệ.”
Đêm đó Trương thị vốn giả bộ bất tỉnh, thật ra thân thể vẫn tốt. Có điều nói đến khí sắc, đúng là không dễ nhìn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, trong lòng lại vô cùng bực bội, chỉ hận không thể nổi giận với Cầu Tam nương.
Trách ai được? Ba kẻ quái lạ.
Thứ nhất, là Vệ Quỳnh Ngọc. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính tình yếu mềm, không ngờ lại đâm một đao sau lưng mình. Biết rõ chính mình muốn gả Lục nương vào, nhưng lại tỏ vẻ coi trọng Thất nương. Mà khi chính mình lo thu nhận Thất nương, nàng lại cho bà mối tới, hơn nữa cầu thân lại là Tam nương mà mình ghét nhất. Nhớ ngày đó nói chuyện với Vệ Quỳnh Ngọc, mặc dù không nói thẳng là không thích, nhưng cứ nhắc đến Cầu Tam nương, lại ngấm ngầm phán xét. Còn tưởng rằng Quỳnh Ngọc tất nhiên sẽ tin tưởng, bởi vậy muốn dùng chuyện hôn sự này để đả kích đại tiểu thư Tam nương. Ai ngờ, lại biến thành trò cười.
Thứ hai quái lạ là lão gia. Bị bệnh hơn nửa năm, nằm trên giường hơn nửa năm. Từ khi Tam nương đi đến am bái phật, Bồ Tát giống như thực sự hiển linh, bệnh tình mỗi ngày một thuyên giảm. Hôm nay, lại đột nhiên đến chủ viện, chẳng những gọi bà mối Tạ trở lại, không để ý đến sự phản đối của nàng mà còn chính miệng đáp ứng hôn sự của Tam nương. Buồn cười, lão gia khỏe lên lại đến phiên nàng bị tức chết.
Người thứ ba chính là Tam nương. Cho dù từ đầu đến cuối nàng ta không xuất hiện, nhưng gã sai vặt an bài ở viện của lão gia nói lại, sáng sớm Tam nương đã đến thăm lão gia. Nào có khéo như vậy, sớm không đến muộn không đến, lại đúng thời điểm bà mối Tạ đến. Chung quy là do bản thân coi thường nàng ta. Từ nơi nào, là ai truyền tin tức cho nàng, chính mình không biết. Lúc này, trong lòng ảo não. Năm trước Tam nương trở về nhà, chính mình không muốn cấp nha đầu vú già cho, sau đó muốn đưa đến, nàng lại không muốn, biến thành không có tai mắt trong viện nàng, kết quả những chuyện bên người Tam nương hoàn toàn không hay biết gì. Đúng là tính kế đi tính kế lại vẫn bị phản.
“Chúc mừng Tam nương, chúc mừng Tam nương.” Giọng nói ôn hòa của Giang Tố Tâm khiến Trương thị hoàn hồn, “Có thể cùng Tam công tử của Kính Vương phủ kết thân, đừng nói là phúc phận của ngươi, cũng là phúc khí của Cầu phủ chúng ta.”
Trương thị bỗng nhiên rùng mình, không sai, Tam nương tuy rằng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhưng nếu hôn sự đã định, sẽ không thể xử với nàng giống như trước kia. Cho dù là diễn trò cũng phải khiến nàng lung lạc, mới có thể vì tiền đồ sau này của mình.
Lập tức, Trương thị hoãn quá lại sắc mặt, cười đến hòa ái dễ gần, duỗi tay kéo Tam nương ngồi xuống bên người, “Tam nương, ta đã sớm thấy con là có tướng đại phú đại quý. Bộ dạng xinh đẹp, huệ chất lan tâm, tương lai có gả đi, nhất định có thể khiến Tam công tử và Vương gia Vương phi yêu thích. Tâm Nhi nói đúng, là con có phúc khí. Tục ngữ nói rất hay, một người đắc đạo, gà chó lên trời. Đây cũng là phúc khí của chúng ta. Con nha, phải cố dưỡng thân mình cho thật tốt, cái gì cũng không cần quan tâm. Đồ cưới ta và lão gia đã đi chuẩn bị, tuyệt đối không để người của Vương phủ coi thường. Những thủ tục bên ngoài, cứ yên tâm giao cho ta, nhất định sẽ làm thỏa đáng.”
Cầu Tam nương quá rõ ràng. Vẻ mặt này của Trương thị là sau này còn muốn trông cậy vào nàng, cho nên mới có thể diễn trò giả mù sa mưa nổi da gà như thế này.
“Làm phiền mẫun vất vả.” Có điều, chỉ cần một ngày chưa thành thân, vẫn chưa thể đắc ý vênh váo.
“Cũng không vì riêng con. Đây là thâ chuyện tốt có thể rạng danh Cầu phủ chúng ta, sao ta có thể vô tâm được?” Trương thị nói đến chân thành.
“Phu nhân, nói đến chuyện tốt, ta lại nghĩ tới một chuyện. Tuy nói ra kém hôn sự của Tam nương, nhưng nếu có thể thành, không phải là phủ chúng ta song hỷ lâm môn hay sao?” Giang Tố Tâm che miệng, ánh mắt cười đến vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
85 chương
60 chương
93 chương
149 chương