Chưởng sự " hố"

Chương 132 : Nhất định là ta (ngũ)

Mặc Tử nói xong, lại nhìn bộ dạng vẫn không quá hiểu của Lâm Trân nương, âm thầm thở dài, chung quy thì những lời này đối với tiểu thư nhà giàu quanh năm ở trong khuê phòng như nàng ta mà nói vẫn là quá mức thâm ảo. Trái ngược với sự mở rộng văn hoá của Đại Đường, Đại Chu vẫn vô cùng coi trọng tam cương ngũ thường, hơn nữa lễ giáo với nữ tử càng ngày càng khắc nghiệt, nữ tử sinh hoạt ở bên ngoài càng hiếm thấy. Đối với chuyện đọc sách, ba nước Nam Đức, Đại Cầu, Ngọc Lăng cũng không bị hạn chế nhiều như Đại Chu, nhưng những địa phương đó nàng cũng chưa đến nhiều, không biết thật giả. Đem đạo lý lớn bỏ qua một bên, chỉ hi vọng Lâm Trân nương có thể chậm rãi hiểu được ý nghĩa trong đó, có một ngày có thể sống tự do tự tại. Mặc Tử lại hỏi, “Lâm tiểu thư …” “Mặc ca là ân nhân của Trân nương, cứ gọi ta là Trân nương.” Dưới sự kiên trì của Mặc Tử, rốt cục Lâm Trân nương cũng ngồi xuống. “Trân nương, vậy ta đây cũng không khách sáo nữa. Không biết nàng còn người thân nào khác có thể nhờ vả hay không?” Việc cấp bách bây giờ là phải an bài thỏa đáng cho Lâm Trân nương. Lâm Trân nương rũ mắt xuống, không biết nghĩ cái gì, một lát sau ngẩng đầu lên: “Trân nương còn có cậu đang buôn bán ở Vân châu.” Sầm Nhị vừa nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên: “Thật tốt quá. Chúng ta thường xuyên lui tới Lạc châu, Vân châu và Lạc châu liền sát nhau, có thể đưa các ngươi đến đó.” A di đà Phật, phiền toái đã được giải quyết. “Tiểu thư, cữu lão gia và phu nhân đã sớm không còn liên lạc, ngay cả mặt mũi cậu thế nào tiểu thư cũng chưa từng gặp, lại không có thư từ qua lại. Chúng ta đến nhờ vả, không biết người ta có thu nhận hay không.” Tiểu nha đầu tên là Linh Hương, tuổi không lớn, tính cách như bà cụ, nhưng lại thích khóc nhè, mặc dù là nô tỳ nhưng cũng có tình cảm tỷ muội với Lâm Trân nương. Mặc Tử cười nhìn khuôn mặt đang cao hứng của Sầm Nhị suy sụp xuống một nửa, tiếp tục hỏi Lâm Trân nương, “Thế còn người nào quen biết trong dòng họ hay không?” “Vốn là có, nhưng từ khi lão gia và phu nhân qua đời, đại thiếu gia đắc tội với hầu hết mọi người trong tộc, khiến cho tiểu thư cũng bị họ hàng thân thích ghét bỏ. Tiểu thư nếu đến nhờ vả bọn họ, chắc chắn sẽ bị xem thường.” Không đợi Lâm Trân nương trả lời, Linh Hương đã cướp lời. “Như thế là không còn chỗ nào để đi?” Mặc Tử đã biết là như thế. Nếu có nơi để dựa vào, có lẽ Lâm công tử kia cũng không làm chuyện tuyệt tình như thế. Biết rõ không có chốn nào nhờ vả, lại ngại muội muội đi theo sẽ tốn thêm bạc. Có thể đưa ra quyết định nhẫn tâm này, chỉ sợ vẫn là vị Lâm thiếu phu nhân kia. “Mặc ca không cần lo lắng cho Trân nương. Trân nương còn có chút trang sức, có thể đổi ít ngân lượng, thuê cái phòng ở nhỏ, nhận thêu thùa may vá cho người ta. Không sợ gian khổ, chỉ cầu có thể sống yên phận. Lời Mặc ca mới nói, tuy rằng Trân nương ngu dốt, không thể hiểu thấu triệt, nhưng từ nay về sau sẽ không tuỳ tiện có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.” Lâm Trân nương chẳng những tính tình cứng cỏi, mà cũng không ngốc. “Ta nghĩ nàng là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng nghe nàng nói như vậy, cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết gì cả.” Lâm Trân nương này Mặc Tử cảm thấy hợp mắt, bởi vậy nói cũng trắng ra. “Phủ chúng ta đã sớm điêu tàn, chủ yếu là bán đồ dùng để có tiền, thiếu phu nhân lại dùng tiền đó mua này mua kia cho bản thân mình, đến chỗ tiểu thư lại giả nghèo không cho một đồng. Tiểu thư không còn cách nào, đành phải thêu khăn túi nhỏ, bảo ta mang ra ngoài bán. Sau đó, có phường thêu lớn, thấy tay nghề thêu thùa của tiểu thư khéo léo, cho nên muốn hợp tác thêu quần áo, lúc này chúng ta mới có tiền hàng tháng.” Linh Hương giải thích cho mọi người nghe. “Trân nương còn có sở trường gì khác hay không?” Sầm Nhị dò hỏi, thêu thùa ở Vọng Thu lâu cũng không giúp ích được gì. “Trân nương ngốc, chỉ có biết nữ công.” Trân nương có chút ngượng ngùng. “Cầm kỳ thư họa?” Sầm Nhị muốn Trân nương gia nhập nhóm Cát Thu. Trân nương lắc đầu. “Thi từ ca phú?” Sầm Nhị cho rằng mỗi người đều giống Cầu Tam nương. “Trân nương không biết chữ.” Nhưng người ta chỉ là tiểu nữ tử điển hình, ngoại trừ thêu thùa xuất sắc, cái gì cũng không biết. Sầm Nhị nhịn không được vỗ trán. Khiến Trân nương và Linh Hương kinh ngạc, không biết tại sao. Mặc Tử biết Sầm Nhị đang nghĩ cái gì, nhưng nàng không vội vàng. Nếu cứu một mà người đó là một nhân vật lợi hại thông minh tuyệt đỉnh, có lẽ chỉ trong thất hiệp ngũ nghĩa. “Trân nương, nơi này của chúng ta phải hơn tháng nữa mới có thể sửa lại, chi bằng thế này, nếu nàng không ghét bỏ, thì ở tạm lại đây. Có điều nơi ở trước kia chỉ sợ không dùng được nữa, bởi vì nơi đó phải phá đi xây lại, hơn nữa khi thi công nhóm thợ ra ra vào vào, tranh cãi ầm ĩ. Nàng đến hai gian phòng phía nam ở được không? Nơi đó tuy rằng nhỏ chút, có điều vẫn đủ cho chủ tớ hai người, lại yên tĩnh. Hằng ngày ba bữa, Sầm Nhị, cũng chính là vị đại chưởng sự này sẽ để người đưa qua. Ngày thường cần dùng gì, cũng có thể tìm hắn. Nhân dịp trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ nghĩ cách an trí hai người thế nào.” Nàng tính toán giờ giấc, có lẽ Cầu Tam nương sắp đến. Trân nương càng thêm cảm kích, đứng dậy cúi người, “Đa tạ Mặc ca, Sầm đại chưởng sự. Hành lý của ta đều ở tiểu viện phía sau, nếu như không phiền toái, phiền hai vị để ta thu xếp đến ở sương phòng phía nam.” “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ hai người cũng đã mệt mỏi. Đường đến phòng phía nam, các ngươi quen thuộc hơn ta. Ta sẽ để Tán Tiến đi theo, thu xếp nhanh rồi đi nghỉ ngơi đi.” Mặc Tử thấy Trân nương lại hành lễ có cảm giác thật bất đắc dĩ, “Hành lý lát nữa sẽ phái người chuyển qua.” Linh Hương nhìn thấu nỗi lòng của Mặc Tử, vội vàng bước lên trước nâng Trân nương dậy, cũng cúi người cảm tạ Mặc Tử. Tán Tiến nghe theo phân phó của Mặc Tử, đi theo chủ tớ hai người, ra khỏi chính đường. “Mặc ca, Trân nương không thể ở lại Vọng Thu lâu.” Sầm Nhị thấy người đi rồi, quay sang nói với Mặc Tử, “Không phải ta không thương nàng, nhưng cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú nàng đều không biết. Như thế thật khó nói với chủ nhân.” “Cũng không phải thiên kim tiểu thư nào cũng biết “cầm kì thư họa, thi từ ca phú”. Chẳng những thế mà còn rất ít người biết tám thứ này. Thiên kim cũng được, tiểu thư cũng được quan trọng nhất là biết hai thứ, thêu thuờ may vá và quản lý nhà cửa. Tám thứ kia, đối với một số nhà cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tệ hơn ở một số nhà còn không yêu thích.” Thời đại này quan niệm nữ tử không tài đó là đức. Giống như Tứ nãi nãi Giang Tố Tâm, không có tài nghệ nhưng lại quản lý gia sự gọn gàng ngăn nắp, tinh thần gia đấu vận dụng tự nhiên nhuần nhuyễn. Nàng chính là tấm gương của nữ tử thời đại này, cũng là hình mẫu con dâu được yêu thích nhất. “Nghe Mặc ca nói chuyện một buổi, hơn đọc sách mười năm.” Hôm nay Sầm Nhị học được không ít đạo lý từ chỗ Mặc Tử. “Hơn nữa hiện tại ngươi cũng đã là đại chưởng sự, không cần chuyện lớn nhỏ gì cũng phải bẩm báo với chủ nhân. Vọng Thu lâu lớn như vậy, cho dù có nuôi thêm hai người cũng tốn không nhiều bạc. Mà chuyện nhóm Cát Thu ở Lạc châu trước kia, cho tới bây giờ chủ nhân cũng chưa để tâm nhiều.” Mặc Tử cho rằng không cần thiết phải nói cho Cầu Tam nương. Sầm Nhị nghe xong, cảm thấy đúng thế, cười hì hì nói, “Ta có thói quen theo báo lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho cha, nên nhất thời quên mất ta hiện tại cũng đã là đại chưởng sự, có thể một mình xử lý công việc.” “Lâm Trân nương lưu lại chỗ này chỉ là tạm thời. Chờ Vọng Thu lâu được mở ra, có lẽ nàng sẽ nghĩ chỗ này cũng là chẳng khác gì thanh lâu, khác điều bán nghệ không bán thân, đến lúc đó chỉ sợ lo chạy lấy người.” Khả năng này là rất lớn, “Ngươi còn muốn nàng biết cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. Cho dù người ta có biết, cũng không chịu làm Cát Thu.” Tuy rằng, lý tưởng hóa Cát Thu trở thành một loại nghề nghiệp nghệ thuật chẳng phân biệt được sang hèn, nhưng Mặc Tử cũng không ngây thơ đến mức cho rằng ai cũng có thể hiểu được điều này. Các cô nương trong nhóm Cát Thu đều có gia cảnh không tốt, buộc lòng phải tìm nghề ở bên ngoài kiếm sống. Chẳng qua, nghề này thực sự là bán nghệ không bán thân, còn có thể kiếm được nhiều bạc. “Thế cũng tốt, chúng ta bớt lo. Nếu như Báo bang thực sự đến tìm chúng ta gây phiền toái, người rời đi rồi, ta cũng không cần chịu trách nhiệm. Làm nghề như chúng ta, tam giáo cửu lưu hoàng thân quốc thích người nào đều có thể gặp phải. Chúng ta còn chưa mở tiệm, mà đã đắc tội rắn địa phương, trong lòng ta cũng không an ổn.” Nói không thèm để ý, thật sự chỉ là giả. Hắn bước vào con đường làm ăn này đã lâu, biết một số quy củ bất thành văn. Nhưng hắn cũng là một người trượng nghĩa, Lâm Trân nương thật sự là không thể không cứu. Cho nên, mới biến thành bộ dạng sốt ruột như bây giờ.”Mà cũng không đúng. Làm Cát Thu thì sao? Nếu có tài năng, nhảy khéo, hát hay, bộ dạng xinh đẹp, chưa biết chừng sẽ được công tử đàng hoàng nhà nào đó để tâm, cưới hỏi đàng hoàng trở về, như thế là vận may của Lâm Trân nương.” Vọng Thu lâu ở Lạc châu cũng đã có mấy mối lương duyên như thế. Vọng Thu lâu là tửu lâu, mà không phải thanh lâu, khách nhân không chỉ giới hạn những nam nhân tham sắc, mà còn có những quân tử lãng khách bị mỹ tửu mỹ thực hấp dẫn, hơn nữa nữ khách cũng được hoan nghênh. “Được rồi, không nói nữa. Dù sao, tiểu thư người ta cũng là tự do. Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Bình thường ngươi chiếu cố nàng nhiều chút, đợi thời gian này yên ổn trở lại rồi tính tiếp.” Mặc Tử thấy Sầm Nhị liên tục gật đầu, biết sự tình giao cho hắn có thể yên tâm, “Lạc châu ở bên kia, người đã xuất phát chưa? Đừng chậm trễ ngày khai trương.” Hoàn cảnh trên kinh thành còn chưa quen thuộc, có vội cũng không tìm được nữ tử giỏi ca múa, Mặc Tử đã sớm đề nghị đưa một nhóm Cát Thu ưu tú nhất ở Lạc châu lên kinh thành buổi khai trương. Một tửu lâu, muốn chuyện làm ăn sau này phát đạt hay không, phần lớn là dựa vào buổi khai trương đầu tiên. Bởi vậy, một lần là phải nổi tiếng. “Lúc trước nói sẽ chậm nửa tháng, còn khoảng bảy tám ngày nữa. Nếu người không đến, ta cũng sẽ không mở cửa buôn bán.” Sầm Nhị có quyết đoán của đại chưởng sự. Mặc Tử mỉm cười, “Lát nữa cho ta một phần bản vẽ của đại đường, ta sẽ thiết kế một cái chuông kéo. Đối với gia cụ và bàn ghế ta cũng có chút ý tưởng mới, chờ vẽ xong bản mẫu sẽ giao cho ngươi nhìn.” Sầm Nhị biết Mặc Tử vô cùng khéo tay, nghe nàng nói muốn đưa bản vẽ gia cụ bàn ghế, tự nhiên là vội vàng đáp ứng. Hai người ở đàng kia nói chuyện xong, xe ngựa của Cầu Tam nương cũng đã tiến vào phố Đồng Vũ. Xe ngựa, là Kính vương phi phái đến. Đánh xe cũng là xa phu của Kính vương phi. Trước sau hai con ngựa cao to là bốn gã hộ vệ của Vương phủ, dáng người khôi ngô lực lưỡng. Mỗi một lần Cầu Tam nương vén rèm lên, lại có tiểu đội trưởng mắt sắc nhìn thấy giục ngựa tới hỏi, “Tam thiếu phu nhân , có gì phân phó?” Bị liên tục vài lần như vậy, Cầu Tam nương phát hỏa, “Ta chỉ là cảm thấy mới mẻ, mới nhìn xem bên ngoài thôi. Ta không gọi ngươi, ngươi đừng tiến lên đây nói chuyện.” Tiểu đội trưởng nghe thấy vội vàng hồi đáp, “Thân phận của Tam thiếu phu nhân không thể so với dân chúng tầm thường, vẫn không nên thường xuyên vén rèm nhìn ra ngoài. Để người khác trông thấy, hiểu lầm Tam thiếu phu nhân không đủ đoan trang, sẽ tổn hại đến danh dự của Tam thiếu phu nhân.” Cầu Tam nương sợ run một lúc lâu, buông mành xuống, cặp lông mày xinh đẹp dựng ngược lên, quay sang nói với Tiểu Y và Bạch Hà, “Xem ra ta thật sự là chọn được một nhà chồng thật tốt, muốn ra ngoài khó với lên trời không nói, ngay cả nhìn xem cái quang cảnh đều bị cho là đoan trang không hợp.” Bạch Hà vội nói, “Nãi nãi, nhỏ giọng chút. Để nhóm hộ vệ nghe thấy, Vương phi sẽ biết.” Tiểu Y đột nhiên nói một câu thực cơ trí, “Có lẽ liên quan đến chuyện cô gia bỏ hai người trước.” Bên trong xe không khí lạnh lùng.