Chưởng sự " hố"
Chương 113 : Tổ nghiệp sáng lạn (ngũ)
“Bãi thuyền?” Phản ứng của Cầu Tam nương lại hoàn toàn khác Mặc Tử, nàng vốn không ôm hi vọng với Hồng Du ao, sau khi nhìn thấy Cầu Đại Đông còn tưởng rằng nơi này có bí mật gì, ai ngờ lại là công trường tạo thuyền. Khó trách con cháu Cầu thị sau này không chịu kế thừa, phụ thân nàng thường xuyên lên kinh thành xem các cửa hàng, cũng chưa bao giờ thấy tới nơi này.
“Tiểu nhân nghe ông nội nói, khi đó Hồng Du ao rất bận rộn, từ sáng đến tối đều là tiếng gõ.” Cầu Đại Đông không nhận thấy sắc mặt càng lúc càng đen của Cầu Tam nương.
Cầu Tam nương không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Đông bá, được rồi, ta không biết gì với chuyện chế tạo thuyền, nghe nói tiếng gõ cũng đau đầu.”
Cầu Đại Đông vốn đang hưng phấn kể lại, nghe thấy Cầu Tam nương nói vậy lập tức hỏi, “Tiểu thư, như thế ngài có định xây dựng lại bãi thuyền một lần nữa hay không?”
“Chỉ sợ khó. Ngươi cũng biết tình thế hiện nay. Nghề tạo thuyền hoàn toàn do triều đình nắm trong tay, chế độ quản lý với bãi thuyền tư nhân rất nghiêm ngặt, khó mà xin được giấy tờ mở bãi thuyền. Hơn nữa, không phải người trong nghề, thật sự là không đảm đương nổi.” Cầu Tam nương đối với nghề tạo thuyền quả thật không biết chút gì: “Hơn nữa ta thấy nghề nghiệp này không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.” Cùng lắm cũng chỉ một chút.
“Tiểu thư, tiểu nhân có giấy tờ hành nghề.” Một câu nói của Cầu Đại Đông lại làm cho người ta kinh ngạc.
Mặc Tử đã từng lén tạo thuyền bầu dục, bởi vậy đối với nghề tạo thuyền cũng coi như có chút hiểu biết. Cầu Tam nương nói quả thật không sai, nghiệp tạo thuyền luôn do triều đình nắm giữ, cũng giống như công ty quốc doanh ở hiện đại.
Bởi vì, thủy vận là nền tảng lập quốc quan trọng nhất, đặc biệt trong bối cảnh bốn nước lấy sông mà phân chia lãnh thổ này, lấy sông làm giới hạn, một khi chiến tranh, thuỷ chiến chính là trận mở màn, cho nên kỹ thuật tạo thuyền mạnh yếu, cũng quyết định sức mạnh của một quốc gia. Các quốc gia đều lấy việc phát triển nghề tạo thuyền làm trọng tâm, mà Đại Chu trong lĩnh vực này là nước dẫn đầu, những thuyền tốt nhất gần như đều tập trung trong tay công bộ. Cũng bởi vậy, điều kiện để dân chúng có hành nghề vô cùng hà khắc, những người có thể chen chân vào nghề nghiệp này vô cùng ít. Mà mặc dù có thể mở được bãi thuyền, nhưng tìm được thuyền công tốt gần như là chuyện không có khả năng. Những thuyền công ưu tú đều được công bộ thu nhận hết rồi. Cho nên, công nghệ tạo thuyền của dân gian vô cùng lạc hậu, không thể so sánh với thuyền của công bộ.
Mặc dù hoàn cảnh hà khắc như thế, nhưng Cầu Tam nương vẫn nói sai một chuyện. Đó là lợi nhuận tạo thuyền không hề nhỏ chút nào. Chẳng những không nhỏ, còn vô cùng lớn.
Đầu tiên, nhu cầu về thuyền tương đối nhiều. Những bãi thuyền chính thức tuy là rằng có công nghệ tốt, nhưng bọn họ chủ yếu tạo ra thuyền quan, cũng ưu tiên những đơn đặt hàng của quan gia. Mặc dù tiếp nhận đơn hàng của dân chúng, nhưng người mua đều phải đi cửa sau, hơn nữa hiệu suất làm việc quả thực không thể khen tặng. Có thể khẳng định như thế bởi vì trước khi Mặc Tử tạo ra thuyền bầu dục từng mang bản vẽ đến bãi thuyền ở Lạc thành muốn thuê làm, thế mà bọn họ muốn nàng phải đợi ba tháng. Sau đó nàng đi tìm thợ lẻ đến giúp đỡ, chỉ hai mươi ngày đã hoàn thành. Sẽ có những người giống như nàng sợ tốc độ làm việc của bãi thuyền quan gia quá chậm, hoặc là những người không thể đi cửa sau vẫn sẽ tìm đến bãi thuyền của dân gian.
Điều này sẽ đưa đến cơ hội tiềm tàng thứ hai, bởi vì bãi thuyền của tư nhân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Toàn bộ Lạc Châu cũng chỉ có hai nhà. Mặc Tử đi tìm một nhà hỏi, công nghệ vô cùng bình thường nhưng chuyện làm ăn lại vô cùng tốt, mà giá thành so với bãi thuyền của quan phủ còn cao hơn, bạc Cầu Tam nương đưa cho nàng để mua thuyền căn bản không đủ. Có điều đối với người mua bình thường mà nói, không có lựa chọn khác, có đắt cũng đành phải chấp nhận. Thị trường này, dường như là không thể cò kè mặc cả.
Vì sao?
Kể cả bãi thuyền của quan gia và của tư nhân thì số lượng bãi thuyền cũng không nhiều, đối mặt với nhu cầu rất lớn. Người mua muốn cò kè mặc cả, vậy thì mời ngươi đi tìm nhà khác. Có điều bọn họ cũng chắc chắn rằng người mua sẽ không tìm đến nhà khác. Thời đại này giao thông không phát đạt, cưỡi lừa cưỡi ngựa nửa tháng mới tìm được một nhà khác, giá cả vẫn không vừa ý, chẳng lẽ lại đi tìm đến nhà khác nữa? Những người mua được thuyền có thể không để ý đến chi phí đi lại nhưng thời gian công sức bỏ ra thì sao? Cho nên, bạc là việc nhỏ, mà khiến người ta quan tâm hơn là, thuyền tạo ra đi có ổn hay không, đi có an toàn hay không, hàng hóa có thể chất được bao nhiêu, một khi thuyền phát sinh sự cố thì phải làm gì.
Nói tóm lại, Mặc Tử cho rằng, sản xuất thuyền là một ngành sản xuất rất khó tiến vào, nhưng một khi đã vào được, chuyện kiếm lợi nhuận hoàn toàn khả quan. Nếu không, khi nàng và ông chủ của bãi thuyền ở Lạc thành ra giá, đối phương cũng sẽ không thoải mái nói đơn hàng đã nhận kín đến cuối năm năm sau, bảo nàng hai năm nữa lại đến. Diện tích của bãi thuyền kia chỉ bằng một phần năm Hồng Du ao, bình thường chỉ có thể chứa khoảng hai chục chiếc thuyền nhỏ.
Cầu Tam nương không hề hiểu về nghề tạo thuyền, mới nói rằng nghề nghiệp này không có lợi nhuận. Bởi vì thương nhân bình thường không thể hiểu hết về nghề nghiệp này, chỉ thấy quan phủ hạn chế nghiêm ngặt, lại rất ít người chịu bỏ vốn ra kinh doanh loại hình này mới cho rằng không có lợi nhuận mà thôi.
“Đông bá, ngài cũng biết giấy tờ cho phép hành nghề có thời hạn. Nếu có nộp thuế thì không sao, nhưng ba năm liền không nộp thuế sẽ bị hủy tư cách hành nghề.” Trước mắt, tiền vốn để mở bãi thuyền ít nhất cũng phải ba vạn lượng. Lúc ấy Mặc Tử nghe người ta nói như thế thì cứng lưỡi, về sau đối với nghề tạo thuyền cũng chỉ có thể tiếc nuối đứng trông từ xa, ngược lại âm thầm tạo ra một con thuyền bầu dục như vậy: “Hồng Du ao hoang phế nhiều năm như vậy, có lẽ là sớm quá thời hạn.”
“Không phải, không phải.” Cầu Đại Đông vội vã xua tay, “Lúc trước khi Cầu lão thái gia xuôi nam, đã trả xong thuế, còn để lại bạc cho tổ tiên của tiểu nhân nộp thuế trong vòng mười năm. Bãi thuyền tuy rằng không tiếp tục kinh doanh, những vẫn phải đóng thuế một năm là năm mươi lượng. Hơn nữa nơi này không thể trồng trọt, quan phủ trưng thu cũng vô dụng, cho nên vẫn duy trì đến tận bây giờ. Đầu năm nay mới đổi lại giấy hành nghề, bên ngoài còn được bao bọc cẩn thận. Ta luôn mang theo bên người, sợ trộm vào nhà. Tiểu thư, ngài nhìn xem.”
Nói xong, lập tức lấy từ trong ngực ra một quyển sổ ghi chép.
Mặc Tử nhận lấy, đưa cho Cầu Tam nương.
Cầu Tam nương xem xong, đưa sổ cho Mặc Tử, “Ngươi cũng nhìn xem.”
Mặc Tử vừa mở ra, quả nhiên là ngày tháng của năm nay, bên trên có ấn ký của quan phủ, viết cho phép Hồng Du ao kinh doanh nghề tạo thuyền, kỳ hạn năm mươi năm.
“Có điều, Đông bá, nếu như chủ nhân chỉ để lại tiền thuế mười năm, sau đó làm sao mà có thể duy trì đến tận bây giờ?” Mặc Tử nhìn rõ hoàn cảnh của hai ông cháu nhà này, thật sự là vô cùng khó khăn, ngay cả trứng gà đều không dám ăn ——
Ngay sau đó, Mặc Tử lập tức hiểu ra.
“Lão thái gia lúc đó cũng đưa cho tổ tiên của ta tiền an cư, cũng phải hơn trăm lượng. Chúng ta đều có thể tự trồng rau, nuôi gà vịt, tuy rằng đất đai nơi này không màu mỡ, nhưng cũng miễn cưỡng có thể tự cung tự cấp. Cho nên không động đến chỗ bạc kia, như thế có thể nộp thuế thêm được hai năm. Chúng ta bán rau bán gà vịt, một năm cũng tiết kiệm được một chút. Lúc này cũng là năm tháng chiến loạn, thuế được miễn giảm không ít. Chắp vá lung tung như vậy, lại dựa vào ông trời giúp đỡ, nên vẫn có thể duy trì đến nay.” Lời nói của Cầu Đại Đông đã chứng minh suy nghĩ của Mặc Tử.
“Cô nương, Đông bá kiệm ăn kiệm dùng, những thứ có thể dùng trong nhà đều bán đổi tiền nộp thuế. Ngay cả trứng gà Nữu Nữu ăn cũng phải bỏ tiền túi ra mua.” Mặc Tử cảm thấy nếu nàng nếu không nói với Cầu Tam nương chuyện này, sẽ bị ông trời quở trách.
Cầu Tam nương cũng không phải người ý chí sắt đá, Hồng Du ao rách nát như vậy, Cầu Đại Đông vẫn kiên trì đến cùng vì một phần tổ nghiệp của gia chủ, nàng thật sự có chút động tâm, “Đông bá, nhiều năm như vậy, vất vả cho một một nhà các ngươi rồi.”
“Tiểu thư, đây là chức trách của tiểu nhân. Không có Cầu gia, cũng không có tổ tiên của ta, cũng không có Đại Đông ta đây, càng không có Nữu Nữu. Nếu nay tiểu thư đã gả đến kinh thành, giấy tờ này ngài cứ thu lại. Không cần biết tiểu thư có muốn một lần nữa kinh doanh tổ nghiệp hay không, nhưng rốt cuộc có thể trở lại trên tay chủ nhân, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn.” Người thành thực luôn nói những lời từ đáy lòng.
Cầu Tam nương nhìn cuốn sổ trong tay Mặc Tử, tuy rằng cũng biết Cầu Đại Đông có thể duy trì phần tổ nghiệp này đến bây giờ quả thật không dễ, đổi thành kẻ bất lương sợ đã sớm ôm bạc bỏ chạy, nhưng Cầu Tam nương từ trước đến này chỉ kinh doanh tơ lụa lúa gạo, hoặc là mua điền trang canh tác nông nghiệp, đối với mảnh đất hoang vu cằn cỗi này, thật sự nàng không có chút hứng thú nào.
“Đông bá, chuyện này ta còn phải suy nghĩ thêm. Ngày mai, ta sẽ phải gả vào nhà chồng, chờ tất cả dàn xếp xong xuôi, ta sẽ có sắp xếp cụ thể. Có điều cho dù có bán, ngươi và Nữu Nữu cứ đi theo ta, không cần lo lắng về cuộc sống.” Có nô bộc như Cầu Đại Đông, Cầu Tam nương sẽ không bạc đãi hắn.
“Tiểu thư, tiểu nhân thân phận hèn mọn, cũng chưa từng đọc sách, có điều biết lúc trước tổ tiên của Cầu gia dụng tâm, muốn con cháu đời sau có thể kinh doanh lại nơi này. Nếu tiểu thư cần tiền gấp, hoặc là cảm thấy thuế nộp hàng năm quá cao, tiểu nhân sẽ nghĩ biện pháp, xin đừng bán đi nơi này. Có thể tương lai tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thiếu gia sẽ có hứng thú, tiếp nhận lấy, coi như là thừa kế tổ nghiệp.” Cầu Đại Đông chưa từng đọc sách, nhưng nói chuyện trật tự rõ ràng, không phải người ngu dốt.
Mặc Tử nghe thấy tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thiếu gia, cười không ngậm được miệng.
Cầu Tam nương trừng mắt liếc Mặc Tử, nhưng cũng không để tâm đến lời nói của Cầu Đại Đông lắm, chỉ đáp ứng qua loa, “Nếu không trở về thành sẽ muộn, sau này ta sẽ lại đến, ngươi cũng mang cháu gái trở về đi.”
“Tiểu thư, nếu hôm nay đã đến đây, có phải cũng nên bù cho Đông bá chút ngân lượng hay không?” Mặc Tử vẫn chờ Cầu Tam nương tự mình nói ra, nhưng không chờ được. Không biết là tật xấu keo kiệt của vị này phát tác, hay là không nghĩ tới.
“À, đúng rồi, nhưng không thể gọi là bù. Nếu bây giờ nơi này đã trở thành sản nghiệp của ta, tiền thu chi hằng ngày cũng nên do ta tiếp quản.” Có điều, không thể bắt nàng trả những khoản nợ trước kia. Cầu Đại Đông vừa nói, bạc hắn có thể nghĩ biện pháp. Đương nhiên, nàng cũng chưa quá đáng đến mức như vậy, “Đông bá, ngày thường dùng tiền mua cái gì, bán gà vịt rau cỏ lời bao nhiêu ngươi đều nghi vào sổ sách. Cách một khoảng thời gian, nha đầu này sẽ tới kiểm kê.”
“Tiểu thư, tiểu nhân không biết chữ.” Cầu Đại Đông cảm thấy nhiệm vụ này rất khó khăn. Đồng thời lại liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, không ngờ tiểu ca này cũng là nha đầu.
Mặc Tử thật sự là phục Cầu Tam nương rồi, đồ cưới giá trị mấy vạn lượng, còn tính toán chi li từng khoản này.
“Đông bá, vậy ngài mua một cái rương nhỏ, đem tiền cô nương đưa cho đặt ở bên trong, khi cần dùng thì lấy ra, bán được thứ gì kiếm được tiền lại bỏ vào, mỗi lần ta đến, ngài nói cho ta mua bán thứ gì là được. Cụ thể sau này ta sẽ dạy ngài.” Mặc Tử tận tình hướng dẫn.
“Cái này không thành vấn đề, bình thường để dành tiền ta cũng làm như vậy.” Cầu Đại Đông cười ngây ngô.
“Cô nương, đưa cho Đông bá bao nhiêu bạc?” Mặc Tử quay lại hỏi Cầu Tam nương.
“Hai mươi lượng đi. Mười lăm lượng để phòng chuyển xảy ra, năm lượng để cho ông cháu Đông bá tự do tiêu dùng. Về sau mỗi tháng sẽ cho hai lượng. Chờ Nữu Nữu lớn thêm một chút sẽ cấp thêm. Đông bá, tiền bán rau sẽ không cần tính vào, còn có tiền bán gà vịt gì đó ngươi cứ giữ lấy một nửa, dù sao thì cũng là do ngươi tự nuôi.” Đây là Cầu Tam nương đang làm việc thiện sao?
Mặc Tử lấy ra mấy thỏi bạc, hai mươi lượng, nhét vào trong tay Cầu Đại Đông.
Cầu Đại Đông thiếu chút nữa khóc nức nở, liên tục nói cám tạ chủ nhân, thấy Nữu Nữu vui vẻ cầm bánh chạy lại, vội vàng kéo cháu dập đầu. Hơn nữa, nói thế nào cũng không chịu đứng lên, cho đến tận khi xe ngựa quẹo ở góc biến mất sau bụi cỏ.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
85 chương
60 chương
93 chương
149 chương