Chuông Gió

Chương 50

Nhạc Phong từ từ quay đầu lại. Quý Đường Đường chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, đang mỉm cười với anh. Đó không phải là kiểu cười của Quý Đường Đường, dù sao cô vẫn trẻ tuổi, không thể nào có kiểu cười từng trải qua bể dâu mà vẫn không mất đi mùi vị quyến rũ của đàn bà như vậy, đón lấy ánh mắt dịu dàng như nước của Thập Tam Nhạn, cổ họng Nhạc Phong nghẹn cứng lại, chỉ gọi một tiếng “Chị Nhạn Tử” rồi chẳng nói thêm được gì nữa. Thập Tam Nhạn vươn tay ra, từ từ vuốt ve gương mặt Nhạc Phong, xúc cảm mềm mại mà hơi lành lạnh khiến cho Nhạc Phong thoáng tỉnh táo lại, anh lấy lại bình tĩnh, hỏi chị ta: “Chị Nhạn Tử, là ai giết chị?” Trên mặt Thập Tam Nhạn hiện lên vẻ hoảng hốt, chị ta rụt tay lại, một lúc lâu mới lắc đầu: “Chuyện này không quan trọng.” “Sao lại không quan trọng!” Nhạc Phong nóng nảy, “Chị Nhạn Tử, chị chết… thảm như vậy, tôi sẽ không để cho chị chết mà không nhắm mắt.” Nhạc Phong nói đến đây, mới đột nhiên ý thức được Thập Tam Nhạn đang nói chuyện với mình, theo lý thường thì đã là một con “ma”, nhưng kỳ lạ, anh vậy mà chẳng có chút sợ hãi nào. Nghe Nhạc Phong nói vậy, vẻ dịu dàng trong mắt Thập Tam Nhạn bắt đầu tản đi, thay vào đó là một vẻ mỉa mai gần như lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên chua chát: “Chết không nhắm mắt? Khiến tôi phải chết không nhắm mắt, không chỉ có mỗi chuyện này.” Dừng một chút chị ta đứng dậy: “Diệp Liên Thành trở về rồi đúng không?” Nhạc Phong chợt cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy cản chị ta lại: “Chị định làm gì?” Thập Tam Nhạn nhíu mày: “Tôi muốn gặp Diệp Liên Thành, không quá đáng chứ?” Nhạc Phong không biết nên nói sao: “Chị Nhạn.. Nhạn Tử, chị… chị đang nhập vào người khác, Đường Đường cô ấy… không muốn gặp Diệp Liên Thành. Còn nữa, tại sao chị lại kéo cô ấy đi nhảy sông? Chị có biết làm thế sẽ hại chết cô ấy không?” Thập Tam Nhạn lùi về phía sau hai bước nhìn Nhạc Phong, một lát sau, bỗng nở một nụ cười như điên cuồng: “Tất cả chuyện này đều do cô ta nói với cậu?” Không đợi Nhạc Phong đáp lời, chị ta lại mở miệng: “Cô ta nói gì cậu cũng tin sao?” Nhạc Phong đang định mở miệng, Thập Tam Nhạn đã ngắt lời anh, cười đến càng thêm cổ quái: “Cô ta nói tôi rất xấu xa đúng không? Cô ta nói tôi muốn lấy mạng của cô ta đúng không? Phong Tử, thời gian tôi quen biết cậu lâu hơn hay là cô ta quen biết cậu lâu hơn, tại sao cậu lại không tin tôi? Đồ ngốc, cô ta bỏ bùa cậu hay sao mà cô ta nói gì cậu cũng tin?” Nhạc Phong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, mơ hồ cảm thấy sự tình dường như khác hẳn với những gì mình nghĩ lúc trước, lai lịch quỷ dị và hành động cử chỉ khó mà nắm bắt của Quý Đường Đường không ngừng đảo quanh trong đầu, cứ như vậy, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân: đúng vậy, hiểu biết của mình với Đường Đường cũng chẳng đến mức nào, tại sao cô ấy nói gì mình đều tin? Nhưng theo bản năng, vẫn muốn biện bạch đôi câu vì Quý Đường Đường: “Chị Nhạn Tử, Đường Đường… cô ấy…” Thập Tam Nhạn không để anh nói hết, chị ta bỗng vươn tay túm lấy cổ áo Nhạc Phong, kéo Nhạc Phong suýt nữa lảo đảo, thần sắc trên mặt gần như dữ tợn: “Phong Tử, cậu hãy nhớ, không có cô ta tôi sẽ không chết, không có cô ta, tôi căn bản sẽ không phải chết!” Nhạc Phong chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang ầm ầm sụp đổ, lỗ tai ong ong, cố tình lại nghe rất rõ những câu nói khác thường tiếp đó của Thập Tam Nhạn: “Cậu biết tại sao cô ta không dám gặp Diệp Liên Thành không? Hả, tại sao?” “Không muốn gặp” và “Không dám gặp” hiển nhiên là hai định nghĩa khác hẳn nhau, Nhạc Phong lập tức phản ứng kịp: “Ý chị là, Đường Đường biết Diệp Liên Thành?” Thập Tam Nhạn cười lên lanh lảnh, tiếng cười nhỏ dần, sắc mặt chị ta thoáng lạnh lẽo, vươn tay nắm lấy cổ tay Nhạc Phong, ngón tay thon dài gần như găm vào thịt anh: “Phong Tử, đi gặp Diệp Liên Thành với tôi, gặp được Diệp Liên Thành rồi, cậu sẽ hiểu hết tất cả.” Nhạc Phong bị Thập Tam Nhạn kéo đi, trong đầu như bị lấp đầy bởi một đống hỗn loạn, đường xuống núi gập ghềnh, mấy lần anh suýt té, trời đã về chiều, mặt trời từ từ hạ xuống núi, trong núi lạnh lẽo nhanh hơn trong Cổ Thành rất nhiều, lúc gần đến chân núi, Nhạc Phong chợt nhớ ra điều gì, đột ngột dừng bước, lật tay kéo Thập Tam Nhạn dừng lại. Thập Tam Nhạn quay đầu lại nhìn anh, mái tóc thật dài vẫn còn ướt, có vài sợi dính vào trên trán, cằm hơi nâng lên, trong nháy mắt giống như Quý Đường Đường đã quay trở lại, Nhạc Phong nhìn Thập Tam Nhạn, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Chị Nhạn Tử, chị nói thật với tôi, nể tình mấy năm nay tôi vẫn gọi chị bằng chị, nể mặt giao tình giữa mọi người, chị nói một câu, tôi sẽ tin chị. Chị nhìn vào mắt tôi mà nói, là Đường Đường hại chị, là cô ấy hại chết chị.” Thập Tam Nhạn ngẩng đầu nhìn vào mắt Nhạc Phong, nhả từng chữ: “Là cô ta.” Nhạc Phong mặt không chút thay đổi nhìn chị ta, đầu tiên là trầm mặc một lúc lâu, sau đó chợt bật cười, cười mãi cười mãi, nước mắt đã chảy ra, anh vươn tay lau mặt, tránh khỏi ánh mắt của Thập Tam Nhạn, vẫn cười, cuối cùng cực kỳ chua chát nói một câu: “Đường Đường, tại sao cô lại thế, tôi chưa từng hoài nghi cô.” Nói một câu liền nói không nổi nữa, anh vươn tay đẩy Thập Tam Nhạn ra, tự mình men theo đường núi đi về phía Cổ Thành, gió núi thổi qua, tạt vào mắt phát đau, Thập Tam Nhạn sững sờ một lúc, đuổi theo, lúc gần đến cửa thành, chị ta thực sự không nhịn được, bước nhanh vài bước chặn Nhạc Phong lại: “Phong Tử, có phải cậu thích Đường Đường rồi không?” Nhạc Phong không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn bức hoành phi treo ở chính giữa tường thành, đáp lại: “Có thích cô ấy hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết, vừa nghĩ đến chuyện từ đầu đến cuối cô ấy đều lừa dối tôi, tôi khó chịu vô cùng, thật đấy.” Nói xong lại bật cười, cúi đầu day mi tâm: “Chị Nhạn Tử, chị đang nhập vào người cô ấy, chị có thể rời đi một lúc không? Tôi muốn nói với cô ấy mấy câu.” Thập Tam Nhạn vươn tay nắm lấy tay Nhạc Phong, dịu dàng đáp một câu: “Phong Tử, cậu hãy tin tôi, sau này cô ta sẽ không có cơ hội để lừa gạt cậu nữa đâu.” Nhạc Phong còn chưa kịp trả lời, sau lưng chợt vang lên một tràng tiếng chuông xe đạp lanh lảnh, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Này, cô gái, cô chưa đi à? Tốt quá, tôi đang vội tìm cô đây.” Nhạc Phong dựa vào giọng nói là nghe ra ngay người nói chuyện chính là ông cảnh sát lão Trương kia, mấy ngày nay thường xuyên qua lại, lão Trương cũng coi như một nửa là người quen, Nhạc Phong kéo Thập tam Nhạn ra sau lưng che chắn, chào hỏi lão Trương: “Vẫn đang bận?” “Vừa hay đang đi tìm cô bé này.” Lão Trương bước từ trên xe xuống, chống chân chống xe đạp, cúi đầu móc một xập tài liệu từ trong chiếc túi đeo vai trên người ra, “Người ở trên phố chúng tôi cũng đã hỏi một lượt rồi, lại tra hồ sơ, đã liệt kê được một vài kẻ tình nghi ra, trên cơ bản là đều có tiền án, mà ở đây cũng chỉ có cô gái này từng thấy mặt hung thủ, tôi đang nghĩ tìm được cô bé này để nhận diện thì tốt qua, cô gái, cô sang đây xem xem, kẻ nào giống nhất?” Ảnh đều là bản photocopy đen trắng, Nhạc Phong kéo Thập Tam Nhạn một cái: “Nhạn… Đường Đường, tới đây xem xem, đêm hôm đó, là kẻ nào?” Thập Tam Nhạn đón lấy xấp giấy photo kia, từ từ lật xem, bên trên đều là một đám cao to, mặt mày cũng lộ ra vẻ dữ tợn, Nhạc Phong nhìn một chút, chợt nhảy ra một suy nghĩ: đêm hôm đó ở ngoài bờ ruộng, Đường Đường đúng là bị người khác tấn công, nếu quả thực như lời chị Nhạn Tử nói là Đường Đường giết chị ấy, như vậy thì người giết Trì Hông Anh và chị Nhạn Tử không phải một người. Nhưng dựa vào lập luận của cánh sát, sau khi Thập Tam Nhạn chết, có hàng xóm nhìn thấy một gã mặt mày dữ tợn rời đi, lúc đó lão Trương cũng căn cứ vào điều này mà phỏng đoán rằng hung thủ muốn đến tìm Đường Đường diệt khẩu… Nếu không phải là gã đó giết Thập Tam Nhạn, vậy hẳn là Đường Đường giết, nhưng Thập Tam Nhạn là bị người ta dìm vào trong chum nước mà chết ngạt, Nhạc Phong không sao tưởng tượng nổi cảnh tượng Quý Đường Đường tàn nhẫn dìm Thập Tam Nhạn vào trong chum nước. Đến tận giờ phút này, anh mới bắt đầu nghĩ đến một vấn đề: những gì chị Nhạn Tử nói, có nhất định là sự thật hay không? Những lời Quý Đường Đường nói chợt vang lên rành mạch trong đầu: ma này vốn là một luồng oán khí một luồng bóng tối, mặt lương thiện đã sớm rời khỏi chị ấy rồi, cho nên ma muốn hại người cũng là chuyện đương nhiên thôi đúng không? Vậy nên anh đừng có coi chị ta là Thẩm Gia Nhạn nữa, kỳ thực đã không phải, thật sự không phải…. Trán và lòng bàn tay Nhạc Phong bắt đầu rịn mồ hôi: nên tin ai đây? Đường Đường hay Thập Tam Nhạn? Nội tâm đang giằng xé kịch liệt, Thập Tam Nhạn bỗng rút ra một tờ từ trong tập giấy kia ra: “Tên này.” Nhạc Phong theo bản năng nhìn sang, trên giấy là một gã đàn ông khoảng 40 tuổi, mặt chữ quốc, môi rất dày, mũi ưng, thân hình rất to khỏe. Lão Trương dường như cũng hít một hơi lạnh, ông ta cầm lấy tờ giấy kia, nhìn một lúc lâu, hung ác mắng một câu: “Mẹ kiếp, phức tạp rồi.” Nhạc Phong nghe ra trong lời nói của ông ta có ý tứ khác, vô cùng cảnh giác hỏi tới: “Sao vậy?” Lão Trương đến giờ mới nhớ đến chuyện giữ bí mật: “Chuyện này… không tiện tiết lộ, để sau này có đầu mối gì sẽ nói với cậu sau…” Nhạc Phong bực bội: “Thôi dẹp đi, ông tưởng ông là cảnh sát quốc tế chắc, lại còn không tiện tiết lộ. Cổ Thành này to bằng chừng nào, đầu đường cuối phố cũng toàn người quen, hơn nữa tôi là bạn của người bị hại, chẳng lẽ tôi còn đi thông báo cho tội phạm chạy trốn chắc?” Lão Trương suy nghĩ một chút thấy cũng phải, đưa mắt nhìn quanh thấy không nhiều người lắm, bèn kéo Nhạc Phong sang bên cạnh hạ giọng nói: “Gã này tên là Ngô Thiên, có tiền án rồi, hai năm trước uống rượu say đánh nhau với người khác, cầm đũa chọc mù một con mắt của người ta, sau vẫn trốn chui trốn nhủi, không ngờ lại dám lén quay về…” Nhạc Phong bình tĩnh nghe ông ta nói: “Ông vừa mới kêu phức tạp cơ mà, phức tạp thế nào?” “Tên này trước khi phạm tội đã làm việc cho một gã buôn đồ cổ đến Cổ Thành làm ăn, gã buôn đồ cổ đó là người Sơn Tây, chuyên thu mua đồ cổ và ngọc, tên là Hoàng Vượng Phát.” “Vậy làm sao mà phức tạp?” Nghe cả nửa ngày vẫn không ra ý chính, Nhạc Phong có chút sốt ruột. Lão Trương lần này cuối cùng cũng nói vào trọng điểm: “Tên Hoàng Vượng Phát kia ở Cổ Thành có một cô nhân tình, coi như tình nhân bao nuôi ấy, tên là Phương Lộ Điềm, chính là cái cô A Điềm đang hát ở Đăng Hồng Tửu Lục.” Nhạc Phong sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, lão Trương cũng không để ý, trái lại tiếp tục nói: “Cậu thấy phức tạp chưa? Ngô Thiên là tay chân của Hoàng Vượng Phát, A Điềm này lại là tình nhân của Hoàng Vượng Phát, Trì Hồng Anh đã chết lại hát ở cùng một quán bar với A Điềm, bạn trai của Thẩm Gia Nhạn đã chết lại là bạn trai cũ của A Điềm, chuyện này nhìn thì tưởng chừng là không liên quan, nhưng ngấm ngầm thì lại dây mơ rễ má như thế đấy, cậu có nhớ lúc chúng ta tìm cái cô A Điềm kia để điều tra tình huống, cô ta cứ luôn miệng bảo không biết gì cả không?” Dĩ nhiên là nhớ, Nhạc Phong nhớ lúc ấy Quý Đường Đường còn bảo anh đi tìm hiểu tình hình vụ án này qua A Điềm, sau đó anh lại bị hành vi của A Điềm chọc giận — anh cứ cảm thấy A Điềm làm như vậy thật quá lẳng lơ, giờ ngẫm lại, chưa biết chừng là vì A Điềm có liên quan, thấy anh đến hỏi dò nên luống cuống tay chân mới cố ý tỏ ra như vậy? Nhưng nếu có liên quan thì A Điềm đóng vai trò gì trong chuyện này? Vì yêu sinh hận? Ghen tỵ chị Nhạn Tử cướp mất Diệp Liên Thành? Nếu như là do A Điềm đứng sau giật dây thì toàn bộ chuyện này không hề liên quan gì đến Đường Đường hết, vậy tại sao chị Nhạn Tử lại muốn bôi xấu Đường Đường? Nhạc Phong nghĩ mà đau cả đầu, lão Trương lấy di động ra bấm số: “Cho dù sự thật thế nào, trước tiên phải khống chế được cái cô Phương Lộ Điềm này đã rồi nói sau.” Vừa bấm vừa vô ý thức liếc ra phía sau Nhạc Phong: “Ô, cô bạn gái của cậu đâu rồi, mới nói có hai câu thôi mà sao đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa?” Sống lưng Nhạc Phong chợt lạnh toát, nhất thời không dám quay đầu lại nhìn: “Không thấy cô ấy?” Lão Trương còn chưa kịp gật đầu, Nhạc Phong đột nhiên xoay người, lao vào trong thành như phát điên, lão Trương có chút sững sờ, nhìn Nhạc Phong liên tiếp va phải mấy người, thậm chí còn có thể nghe được mấy người đó lớn tiếng oán trách: “Thần kinh à, không có mắt à!” Nhạc Phong chạy một hơi không ngừng, chạy mãi, chân cũng đã tê rần, cánh cửa của quán bar Hạ Thành dần dần hiện lên trong tầm mắt, bên tai tựa hồ như lại vang lên câu nói của Quý Đường Đường. “Nhạc Phong, anh nhất định không được để tôi gặp Diệp Liên Thành đâu đấy.”