Chuông Gió

Chương 34

“Cô Trần, chào cô.” Thập Tam Nhạn nháy mắt với Nhạc Phong, ý bảo gọi được rồi, giọng nói cũng trở nên khách khí hơn, “Cô còn nhớ tôi chứ, khoảng chừng ba năm trước, tôi có sang tay một miếng ngọc loại thủy tinh hầm cũ từ chỗ cô, tôi họ Thẩm.” “Vậy sao?” Quý Đường Đường cười cười, giọng nói rất bình tĩnh, “Bạn bè làm ăn nhiều quá, tôi không nhớ rõ. Cô ở đâu nhỉ?” Thập Tam Nhạn thầm kêu khổ, thật ra thì vụ làm ăn năm đó, trung gian còn có người dắt mối, cô cũng không tiếp xúc gì với Trần Lai Phượng này, chắc trên đường có chạm mặt cũng chẳng nhận ra, lần này vì chuyện của Nhạc Phong nên mới cố tỏ ra thân thiết, không ngờ người ta ngay từ đầu đã rất thẳng thừng — tôi không nhớ rõ. Cô hắng giọng một cái: “Tôi ở Vân Nam, Cổ Thành. Tôi họ Thẩm, Thẩm Gia Nhạn, Thẩm trong Thẩm Dương, Gia trong gia đình, Nhạn trong chim nhạn. Là chim nhạn mùa thu, không phải là chim én.” “À, Vân Nam, Cổ Thành, Thẩm Gia Nhạn, Thẩm trong Thẩm Dương, Gia trong gia đình, Nhạn trong chim nhạn.” Quý Đường Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Căn Niên, chậm rãi nhắc lại lời của Thập Tam Nhạn, tay cầm bút của Lý Căn Niên run bần bật. “Là thế này, cô Trần, bên cô còn hàng chứ? Nếu như có món nào tương tự, tôi muốn mua một miếng, giá cả có thể thương lượng.” “Có. Thẩm tiểu thư ở chỗ nào của Cổ Thành, hình như tôi có chút ấn tượng.” Thập Tam Nhạn cười lên: “Khách sạn Phong Nguyệt, cứ hỏi thăm là được. Cô Trần, về chuyện miếng ngọc…” Nói đến đây, cô đột nhiên ơ một tiếng, chuyển di động ra trước mắt: “Sao lại tắt rồi… cái điện thoại dởm này…” ———————————————————— Quý Đường Đường cúp máy xong, vô cùng không khách khí rút luôn cả dây điện thoại, “Chắc sẽ gọi lại nữa, mấy ngày tới đừng cắm dây lại.” Lý Căn Niên cúi đầu nhìn những thông tin được ghi lại trên giấy, đôi môi vẫn đang run rẩy, Quý Đường Đường khẽ thở dài: “Cổ Thành Vân Nam, gần Myanma, địa điểm không chêch lệch lắm với nơi tôi nghĩ.” “Thẩm… Thẩm Gia Nhạn này,” Lý Căn Niên ngẩng đầu lên, vành mắt phiếm đỏ, tay siết chặt tờ giấy, “Có phải chính cô ta đã… hại Đại Phượng không?” “Việc này rất khó nói,” Quý Đường Đường trầm ngâm một lúc, “Có thể phải, cũng có thể không phải. Nhưng cho dù thế nào, cú điện thoại này nhất định là yếu tố quan trọng.” Lý Căn Niên không nói gì nữa, trong góc, Thái Đầu bị ngó lơ bắt đầu thấy bất mãn, bĩu môi phá đống xếp hình gỗ trong tay, Quý Đường Đường cười cười, thấy cảm xúc của Lý Căn Niên khó mà khôi phục trong chốc lát, đành ra dỗ dành Thái Đầu trước. Thái Đầu nhanh chóng không nhõng nhẽo nữa, lại thêm việc Quý Đường Đường mềm giọng dỗ dành, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười, tầm mắt Lý Căn Niên bắt đầu mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, tựa hồ như người đang ngồi đó chọc cho Thái Đầu vui vẻ không phải là Quý Đường Đường, mà là vợ anh ta, Đại Phượng. Tính ra, Đại Phượng mất tích cũng được ba năm rồi. Chuyến đi đó của cô ấy, thật ra bản thân anh ta vô cùng không tán thành, khi đó Thái Đầu vừa mới được hai tháng, còn chưa dứt sữa, mắt thấy vợ mình nhận được tin tức từ bên Myanma liền thu dọn hành lý như muốn đi, Lý Căn Niên lập tức nóng nảy, hai người cãi nhau khá căng, Lý Căn Niên nhớ mình đã liệt kê ra rất nhiều lý do, ví dụ như Thái Đầu không thể xa mẹ, ví dụ như phụ nữ còn đang ở cữ không thể mệt mỏi được, ví dụ như trong nhà vẫn còn tiền để dành không vội dùng đến tiền. Nhưng câu đầu tiên của Đại Phượng đã khiến anh ta nghẹn cứng: “Nghề này ai làm lâu dài được? Không thừa dịp em còn làm được mà kiếm chút tiền học tiền sữa cho Thái Đầu, sau này biết sống thế nào?” Lý Căn Niên nhất thời ủ rũ, nói cho cùng thì vẫn là anh ta vô dụng, chỉ biết ngoan ngoãn bám lấy đơn vị quốc doanh, một tháng chỉ được một ngàn tám trăm tiền lương, muốn nuôi gia đình phải dựa vào phụ nữ, vốn đã ngượng phải nói ra, làm gì có tư cách ngăn cản Đại Phượng đi kiếm tiền? Vậy nên đành chấp nhận, giúp Đại Phượng thu dọn đồ đạc, sáng hôm sau lúc đi tiễn, còn cố ý làm cho cô một túi trứng luộc. Kết quả lần này Đại Phượng đi rồi, lại không trở về nữa. Hai tháng đầu tiên anh ta còn mong ngóng trông đợi, nhưng lại không dám báo cảnh sát, chuyện Đại Phượng làm dù sao cũng là phạm pháp, nhỡ đâu người chẳng làm sao, lại bị anh ta báo cảnh sát gieo họa thì chẳng phải là khiến người ta cười đến rụng răng? Lại chịu đựng thêm hai tháng, thực sự không nhịn nổi nữa, lén nói chuyện này cho mẹ vợ, bà cụ liền gào khóc trên giường: “Đã là lúc nào rồi, mau báo cảnh sát đi, không chừng con tôi đã rữa ra ở ngoài kia rồi, Phượng Nhi của mẹ….” Bấy giờ mới báo cảnh sát, trừ những ánh nhìn xem thường mỗi lần ra vào đồn ra, dường như chẳng có tác dụng gì, Lão Vương trông cửa ở đồn công an thấy anh ta đáng thương, lén kéo anh ta ra chân tường nói một tràng: “Nghe tôi nói, từ bỏ đi người anh em. Vợ cậu chẳng phải danh nhân gì, cái đồn công an nho nhỏ ở địa phương này chẳng lẽ còn phải chạy ra nước ngoài tìm người cho cậu hay sao? Biên giới là nơi nào kia chứ, tôi nghe nói người chết chỉ ném xuống rãnh là xong việc, vợ cậu đã bặt vô âm tín lâu vậy rồi, lành ít dữ nhiều.” Lành ít dữ nhiều, bốn chữ tựa như bốn con dao, đâm cho anh ta lạnh cả lòng, về nhà ôm Thái Đầu khóc đến nửa ngày trời. Sau đó cũng từ từ tiếp nhận sự thật này. Hàng xóm không biết đã xảy ra chuyện, trong lòng đều cho là Trần Lai Phượng ghét bỏ người đàn ông này không có bản lĩnh đã chạy đi với người khác, còn rất đồng tình với anh ta, còn có người hay chuyện mai mối cho anh ta, đều bị anh ta kiếm cớ từ chối — Đại Phượng dù sao cũng là vì một thằng đàn ông như anh ta, vì cái nhà này nên mới bặt vô âm tín, anh ta cũng phải giữ mình mấy năm mới đúng? Nếu lại chung giường với người đàn bà khác nhanh như vậy, anh ta có còn là con người nữa không? Một người đàn ông nuôi một đứa trẻ con, cuộc sống thực sự không dễ chịu, nhưng cũng chịu đựng được qua ngày, ngày nào cũng giống nhau, nặng nề trôi qua, được ngày nào hay ngày đó. Mơ thấy Đại Phượng là chuyện cách đây gần một tháng. Đêm đó, ngủ thẳng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, bên cạnh có người dùng cùi chỏ huých anh ta: “Anh Niên, anh Niên, em đau bụng quá.” Là giọng của Đại Phượng. Anh ta quay người, lầu bầu một câu: “Ừ.” Lúc dậy cũng không nghĩ nhiều, đến khi ăn sáng, chợt nhớ lại giấc mộng đó, mắt đỏ lựng lên, tan làm lén chạy ra cái sân sau nhà đốt một xập tiền giấy. Tối hôm đó cũng ngủ thẳng đến nửa đêm, Đại Phượng lại ở bên cạnh đẩy anh ta: “Anh Niên, anh Niên, em đau bụng.” Trong mộng, anh ta vậy mà lại tỉnh táo biết là đang nằm mơ, giọng nói khi nói chuyện trở nên khô khốc: “Phượng à, ở bên đó sống không tốt đúng không? Hôm nay anh đốt cho em một xập tiền giấy, nếu không ngày mai sẽ cho em thêm ít đồ, thiếu gì thì nói được không?” Đại Phượng chỉ đẩy anh ta: “Anh Niên, em đau bụng.” Liên tiếp mấy ngày liền, đều mơ một giấc mơ y hệt, Lý Căn Niên ban ngày len lén bật khóc, cho là mình bị Đại Phượng ám ảnh. Lại qua mấy ngày nữa, lần này khi mơ, anh ta chợt lấy dũng khi nói một câu: “Phượng, đau bụng thì ngủ đi, nằm sấp một lúc sẽ hết đau.” Đại Phương im lặng một lúc, đúng vào lúc Lý Căn Niên đang mơ mơ màng màng định ngủ tiếp, đột nhiên cô gào lên đến tê tâm liệt phế: “Em bị mắc kẹt rồi anh Niên, em đau lắm, em không xoay người được.” Lý Căn Niên sợ đến mức giật mình tỉnh dậy, đệm giường dưới thân ẩm ướt, nhìn chỗ trống bên cạnh, lần đầu tiên lạnh lẽo từ đầu đến chân. Đại Phượng nhất định đã xảy ra chuyện. Vậy nên hôm đó cả ngày anh ta đều đờ đẫn, nhớ đến giấc mơ quái dị cứ lặp đi lặp lại suốt một tháng nay, Lý Căn Niên cảm thấy Đại Phượng đang muốn nói gì đó với anh ta, trong ti vi không phải cũng diễn thế sao, người chết oan sẽ báo mộng cho người nhà, bảo người nhà báo thù gì đó. Lý Căn Niên quyết định nếu tối nay lại mơ thấy giấc mơ đó, anh ta nhất định phải hỏi nhiều hơn một chút. Rất nhanh đã đến buổi tối, Lý Căn Niên dỗ cậu con trai Thái Đầu đi ngủ xong, tắt đèn lên giường sớm một chút, cặp mắt dõi lên trần nhà trong bóng tối, nghe tiếng tích tắc đơn điệu của đồng hồ, lật qua lật lại mãi không ngủ được, bắt đầu đếm dê, một con dê đen, một con dê trắng, hai con dê đen, hai con dê trắng… Cũng không biết đếm được bao nhiều, khuỷu tay liên bị người ta huých nhẹ một cái, bên tai vọng đến giọng nói u oán của Đại Phượng: “Anh Niên, em đau bụng.” Cảm giác này quá rõ rệt, không hề giống như đang nằm mơ, Lý Căn Niên sợ đến mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, cổ giống như bị đông cứng, không sao chuyển động nổi — hoặc nên nói là trong lòng anh ta căn bản cũng không dám quay đầu lại nhìn: Nhỡ đâu nhìn thấy một cặp mắt xanh lè hay đỏ như máu thì làm sao đây? Nhỡ đâu thấy Đại Phượng mặt đầy máu me nằm bên cạnh thì làm sao bây giờ? Đại Phượng là vợ anh ta, đúng vậy, nhưng vợ biến thành ma thì anh ta cũng vẫn sợ. Trái tim của anh ta như sắp vọt lên cổ họng: “Đau thế nào Đại Phượng?” Đại Phượng nức nở: “Chính là đau thôi anh Niên, anh xoa cho em với.” Lý Căn Niên ừ một tiếng, cứng nhắc vươn tay sang bên cạnh, đều tiên là chạm đến vạt áo của Đại Phượng, sau đó là phần đùi mềm mại, quen thuộc giống như những lúc vợ chồng tâm sự mỗi đêm trước kia, trái tim anh ta thoáng buông lỏng, chạm đến bụng của Đại Phượng, trong lòng tự an ủi: là mộng du, có lẽ là mơ? Suy nghĩ này lập tức sụp đổ hoàn toàn sau một khắc, huyết dịch toàn thân tựa như ngừng chảy trong thoáng chốc, nơi anh ta chạm đến thô ráp, cành cây nhánh cây xen lẫn bùn đất ướt át, giống như vô số những sợi rễ nhỏ mọc ra từ rễ cây. Gần như ngay lúc đó, Đại Phượng lại kêu lên đau đớn: “Anh Niên! Anh Niên! Đau quá! Em đau quá!” Lý Căn Niên vụt một cái bật dậy từ trên giường, chiếc chăn đang đắp đã bị xốc lên, anh ta liếc nhìn Đại Phượng nằm bên cạnh, cặp mắt mở to, gương mặt đau đớn nhăn nhó, cổ rướn thật cao, mà trong bụng… Trong bụng đầy những cành, những nhánh, những sợi của rễ cây, ngọ nguậy giống như đang không ngừng sinh trưởng… Lý Căn Niên hét lên một tiếng bi thảm, ngã rầm một tiếng từ trên giường xuống đất, Thái Đầu khóc toáng lên ở đầu giường, run rẩy bấm công tắc đèn, trên giường không hề có Đại Phượng, tất cả, chỉ là một giấc mộng. Ngày hôm sau lúc đi làm, anh ta tựa như một con rối gỗ đứng ở phân xưởng, liên tiếp làm hỏng mấy món hàng liền, tổ trưởng mắng anh ta một trận, một người vẫn hiền lành nhút nhát như anh ta lần đầu tiên gây gổ với người ta, cãi lộn đến cuối lại òa lên khóc, tổ trưởng sợ hết hồn, lại trở nên lúng ta lúng túng: “Tôi có nói cậu làm sao đâu, đàn ông đàn ang, khóc cái gì chứ?” Tiếp đó lại cho anh ta qua một bên nghỉ ngơi, anh ta cũng trải báo ra ngồi xuống cạnh tường thật, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái đèn lớn trên nóc phân xưởng, trong đầu không ngừng quanh quẩn một suy nghĩ: Đại Phượng bị kẻ khác hãm hại, Đại Phượng bị người ta chôn, chôn dưới gốc cây, nhất định là chôn dưới gốc cây… Cũng không biết đã ngồi cạnh tường được bao lâu, ông bác trông cửa đi vào gọi anh ta: “Lý Căn Niên, Lý Căn Niên, bên ngoài có mỹ nữ đến tìm kìa.” Một đám công nhân ở phân xưởng cười ầm lên, dưới ánh nhìn của mọi người, anh từ từ đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra ngoài phân xưởng. Sau đó, anh ta thấy Quý Đường Đường. Tiết trời rất lạnh, bầu trời lất phất mưa bụi, Quý Đường Đường đứng dưới bức tường xám xịt của nhà xưởng, bên cạnh là một gốc cây trơ trụi cành lá, cô mặc một chiếc áo lông dài mỏng màu đen, viền mũ đính một vòng lông tơ màu xám tro mềm mại, quần bó sát màu xám, bốt màu đen, mái tóc xoăn thật dài, hơi ngẩng đầu lên nhìn cái tổ chim bị bỏ không trên cành cây trụi lủi, từ góc độ của anh ta nhìn qua, có thể thấy được gò má trắng nõn của cô. Cả cô, cả cảnh tượng trước mắt, đều là đen trắng, xám tro, giống như một bức tranh đen trắng, hoặc tựa như một thế giới khác trầm lặng không hề bị quấy nhiễu, có một người phụ nữ béo ú mặc một chiếc áo đỏ chóe đi ngang qua, tựa như một viên đạn chói mắt, mạnh mẽ chen vào. Không hiểu tại sao, Lý Căn Niên có một cảm giác mãnh liệt, người trước mặt, là đến vì chuyện của Đại Phượng. Quả nhiên, câu đầu tiên mà Quý Đường Đường nói với anh ta chính là: “Gần đây, anh có mơ thấy vợ anh không?”