Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 67 : Vạn Thương Sâm Nghiêm
Hiện tượng kỳ lạ này không những làm chấn kinh các đệ tử ở dưới đài, mà còn làm cho các vị đại chưởng môn không ngồi yên được.
Hư Vân tông chủ thất thanh nói: "Kiếm chiêu thật là xảo diệu! Thậm chí còn sử dụng cả hai cỗ lực lượng âm dương trong Thiên Địa Vô Cực, thành công khống chế bạch sắc hỏa diễm, tạo thành một bức Thái Cực Đồ, sau đó lại sử dụng nguyên lý âm dương hỗ tương, làm cho tất cả bạch diễm đồng thời tiêu thất, thật quá thần kỳ! Thần Yên chân nhân, ta chưa bao giờ thấy qua Phong Thần kiếm quyết của quý phái lại có thể sử dụng kỳ diệu đến như thế!"Thần Yên chân nhân cảm thấy có chút tự hào, lên tiếng đáp lại: "Chiêu này quả thật là rất xuất sắc, Lục Mộng Thần đúng là đệ tử xuất sắc nhất của bổn phái. Hắn có thể vận dụng chiêu Thiên Địa Vô Cực đến cảnh giới đó, thật là thiên tư thông minh, tất sẽ khai sáng ra một luồng gió mới cho bổn phái ngàn năm về sau."Các vị chưởng môn khác cũng luôn miệng phụ họa, tán đồng với lập luận của hai người họ. Trước mắt mọi người, địa vị vững vàng của Phong Thần Tông lại một lần nữa không thể lung lay.
Thấy mọi người đều thuận gió đẩy thuyền, nên Long Quy Hải cũng có chút không thoải mái, khẽ hừ một tiếng, ngữ khí rõ ràng có phần xem thường: "Đừng cao hứng quá sớm, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, cứ chờ xem đã!"Lúc này Long Thiên vẫy tay chiêu hồi Liệt Hỏa Minh Nhật thương, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần ở trên lôi đài. Long Thiên thở gắt như trâu, Kỳ Lân thánh giáp đen kịt bắn ra vô số tinh quang, rốt cuộc cũng giúp gã tránh thoát được sự khống chế của Thiên Địa Vô Cực. Long Thiên vẫn phiêu dật tại không trung một lúc lâu, đột nhiên hai tay nắm chặt thân thương, chân trái lùi về sau một bước, thân thể căng thẳng ngưng tụ chân nguyên rồi phát lực, bạch diễm toàn thân vụt "Ba" một tiếng lại cháy bùng lên cao vài thước.
Bạch sắc Liệt Hỏa Minh Nhật thương, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lắt léo kích vào Lục Mộng Thần trên không trung. Nó đánh tới nhanh như thiểm điện, đầu ngọn bạch thương không ngừng biến hóa, từ một biến thành hai, hai biến bốn, bốn biến tám, tám biến mười sáu, mười sáu biến thành ba mươi hai…… cả không gian, đều là bị đầu thương bạch diễm bao trùm, hơn nữa lại còn vô số đầu thương ở phía sau, quả thật là không còn nhận thấy thân thương đâu nữa.
Đây chính là chiêu Vạn Thương Sâm Nghiêm.
Khí thế của thương ảnh như muốn nuốt trọn sơn hà, thương pháp sâm nghiêm, như là thiên quân vạn mã, một thương thiêu hết. Nhất thương tức vạn thương, vạn thương tức nhất thương, sâm nghiêm thần diệu, tựa hồ nhất tâm vận dụng.
Đây chính là tâm pháp và diễn giải của chiêu thương pháp này.
Long Thiên đã cải biến sách lược, Địa Ngục Vô Môn mặc dù thập phần bá đạo, nhưng cũng không linh hoạt, cho nên khi Lục Mộng Thần thi triển chiêu Thiên Địa Vô Cực đó, thì lực lượng bạch diễm gã công ra đều dễ dàng bị kiềm chế. Hiện tại, gã sử ra chiêu Vạn Thương Sâm Nghiêm này, trong hư có thật, trong thật có hư, hư thật trong lúc chuyển hóa có thể đắc tâm ứng thủ, hẳn là sẽ không bị Lục Mộng Thần kiềm chế thêm lần nữa.
Trên hàng ghế quý tân, Hư Vân tông chủ chứng kiến chiêu Vạn Thương Sâm Nghiêm ấy mà không khỏi cảm khái nói: "Nhớ năm xưa, trong trận đại chiến giữa chính tà, nhờ có Long chưởng môn dùng một chiêu Vạn Thương Sâm Nghiêm này mà đã phá tan Quỷ Ảnh đại trận của Ác Quỷ môn. Giờ đây nhớ lại, việc cũ vẫn rõ ràng như mới hôm qua…"Long Quy Hải tựa hồ như rất tự tin đối với chiêu này của Long Thiên. Khi nghe Hư Vân tông chủ nói xong lời đó thì tỏ vẻ đắc ý, nói: "Hư Vân tông chủ khách khí quá rồi! Nếu như không có tông chủ sử dụng chiêu Không Nguyên Tố chi kiếm kỳ diệu nọ để chặt đứt Mê La đại trận của Thánh Tà Tông sắp đặt, thì e rằng đã không có việc chúng ta tụ hội hôm nay đâu. Ài, chúng ta đều là người đồng đạo, đồng khí mà.
Các chưởng môn nghe hai người một xướng một họa, chợt cảm thấy thời gian như trôi ngược trở lại cuộc đại chiến chính tà mấy trăm năm trước. Năm đó, các phái đều chiến đấu thảm liệt và bi tráng làm sao, đã hy sinh vô số đệ tử, tắm máu mà chiến đấu. Rốt cuộc đã trải qua nhiều gian khổ thì mới giành được thắng lợi. Chiến cuộc đó thật là không dễ mà có được.
Các vị đại chưởng môn ở trên hàng ghế quý tân còn đang nhớ lại chuyện cũ, thì các đệ tử dưới lôi đài vẫn quan sát trận đấu say mê đến nỗi không dám chớp mắt. Vừa rồi lại xảy ra biến hóa mới, khiến cho tâm lý bọn họ phập phồng điên đảo, hãi hùng. Trận chiến này quả thật không hổ là trận chung kết, trình độ của hai đối thủ đều rất cao cường! Mọi người đều tự than thở trong lòng, nhưng mắt thì vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào mọi biến hóa ở trên đài. Đầu thương bạch sắc sâm nghiêm, chói lọi không gian, như sao đầy trời, lóe ra một chút bạch sắc quang mang. Bạch diễm vẫn hừng hực cháy, khi thì thoát ly mũi thương, bay lên bay xuống, khi thì lại tụ về nơi đầu thương, tiếp tục phát ra hỏa quang kinh người.
Lục Mộng Thần vẫn tiếp tục dùng chiêu Thiên Địa Vô Cực như cũ.
Hắn hoải mái giơ tay lên vẽ, như hành vân lưu thủy, tự nhiên thư thái.
Hai cỗ lực lượng âm dương vô hình, bắt đầu di chuyển trong không gian. Trong ý nghĩ của Lục Mộng Thần, chiêu này hẳn là có thể ngăn trở được vô vàn mũi thương tràn ngập trong không gian, nhưng hắn đã tính sai, tình huống dự kiến thật không lạc quan lắm.
Muôn vàn mũi thương càng đến gần Thiên Địa Vô Cực của Lục Mộng Thần thì càng biến hóa rất nhanh. Mỗi một mũi thương đều biến hóa theo một quỹ tích rất nhanh, căn bản là không cách nào nắm giữ được đường lối di chuyển của chúng. Bạch diễm vẫn bốc cháy hừng hực, càng làm tăng khí thế của các mũi thương, đồng thời cũng phát tán ra nhiệt độ cực cao.
Cùng là bạch diễm, dưới thương pháp Địa Ngục Vô Môn thì có vẻ âm hàn chí cực. Nhưng đến Vạn Thương Sâm Nghiêm, thì bạch sắc hỏa diễm, lại tản phát ra độ nóng càng thêm mãnh liệt, quả thật còn lợi hại hơn hắc sắc Tử Vong Chi Diễm! Bạch diễm, mới chính thức được gọi là tử vong hỏa diễm!
Lục Mộng Thần lần đầu tiên cảm thấy Thiên Địa Vô Cực gặp trở ngại cực kỳ cường đại, phảng phất như là đang đánh vào một tảng đá bóng loáng, họa bút trên tay hắn rất khó vẽ lên họa cảnh mỹ lệ trước mặt.
Long Thiên khống chế thân thương cự đại của Liệt Hỏa Minh Nhật thương, ẩn tàng tại mặt sau mũi thương, tùy theo thân thương cao thấp mà xuất ra, không ngừng biến hóa. Hàng ngàn mũi thương tấn công ở phía trước cũng không ngừng điều chỉnh phương hướng vận động, không ngừng tiến vào không gian khống chế của Thiên Địa Vô Cực.
Lục Mộng Thần trơ mắt nhìn hàng vạn mũi thương từng tấc từng tấc nhích tới, hắn có chút nóng nảy, hai tay gấp rút huy động, trông giống như đang hất mực bắn tung tóe, bắn toàn bộ vân vụ ra ngoài. Nhất thời, toàn bộ không gian dưới sức ép của hai cỗ lực lượng âm dương, bắt đầu sôi lên kịch liệt rồi bắn tung ra ngoài. Những mũi thương hừng hực hỏa diễm chợt giống như bị một kích thật mãnh liệt, quỹ đạo di chuyển bị đánh lệch đi và bị hất tung cả về hướng chúng nhân ở dưới lôi đài, trong đó có một ít bay lên không và một ít va chạm vào nhau rồi đồng thời rơi xuống sàn đài.
Trong nháy mắt, quang cảnh trên lôi đài chợt trở nên hỗn loạn. Thân thể Long Thiên đã theo thân thương phi tới giữa không trung, tay cầm ngọn thương cự đại vung mạnh lên, vô số đầu thương đột nhiên bay trở về, một lần nữa tụ lại làm một, hình thành một đầu thương hoàn chỉnh, bao bọc lấy thân thương.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, thật khiến người ta thập phần kinh sợ. Gã không đợi Lục Mộng Thần có phản ứng gì, vội đâm ra một thương thật mạnh về phía trước.
Chiêu thức thật là thần kỳ! Lục Mộng Thần còn chưa kịp khen thưởng thì hắn đã phải nhanh chóng huy động hai tay, rồi chém ra một cỗ lực lượng mãnh liệt. Liệt Hỏa Minh Nhật thương cũng vừa kích tới, đồng thời đánh vào lực lượng của Thiên Địa Vô Cực, "Bùng" một tiếng, vô số hỏa diễm tức thì bắn ra tứ phía. Bả vai của Long Thiên khẽ chớp động, hai tay run lên, tức thì mũi Liệt Hỏa Minh Nhật thương lại thoát ra khỏi thân thương, biến thành hàng hàng vạn vạn mũi thương, vừa dày đặc vừa lãnh khốc, bắn thẳng về hướng Lục Mộng Thần.
Biến hóa quá nhanh, chiêu Vạn Thương Sâm Nghiêm của Long Thiên quả thật là vận dụng rất tự nhiên.
Lục Mộng Thần tay phải co lại, thanh Vân Vụ kiếm cự đại nhất thời hiện ra ngân sắc. Trước mắt hắn hiện tại có hai lựa chọn, một là giơ kiếm nghênh tiếp những mũi thương bạch diễm kia, hai là nghênh tiếp thân thương cự đại. Xét cho cùng, thân thương đang ở trong tay Long Thiên đánh ra với lực lượng cực mạnh, e rằng Thần Nhật chiến giáp sẽ không thể chống lại! Nghĩ vậy, Lục Mộng Thần liền giơ Vân Vụ kiếm lên, kích thẳng vào thân thương, oành oành, Lục Mộng Thần bị chấn bay về phía sau.
Long Thiên dù sao cũng đã đạt tới Quy Đạo sơ kỳ, nên Lục Mộng Thần cũng khó có thể sánh bằng.
Thân thể của Lục Mộng Thần còn đang lơ lửng giữa không trung thì đã thấy vô số mũi thương tựa như lệ quỷ từ bốn phương tám hướng điên cuồng ập tới. Thần Nhật chiến giáp bắt đầu vận hành lực phòng ngự, muôn vàn mũi nhọn kiên ngạnh bắt đầu xoay tròn rất nhanh, không ngừng di động lên xuống, liên tục hóa giải lực công kích của các mũi thương.
Uy lực của Dương Diễm đệ thất muội, bạch diễm, quả thật là kinh người!
Hàng vạn mũi thương điên cuồng khoan vào Thần Nhật chiến giáp, nhưng Thần Nhật chiến giáp cũng không chịu kém. Những mũi nhọn đỏ rực xoáy tròn với tốc độ cực cao, toàn lực chống lại sự tấn công của những mũi thương.
Lục Mộng Thần rơi xuống sàn đài, may nhờ có Vân Vụ kiếm cầm cự nên hắn mới không ngã luôn xuống đất, tuy nhiên, việc đó cũng khiến cho hắn khí huyết sôi sục cả lên, trong nhất thời không thể cử động được. Mà trên dưới hai bên, cùng bốn phương tám hướng đều là những mũi thương bạch diễm đang mãnh liệt khoan lên bề mặt Thần Nhật chiến giáp. Bạch diễm phát ra nhiệt độ cường liệt, mạnh mẽ nung đốt những mũi nhọn của Thần Nhật chiến giáp, từ từ tốc độ của những mũi nhọn đó cũng suy giảm dần, các mũi thương cũng bắt đầu thấm đầy máu.
Đoành! Lục Mộng Thần như gặp phải lớp đệm kim, mặc dù mũi thương không đâm qua được Thần Nhật chiến giáp, nhưng lớp áo ngoài vẫn bị nhiệt độ cực nóng thiêu mềm ở bên trong. Cũng may là Thần Nhật chiến giáp đã nhận chủ, Lục Mộng Thần đã kịp thân tâm hợp nhất với nó, nên nó cũng đã hết sức bảo vệ chủ. Giờ đây, hắn càng lúc càng cảm thấy đau đớn, hơn nữa lại còn có nhiệt khí nóng rực ép tới, khiến cho hắn cảm thấy hết sức khó chịu.
Chúng đệ tử ở dưới lôi đài nhìn Lục Mộng Thần, tựa như nhìn thấy một con nhím hồng bạch đang bị biển lửa hừng hực thiêu đốt. Nhìn vẻ mặt của Lục Mộng Thần thì cũng đủ biết hắn đang phải chịu thống khổ đến cực độ.
Aaaaaaaa! Dưới sự thống khổ kịch liệt, Lục Mộng Thần đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng.
Thần Nhật chiến giáp chợt nảy sinh biến hóa kỳ dị. Muôn vàn mũi nhọn hồng sắc, từ từ xuất ra vô số những sợi tua nhỏ và dài cũng màu đỏ, mỗi sợi dài khoảng mười hai thước, vừa chói mắt, lại vừa cực kỳ mềm dẻo. Những sợi tua này phảng phất như những cái vòi của con bạch tuộc, không gió mà động, vây công tất cả những mũi thương đang ập đến, rồi ném chúng ra ngoài.
Sau khi mũi thương biến mất, những mũi nhọn của Thần Nhật chiến giáp cũng hoàn toàn tiêu thất, thay đổi bề mặt của bộ chiến giáp là những phiến tơ hồng sắc, nhẹ nhàng vũ động tại không trung, như một quả cầu tròn bao lấy Lục Mộng Thần vào giữa. Toàn thể cảnh tượng trông vừa quỷ dị vừa kỳ lạ.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
694 chương
21 chương
1553 chương
51 chương
289 chương