Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Chương 57: Ngày phá sản thứ năm mươi bảy Trì Triệt là nhân vật chưa từng được nhắc tới ở trong sách. Nếu anh nghi ngờ lời nói của Khương Chỉ, nhất quyết yêu cầu cô đưa ra chứng cứ, chỉ e Khương Chỉ có moi hết tim gan cõi lòng ra cũng khó có thể tìm ra được một lý do đáng tin cậy để thuyết phục anh. Hà Ngộ lại khác. Hà Ngộ là nam chính của cuốn sách này, mọi tính cách tâm lý của anh ta đều bị tác giả thông báo với toàn thiên hạ, muốn giấu cũng không cách nào giấu được. Nếu Khương Chỉ muốn chứng minh những gì mình nói là sự thật, chỉ cần chọn hai đoạn miêu tả tâm lý của Hà Ngộ trong quá khứ đọc lên cho anh ta nghe. Hừm, vẫn nên chọn hai đoạn nào đó miêu tả nội tâm bí mật chôn giấu tận sâu trong đáy lòng Hà Ngộ, tốt nhất là có thể khiến cho anh ta vừa nghe xong chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến mức muốn đâm đầu xuống sông tự tử. Hà Ngộ không biết tính toán trong đầu Khương Chỉ, cũng không dám tin tưởng lời nói của cô. Thứ nhất, bởi vì những gì Khương Chỉ vừa mới nói quá huyền ảo, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt mười phần nghiêm túc của cô, chỉ e Hà Ngộ vừa nghe xong câu đầu tiên liền muốn báo cảnh sát đến bắt giữ hai người điên này đi ngay lập tức. Thứ hai, nếu những gì cô nói chính là sự thật, vậy nghĩ là anh ta chỉ là một nhân vật giả thiết ở trong sách mà thôi. Tất cả những người xung quanh, từ người con gái anh ta từng yêu, những người bạn của anh ta, ba mẹ mà anh ta vừa yêu vừa hận, tất cả đều là giả. Ngay cả lý tưởng khát vọng mà anh ta hằng theo đuổi cũng là giả. Mỗi lần anh ta cảm thấy rối rắm, đau khổ, bất lực, khi phải đứng trước những sự lựa chọn khác nhau, cũng đều là giả —— Tất cả đều là bị người ta viết ra, nhất định sẽ phải xảy ra, bị khống chế bởi một tay của người khác. Anh ta không có quyền tự mình lựa chọn. Hà Ngộ luôn cho rằng, người có thể vươn tới đỉnh cao nhân sinh, chính là người có thể nắm trong tay nhân sinh của người khác, có thể tùy thời thao túng. Nào ngờ, đến cả quyết định cuộc sống của chính mình anh ta cũng không làm được, không chỉ mọi lựa chọn của bản thân đều là bị người khác chỉ định từ trước, ngay cả cảm xúc của anh ta, cũng là thiết lập của nhân vật. Vậy thì quá khủng bố rồi. Không chỉ có như thế, nghe Khương Chỉ nói, vốn Nguyễn Điềm Điềm không có vấn đề gì, cô ta thực sự là người thiện lương đơn thuần, thiết lập nhân vật của cô ta chính là như vậy. Trong toàn bộ câu chuyện cô ta không hề có một chút suy nghĩ hay hành động dơ bẩn xấu xa nào cả, càng không hề làm ra bất kỳ việc gì có lỗi với Hà Ngộ cả. Tất cả là do tác giả của cuốn sách này xuyên vào người của Nguyễn Điềm Điềm. Mọi chuyện xấu xa mà bọn họ nhìn thấy sau này đều là do người phụ nữ tên Hạ Tố Huân kia làm ra. Tuy rằng trước đó Hà Ngộ đã thản nhiên thừa nhận, anh ta di tình biệt luyến* với Khương Chỉ. *Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. Nhưng như vậy không có nghĩ là anh ta sẽ không lo lắng cho Nguyễn Điềm Điềm khi nghe được sự thật này. Anh ta thà tin tưởng Nguyễn Điềm Điềm là thật sự xấu xa còn hơn là nghe tin người thiện lương như cô ta gặp phải trắc trở lớn đến vậy. Mà điều quan trọng nhất chính là, một khi Hạ Tố Huân tử vong, toàn bộ thế giới liền sẽ bị hủy diệt theo là chuyện như thế nào? Chuyện này quá mức khủng bố, vượt quá khả năng tiếp nhận của anh ta. Rất nhiều tin tức khủng bố không cách nào tin nổi về việc thế giới hủy diệt khiến cho Hà Ngộ sau khi nghe xong Khương Chỉ nói hết mọi chuyện phải nhíu mày lắc đầu. “Không phải tôi không tin cô, chỉ là cô không thể cứ kể chuyện vô căn cứ như vậy được, ít nhất cũng phải đưa ra một chứng cứ nào đó có thể tin tưởng được chứ”. Trì Triệt “Hừ” lạnh một tiếng, ý tứ là chê Hà Ngộ phiền toái. Trên mặt Khương Chỉ lại không hề có vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hà Ngộ không tin lời mình là phản ứng mà cô đã sớm dự đoán được từ trước. Muốn cô chứng minh, không khó. Trí nhớ của Khương Chỉ luôn rất tốt. Trong sách có một số tình tiết liên quan đến Hà Ngộ khá động trời, khiến cho cô có ấn tượng rất sâu. Mặc dù hiện giờ đã cách thời điểm Khương Chỉ đọc được quyển sách kia rất nhiều năm, nhưng mấy tình tiết khiến người xấu hổ kia, từng chữ một vẫn như là bóng đè, in sâu ở trong trí nhớ của cô, muốn ném đi cũng ném không nổi, hơn nữa mỗi lần nhớ tới một đều là một lần run rẩy đến nổi da gà. Vừa hay hôm nay có cơ hội chứng minh, cô định kể lại toàn bộ cho Hà Ngộ nghe, để anh ta lấy góc độ của người ngoài xem thử, những hành động và suy nghĩ nhớ nhung lúc trước của anh ta có bao nhiêu…… Khương Chỉ nghĩ đến đây thì đột nhiên bị mắc kẹt. Không ngờ cô lại không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung tâm tình của mình khi đọc được những đoạn văn ấy. “Đầu tiên là đoạn miêu tả lần đầu tiên lên sân khấu của anh ——” Khương Chỉ thử thanh thanh giọng, rồi đọc ra toàn bộ nguyên văn. “Hà Ngộ là ai? Anh ta chính là thiếu gia nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu, không chỉ có gia thế hiển hách, bề ngoài cũng là tuấn tú bậc nhất, là người bạn trai được lựa chọn hàng đầu trong lòng các thiếu nữ giới thượng lưu”. “Tất cả những cô gái đã từng gặp anh ta đều hết lời khen ngợi, ngũ quan của anh ta giống như được điêu khắc vô cùng xuất sắc, nhưng lại không lạnh lùng như các bức tượng, Hà thiếu gia thường hay mỉm cười ấm áp”. “Mặc kệ là đứng ở chỗ nào, vào lúc nào nhìn về phía anh ta, đều thấy khóe môi anh ta luôn hơi cong lên mỉm cười. Không chỉ khóe môi, cả cặp mắt đào hoa với hàng mi tinh xảo kia cũng hay chứa đựng ý cười”. “……” Hà Ngộ sờ sờ cằm, bỗng nhiên cảm thấy những lời vừa rồi của Khương Chỉ cũng có một chút đáng tin. Tuy rằng những tính từ miêu tả này, đến cả tiêu chuẩn của học sinh tiểu học còn chưa đạt đến. Nhưng tất cả đều là lời hay ý đẹp, đều đang khen ngợi anh ta. Đáng giá được nhận một điểm tin tưởng. Mà khi anh ta nghe được những lời tiếp theo của Khương Chỉ, nét đắc ý dào dạt trên mặt lập tức cứng đờ, sau đó dâng lên sắc mặt hổ thẹn vô cùng. Khương Chỉ đọc ra đoạn văn vẫn luôn ẩn náu trong trí nhớ, nội dung chính là —— “…… Anh ta có một đôi mắt đào hoa mê hoặc người nhất trên đời. Chỉ cần bị anh ta liếc nhìn một cái với nụ cười mỉm thường trực trên môi, không một cô gái nào là không rung động. Ngay cả thiên kim tiểu thư nhà họ Khương - Khương Chỉ, cũng là bị một cái liếc mắt này của anh ta câu mất hồn phách, nhất kiến chung tình. Vì để theo đuổi Hà Ngộ, tất cả tôn nghiêm thể diện gì đó, Khương Chỉ đều ném hết ra sau đầu, không thèm giữ lại một chút nào. Cô không sợ tiêu tốn tiền của, chỉ sợ ngay cả khi đã bỏ ra nhiều công sức như vậy mà vẫn không theo đuổi được Hà thiếu gia”. Rõ ràng đoạn văn cô đang đọc có tác dụng hạ thấp giá trị của Khương Chỉ, đề cao Hà Ngộ. Nhưng Khương Chỉ lại đọc vô cùng bình tĩnh, phảng phất như cô đang kể về người khác chứ không phải bản thân mình, Trì Triệt cũng nghe đến tâm không một chút gợn sóng. Ngược lại là Hà Ngộ, anh ta thực sự nghe không nổi nữa, xấu hổ đến mức đỏ rực cả hai lỗ tai, rồi lan dần xuống cổ. Anh ta ho nhẹ một tiếng, ý đồ muốn đánh gãy lời nói của Khương Chỉ. Khương Chỉ lại làm như không thấy, một đường nói tiếp không dừng. “…… Nhưng đối mặt với những thủ đoạn mặt dày tiếp cận của tiểu thư nhà họ Khương, Hà thiếu gia lại chưa từng động tâm. Mới đầu anh ta còn cho rằng vì bản thân chỉ coi Khương Chỉ như em gái nên mới không thể rung động. Nhưng đến khi gặp được Nguyễn Điềm Điềm, cô gái xinh đẹp yêu kiều dùng giọng nói tinh tế, ngọt ngào chào hỏi với anh. Giây phút ấy, trái tim của Hà thiếu gia như bị ai đó hung hăng xoa nhẹ một chút!” Đây là hình dung kiểu quái quỷ gì vậy? Tim của Hà Ngộ là cục bột sao, cái gì mà hung hăng xoa nhẹ một chút chứ. Trì Triệt nghe vậy còn cảm thấy buồn cười, huống chi là vai chính Hà Ngộ. Ngay lúc này anh ta cảm thấy nhục nhã và xấu hổ cùng nhau xâm chiếm tâm hồn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Thấy Khương Chỉ giống như còn muốn đọc tiếp, anh ta sợ hãi vô cùng, điên cuồng xua tay ngăn cản cô. “Được rồi tôi tin cô! Được rồi mà! Đừng nói nữa!” Tuy rằng đây quả thực chính là suy nghĩ của anh ta. Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Điềm Điềm, chính là khi cô ta mở miệng nói chuyện với Hà Ngộ, anh ta quả thực đã rung động. Hơn nữa, quả thực lúc ấy cảm giác của anh ta chính là trái tim bị hung hăng mà xoa nhẹ một chút. Nhưng tại sao khi dùng từ ngữ miêu tả lại nghe ngu ngốc như vậy?? Hà Ngộ xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, lỗ tai đều ong ong kêu vang. Qua một hồi lâu, anh ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, dám ngẩng đầu lên đối mặt Khương Chỉ và Trì Triệt thêm một lần nữa. Nào ngờ vừa mới nhấc đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười cợt không thèm che giấu của Khương Chỉ. Con mẹ nó…… Rõ ràng là cô cố ý chọn đoạn văn này đọc cho anh ta, mục đích chính là muốn châm chọc anh ta. Thôi bỏ đi. Nếu những gì Khương Chỉ nói là sự thật, vậy thì tất cả những chuyện mất mặt của anh ta hẳn là cô đều biết hết cả rồi. Đây chắc chắn không phải là lần mất mặt nhất của anh ta mà cô từng thấy. Không có gì đáng sợ cả. Hà Ngộ giả vờ như không nhìn thấy, hỏi đến chuyện chính. “Nhưng mà, nếu đúng như theo lời cô nói, tôi chỉ là một nhân vật được sáng tác dưới ngòi bút của cô ta, vậy thì có lẽ cô ta sẽ không có tình cảm gì với tôi. Trước đây nói thích tôi cũng chỉ là muốn lợi dụng tôi để chọc giận cô mà thôi. Cô muốn tôi đi ổn định tâm tình của cô ta, tôi phải làm gì mới được? Cô ta sẽ nghe lời của một nhân vật không có thực sao?” Hà Ngộ nhận thức rất rõ ràng vị trí của chính mình. Khương Chỉ cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng sau lại nghĩ đến một việc, Hạ Tố Huân miêu tả nữ chính có diện mạo giống hệt cô ta, lại miêu tả nữ phụ phản diện có diện mạo y hệt Khương Chỉ, vậy thì có 50% xác suất nam chính sẽ có diện mạo giống với bạn trai của Hạ Tố Huân ở trong hiện thực —— Cho dù diện mạo có khác biệt, thì cô chắc chắn trên người anh ta cũng có đặc điểm nào đó giống với Lâm Hựu Tri. Bây giờ Hạ Tố Huân không ngừng muốn tự sát, đơn giản là vì không còn lưu luyến gì đối với thế giới này, cảm thấy cô độc tuyệt vọng. Nếu lúc này lại để cho Hà Ngộ xuất hiện, giả bộ thâm tình một lòng yêu thương cô ta, dùng tình cảm để cảm hóa cô ta, nói cho cô ta biết trên thế giới này vẫn còn có một người vẫn yêu cô ta. Hạ Tố Huân hẳn là sẽ không tự làm hại bản thân nữa. Hà Ngộ vẫn còn có chỗ nghi vấn. “Giả vờ thâm tình? Giả vờ kiểu gì?” Khương Chỉ vốn định trả lời là: “Cái này không khó. Chỉ cần thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp mặt Hạ Tố Huân, hơn nữa thường xuyên cùng cô ta trò chuyện tâm sự, khuyên giải an ủi giảng đạo lý cho cô ta nghe, là có thể ổn định cảm xúc của cô ta”. Trì Triệt vẫn luôn lặng ở một bên khi nghe thấy câu hỏi của Hà Ngộ, hai mắt lóe sáng, nhanh chóng cướp lời của Khương Chỉ mà trả lời Hà Ngộ. “Khó lắm sao? Tôi nhớ Hà tiên sinh giỏi nhất là giả vờ thâm tình cơ mà. Không phải lúc trước còn từng làm vậy với vị hôn thê của tôi sao? Vậy không phải chính là bậc thầy trong lĩnh vực giả vờ thâm tình rồi đó?” Hà Ngộ: “……?” Không phải chỉ là quấy rầy Khương Chỉ vài lần thôi sao. Hơn nữa tất cả đều là do là tác giả viết, là tác giả thao túng anh ta, đâu phải bản thân anh ta muốn làm như vậy cơ chứ. Tên Trì Triệt này cũng thật keo kiệt. Nhưng mà sau khi bị đôi “cẩu nam nữ” thi nhau bắt nạt, anh ta lại cảm thấy thả lỏng không ít. Hà Ngộ bỗng nhiên cảm thấy, hình như bí mật động trời cũng không khó tiếp thu đến vậy thì phải? “Được, để tôi thử xem”. Hà Ngộ đồng ý. * Tuy rằng Hà Ngộ đã đồng ý, còn bỏ công suy nghĩ rất nhiều lời thoại để giả vờ thâm tình đối với Hạ Tố Huân, luyện ra các loại biểu cảm, nhưng vẫn không có tác dụng. Bởi vì anh ta muốn diễn kịch, thì phải chờ đến khi Hạ Tố Huân tỉnh lại mới diễn được. Nào ngờ từ ngày tự sát không thành ấy, mặc dù đã được cứu sống nhưng Hạ Tố Huân vẫn cứ hôn mê không tỉnh, nằm im trên giường không nhúc nhích. Tình trạng này của Hạ Tố Huân khiến người ta cảm thấy buồn bực vô cùng. Cho dù cô ta có tỉnh lại cũng không chắc chắn sẽ mắc mưu của Hà Ngộ. Nhưng mà, hôn mê càng nguy hiểm hơn, nói không chừng ngày nào đó liền đột ngột tử vong. Nhưng ba người đều ăn ý không đề cập đến chuyện này. Cho dù ngày hôm sau thế giới có bị hủy diệt, thì hôm nay bọn họ vẫn muốn làm tốt việc mình nên làm, cùng nhau bảo vệ gìn giữ thế giới mà bọn họ đang sinh sống. Ngày nào Hà Ngộ cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hạ Tố Huân ít nhất ba lần, để có thể chuẩn bị sẵn sàng khi cô ta vừa tỉnh lại liền ổn định được tâm tình của cô ta. Khương Chỉ và Trì Triệt lại đi đến những thành phố khác nhau, trợ giúp những người dân gặp nạn xây lại nhà cửa. Bọn họ sẽ mỗi tháng đoàn tụ một lần, tuy rằng thời gian ở chung thì ít, xa cách thì nhiều, nhưng bọn họ biết làm vậy đáng giá, là cần thiết. Bọn họ đều có lý do cần phải bảo  bảo hộ thế giới này. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã được ba tháng, lại đến mười tháng một. Khương Chỉ ngồi ở trong cô nhi viện cô đang trợ giúp người dân xây dựng lại, gọi video cho Trì Triệt —— Cả hai đề là người bận rộn, khó có lúc rảnh rỗi, càng khó tìm được thời điểm cả hai cùng rảnh rỗi. Cho nên một khi hai người đều có thời gian rảnh, đều sẽ gọi video cho nhau. “Tối nay em định ăn sủi cảo à?” Trì Triệt rất tinh mắt, vừa nhìn thấy nhân thịt ở trong cái bát gần đó, liền nhíu mày truy hỏi. “Sao anh không nhìn thấy những món ăn khác? Chỉ có sủi cảo thôi sao?” Khương Chỉ không thích ăn nhân thịt, cho dù là sủi cảo hay là bánh bao, cô đều chỉ ăn phần vỏ bột bên ngoài Kể cả là hoành thánh, cô cũng muốn lấy hết nhân ra ngoài rồi mới ăn lớp vỏ. “Ừ, hôm nay các thầy cô dạy đám trẻ nhỏ làm sủi cảo cho nên cả cơm trưa và cơm chiều đều là sủi cảo, nếu không ăn hết thì rất lãng phí”. Khương Chỉ cũng biết mình không ăn nhân, nếu bỏ ra sẽ lãng phí, nên cố tình lấy ít, chỉ vớt mấy cái. “Anh lo em sẽ ăn không đủ no sao? Sẽ không đâu, đám trẻ nhỏ đều rất quý em, ngày nào cũng giấu đồ ăn vặt các thầy cô phát cho, đợi tới buổi tối sẽ đưa hết cho em ăn, Mấy ngày nay em bị chúng cho ăn đến béo ra rồi”. Lúc cô nói những lời này, con ngươi híp lại, đuôi mắt nhếch lên, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo. Như là muốn xác minh lời cô nói. Khương Chỉ vừa dứt lời, liền có một cô bé buộc tóc cao tết thành sừng dê lắc lư chạy tới, lập tức nhào vào trong ngực cô. “Khương tỷ tỷ, Khương tỷ tỷ, em muốn ăn kẹo, hôm nay chỉ có cơm, cơm không có kẹo”. Cả ba Khương mẹ Khương và ông cụ Trì đúng lúc này đều gia nhập video trò chuyện. Vừa hay nhìn thấy cảnh tượng cô bé tầm sáu bảy tuổi tiểu đang làm nũng với Khương Chỉ. “Chắc là chưa kịp phát thôi. Hôm nay bận nhiều việc quá, chờ mọi người cơm nước xong xuôi sẽ phát kẹo nha”. Khương Chỉ cong ngón trỏ khẽ gảy gảy chóp mũi đáng yêu của cô bé. “Mà Tiểu Vũ Mao như vậy là không ngoan đâu nha, sao lại lại cô là tỷ tỷ? Phải gọi là cô Khương, có biết không?” “Không muốn!” Tiểu Vũ Mao chui ra khỏi lồng ngực của Khương Chỉ, trừng lớn hai mắt đến tròn xoe, ôm eo lắc đầu nguầy nguậy. “Chỉ muốn gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ trẻ tuổi hơn thầy cô!” Bộ dáng ngoan ngoãn phối hợp với giọng nói trong trẻo của cô bé, vô cùng đáng yêu. Chính bởi vì cô bé quá mức đáng yêu, nên Khương Chỉ lại càng muốn trêu chọc cô bé. “À, sao miệng của Tiểu Vũ Mao lại ngọt như vậy, có phải ăn vụng kẹo rồi không hả?” Khương Chỉ ra vẻ nghiêm khắc hỏi, thấy trên mặt cô bé hiện ra vẻ mặt hoảng loạn mới không trêu chọc cô bé nữ, cười cười chỉ sang căn phòng ở cạnh cửa. “Được rồi, không dọa em nữa. Không phải Tiểu Vũ Mao muốn ăn kẹo sao. Bên kia là phòng bếp, tất cả kẹo ngọt đều để ở bên trong, Tiểu Vũ Mao có thể đi vào tự chọn loại kẹo mình yêu thích”. Một người là cô bé non nớt đáng yêu, một người là thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Cảnh tượng hai người đấu võ mồm với nhau rất đẹp mắt và thú vị. Không chỉ có các vị trưởng bối xem đến bật cười, ngay cả Trì Triệt cũng là ý cười đong đầy ánh mắt. “Ai da, tôi cảm thấy con gái chúng ta rất biết cách dạy dỗ trẻ con. Nếu sau này có cháu trai hoặc là cháu gái……” Mẹ Khương lấy tay chọc chọc eo ba Khương phụ, không tiếng động chỉ chỉ cô bé đáng yêu trên màn hình. Ba Khương vừa nhìn liền hiểu ra, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Tôi cũng cảm thấy tốt nhất là cháu gái, đáng yêu giống như Chỉ Chỉ”. Lực chú ý của Trì Triệt đều đặt ở trên người Khương Chỉ, không hề chú ý tới hành động của ba Khương và mẹ Khương. Nhưng tất cả đều bị ông cụ Trì nhìn thấy. Ông cụ Trì cảm thấy hai vợ chồng nhà này kẻ tung người hứng thật sự rất thú vị, liền nhéo râu nhìn thêm vài lần. Kết quả nhìn một hồi, bỗng nhiên có chút mờ mịt. Ông vừa cảm thấy hâm mộ, lại vừa cảm thấy vui mừng. Lúc  Trì Dương và Nghê Yểu vừa mới kết hôn, ông cụ Trì cũng từng tưởng tượng đến cảnh tượng ba đời nhà họ Trì cùng chung sống bên nhau. Trong ảo tưởng của ông, Trì Dương và Nghê Yểu khi bước vào tuổi trung niên cũng sẽ có bộ dáng như hai vợ chồng nhà họ Khương. Còn về phần Trì Triệt, anh không hề nghĩ tới vấn đề đời sau, anh cười chỉ là bởi vì cảm thấy Khương Chỉ quá đáng yêu. Mọi người không ai lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện của hai người. Mãi đến khi nhìn thấy Tiểu Vũ Mao tung tăng chạy tới phòng bếp, Khương Chỉ mới quay lại nhìn màn hình, còn đang định chào hỏi với mọi người một câu. Ngờ đâu, bốn người kia chưa ai kịp đáp lại Khương Chỉ, đã thấy màn hình bên phía Khương Chỉ lóe lên hai cái —— Rồi biến thành tối đen! Con ngươi Trì Triệt chợt co rụt lại, một cảm giác bất an không biết từ đâu chợt nổi lên trong lòng. Các vị trưởng bối vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, chỉ là kinh ngạc một chút. Nhạc Nhiễm mờ mịt hỏi Trì Triệt. “Chỉ Chỉ làm sao vậy, là vì bọn ta đột nhiên xuất hiện dọa đến nó sao?” “Không đến mức vậy chứ”. Ba Khương ho khan một tiếng. “Lá gan của Chỉ Chỉ không nhỏ vậy đâu, sao có thể kinh ngạc đến mức trực tiếp tắt điện thoại như vậy được? Chắc là bị mất tín hiệu thôi”. Ông cụ Trì nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Trì Triệt, lập tức hiểu ra, nhăn mày hỏi. “Là chỗ Chỉ Chỉ đang ở xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này ba Khương và mẹ Khương mới bừng tỉnh, hai người đều sợ đến mặt mũi trắng bệch. “Đã…… Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại động đất sao?” Cô nhi viện mà Khương Chỉ đang ở đúng là thành phố dễ có nguy cơ xảy ra động đất nhất. Hai người bọn họ cho dù không biết chuyện về Hạ Tố Huân nhưng vẫn có thể đoán ra được là động đất. “Mọi người đừng gấp, để con thử gọi điện thoại cho cô ấy đã, có kết quả sẽ nói cho mọi người biết sau”. Mặc dù Trì Triệt có dự cảm không tốt, nhưng vẫn muốn ổn định tinh thần cho ba người bọn họ, sợ bọn họ bị dọa đến xảy ra chuyện không may. Nói xong liền tắt cuộc gọi video, gọi sang điện thoại cho Khương Chỉ. Anh gọi liên tục hai lần, đáp lại đều là âm thanh máy bận. Anh liền biết, dự cảm kia có bảy phần là sự thật. Ba phần còn lại…… Reng reng, reng reng —— Lúc anh dừng gọi điện cho Khương Chỉ, Hà Ngộ lại đột nhiên gọi đến. Trì Triệt mới vừa ấn nút nghe, đã nghe thấy giọng điệu vô cùng nôn nóng của Hà Ngộ ở đầu dây bên kia. “Hạ Tố Huân đã chết, làm sao bây giờ? Chỗ anh có xảy ra chuyện gì không? Tôi vừa gọi cho cô ấy nhưng không thấy ai nghe máy? Bây giờ hai người có ở cạnh nhau không?” Ba phần còn cũng có thể xác định. Cô thật sự đã xảy ra chuyện. Trì Triệt căn bản không trả lời lại Hà Ngộ, đến cả điện thoại cũng quên cúp máy, tay cầm chặt di động chạy thẳng ra ngoài. Dọc đường đi anh có đụng phải vài người, không chỉ không tốt bụng nâng họ dậy như bình thường, thậm chí đến cả câu xin lỗi cũng không có, chỉ chăm chăm chạy về phía trước. Hốt hoảng, bất lực, kinh hoảng. Đây là lần đầu tiên những cảm xúc này xuất hiện trên mặt của Trì Triệt. Rốt cuộc là phải sợ hãi đến chừng nào, mới có thể khiến anh mất đi năng lực khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình. Vất vả lắm mới chạy được đến gara, anh gấp gáp ngồi vào xe, nhưng chọc chìa khóa xe vài lần mà vẫn không chọc được vào ổ khóa. Lặp lại vài lần, Trì Triệt mới bất tri bất giác nhớ tới, xe này có thể ấn phím để khởi động. Quả thật là quá quan tâm sẽ hóa loạn. * Trên thực tế, Trì Triệt chỉ cần chờ thêm một lát là có thể nhận được tin báo kỹ càng tỉ mỉ —— Mặc dù Hạ Tố Huân đã chết, nhưng khắp nơi trên thế giới đều không xuất hiện tai họa nào cả. Chỉ có thành phố nơi Khương Chỉ đang ở là bị động đất, hơn nữa phạm vi rung chấn đều nhằm vào cô nhi viện nơi Khương Chỉ đang viện trợ kia. Bởi vì gần đây thường xuyên vô cớ xảy ra động đất nên mọi người đều luyện được năng lực chạy nạn. Tuy rằng đa số ở trong cô nhi viện đều là trẻ nhỏ và giáo viên nữ, nhưng ngay sau khi cảm nhận được rung lắc, bọn họ lập tức xếp hàng theo như đã được huấn luyện, nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện, để lại một mảnh đất trống. Vốn là Khương Chỉ sắp chạy ra khỏi cô nhi viện rồi, nhưng, đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ Mao còn đang ở trong phòng bếp, liền hô lên. “Tôi phải trở về tìm Tiểu Vũ Mao!” Sau đó liền xoay người quay lại phòng bếp. Rất nhanh sau đó, căn phòng liền sụp xuống. Tuy rằng sau khi Trì Triệt biết được tin tức này, sẽ càng thêm bất an, nhưng ít nhất anh sẽ không bởi vì tâm thần không yên mà không tìm tài xế, tự mình lái xe tìm cô. Trên đường đi cũng sẽ không vì đột nhiên nghe được tin tức này, hoảng loạn dẫm ga đến mức thiếu chút nữa đâm vào rào chắn của đường cao tốc.  May mà thành phố hai người đang ở cách nhau không xa. Lái xe trên đường cao tốc mà nói, bình thường phải mất hai tiếng mới đến nơi, nhưng bởi vì đang sắp đến lễ quốc khánh, nhà nước miễn phí đường bộ, nhưng mọi người lại không có tâm tình đi du lịch, cho nên trừ đi thời gian dừng lại nộp phí, lại tránh được kẹt xe nên Trì Triệt chỉ mất một tiếng mười lăm phút liền tới được cô nhi viện mà Khương Chỉ đang ở. Trì Triệt hữu kinh vô hiểm* mà đến được cô nhi viện, xuống xe liền quên cả đóng lại cửa xe, một đường chạy thẳng đến nơi bị ngăn cách bởi vạch vàng, bên trong là hiện trường cứu người. *Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm. “Sao lại thế này, đã hơn một tiếng rồi, vẫn chưa tìm được người sao?” Anh nhìn gạch ngói rơi vãi trên mặt đất, muốn đi vào hỗ trợ, rồi lại sợ chính mình sẽ gây thêm phiền phức, lòng nóng như lửa đốt, đứng cũng không vững, nhưng cũng chẳng biết phải đi đâu. Bởi vì suốt mấy tháng nay Trì Triệt và Khương Chỉ vẫn luôn ở tiền tuyến trợ giúp người dân gặp nạn. Gần như nhân dân cả nước đều biết mặt hai người bọn họ —— Trước kia là chỉ có giới trẻ mới biết, bởi vì trên mạng thường xuyên tung tin đồn về bọn họ. Hiện tại là già trẻ lớn bé đều biết, đến cả Bản Tin Thời Sự cũng đưa tin về hai người, gọi hai người là “Người trẻ tuổi của lòng nhân ái vô bờ”. Cho nên những người xung quanh nhận ra Trì Triệt, không chỉ có lòng tốt giải thích cho anh hiểu “Có cột điện bị đổ xuống, vừa mới giải quyết được rồi, cậu đừng có gấp, bọn họ đang nỗ lực cứu viện”. Còn có người hô to nói với Trì Triệt. “Trì tiên sinh, xin đừng quá lo lắng, người tốt có hảo báo, Khương tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì!” “Người tốt có hảo báo……” Trì Triệt giật giật khóe môi. Mong là như vậy. “Chỉ Chỉ, em nhất định không được xảy ra chuyện”. “Hạ Tố Huân đã chết, thế giới lại không bị hủy diệt, hết thảy tai ương đều sắp qua hết rồi. Lời cầu nguyện bình an một đời của chúng ta sắp thành hiện thực rồi”. “Em nhất định phải tận mắt nhìn thấy những điều này”. * Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Tuy rằng ở trong hiện thực, những lời này luôn là bị mọi người nghi ngờ, nhưng ở trong sách, lần này, nó đã thực sự ứng nghiệm. Ràng buộc giữa Hạ Tố Huân và sự tồn vong của thế giới này đã dần dần yếu bớt theo thời gian cô ta hôn mê ở trên giường bệnh. Rốt cuộc khi cô ta mất đi sinh mệnh, ý chí của thế giới này vẫn trung thành với cô ta, lần cuối cùng gây động đất ở nơi ở của Khương Chỉ, còn tạo ra chuyện ngoài ý muốn để cố tình dụ Khương Chỉ tự mình quay trở lại cô nhi viện. Lúc Khương Chỉ mang theo Tiểu Vũ Mao chạy ra ngoài, Tiểu Vũ Mão đột nhiên bị chuột rút ở cổ chân, ngã xuống một góc tường. Khương Chỉ chạy đến khom lưng xuống, đang định bế cô bé lên, thì thấy nơi cô đang định chạy tới đột nhiên đổ xuống một thanh xà ngang khổng lồ. Nếu không phải Tiểu Vũ Mao đột nhiên bị chuột rút, nhất định hai người bọn họ đã bị đè chết rồi. Nhưng Khương Chỉ không kịp nghĩ nhiều, bởi vì nơi xà ngang đổ xuống, chính là con đường duy nhất để đi ra ngoài. Xem ra hiện tại là ra không được. Khương Chỉ không hề do dự, lập tức nhìn quanh bốn phía, tìm được một góc có thể né tránh đất đá vụn rơi xuống tốt nhất liều ôm Tiểu Vũ Mao chạy tới. Nghĩ lại cũng thật trùng hợp. Cô vừa mới ôm Tiểu Vũ Mao chạy ra góc kia, phía sau liền truyền đến tiếng sụp đổ và vỡ vụ. Nhưng chỉ vài giây sau, Khương Chỉ liền cảm thấy trước mặt một mảng tốt đen, sau lưng dán vào một hòn đá, đỉnh đầu tựa vào hòn đá, không đứng dậy được, cũng bò không nổi, chỉ có thể cong lưng bảo hộ Tiểu Vũ Mao ở trong ngực. Tư thế khó chịu, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng. Chỉ cần chờ thêm một hai tiếng nữa, sẽ có người tìm đến cứu bọn họ ra ngoài. Bây giờ mặt dù khá khổ sở, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Khương Chỉ không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cô thậm chí không hề hay biết lần động đất này chỉ nhằm vào duy nhất một chỗ, đó là cô nhi viện. Cho nên, sau khi nghĩ đến việc đột nhiên xảy ra động đất liệu có phải là vì Hạ Tố Huân đã xảy ra chuyện rồi hay không, Khương Chỉ lại bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Trì Triệt. Trì Triệt ở bên ngoài bởi vì quá lo lắng cho Khương Chỉ, mà thiếu chút nữa gây ra tai nạn xe mấy lần liền. Khương Chỉ cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu. Cô không chỉ không biết chính mình khi nào mới có thể đi ra ngoài, còn phải lo lắng cho Trì Triệt đang ở một thành phố khác, không biết anh có bị vây ở một nơi nào đó như mình hay không. Hoặc là càng thê thảm hơn …… Liệu có phải hiện giờ toàn bộ địa cầu chỉ còn một mình cô và Tiểu Vũ Mao còn tồn tại hay không? Đủ mọi loại suy nghĩ tiêu cực tràn ngập trong đầu Khương Chỉ, nhưng Khương Chỉ ngày vạn lần không thể sụp đổ, cô thậm chí còn không cho phép mình nằm sấp xuống ngủ một lát. Đang có một cô bé run rẩy trong lồng ngực của cô, cô nhất định phải kiên cường chống đỡ. Cô không chỉ không thể khóc, còn phải mỉm cười an ủi Tiểu Vũ Mao, kể cho cô bé nghe chuyện cười, đánh lạc hướng suy nghĩ của cô bé, không thể để cô bé cảm thấy sợ hãi. Nói được một lúc, Tiểu Vũ Mao nghe thấy trong giọng nói của cô có chút run rẩy. Cô bé liền túm lấy áo của Khương Chỉ nhẹ giọng hỏi. “Khương tỷ tỷ, chị bị lạnh à?” “Không lạnh.” “Vậy tại sao chị lại run?” …… Bởi vì quá mệt mỏi. Bây giờ, cô rất lo lắng cho Trì Triệt, rất muốn biết Trì Triệt đang thế nào, không biết anh còn sống không, có vượt qua được hay không? Cô từng xem một bộ phim tài liệu, biết một người ở trong hoàn cảnh không có đồ ăn nước uống, chỉ có thể một mình ngồi trong góc tối chờ chết đáng sợ như nào, thống khổ biết bao nhiêu. Cô rất sợ mình sẽ phải trải qua cảm giác này, cũng sợ sau khi mình chết đi, Tiểu Vũ Mao sẽ phải chịu đựng cảm giác này thêm một lần nữa. …… Cảm giác sợ hãi bất an xen lẫn khiến trái tim cô đập mạnh vô cùng. Cô rất muốn phát tiết, nếu như không thể phát tiết, ít nhất cho cô được khóc lớn một hồi cũng được. Nhưng mà tất cả đều không được, để không khiến cho Tiểu Vũ Mao sợ hãi, cô nhất định phải giữ tỉnh táo, phải chịu đựng. Nhưng mà cô chịu đựng quá nhiều, cảm thấy quá mệt mỏi. Câu hỏi của Tiểu Vũ Mao khiến Khương Chỉ nghẹn lời, đúng lúc cô đang tự hỏi chính mình nên nói dối Tiểu Vũ Mao như thế nào thì. Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng đất đá va chạm vào nhau. Khương Chỉ tưởng là dư chấn của động đất, theo bản năng ôm chặt Tiểu Vũ Mao, nhưng cẩn thận nghe kĩ lại, phát hiện âm thanh va chạm này càng lớn, dư chấn không thể lâu như vậy được. …… Từ từ, lại cẩn thận nghe một chút, giống như không phải đất đá va chạm vào nhau. Hình như là có người đang dọn đá vụn đi! Có người tới cứu cô! “Ê ê!! Phía trên có người không??” Cô hét lên thật to. “Có!!” Cơ hồ là ngay lập tức, phía trên truyền đến giọng nói tràn đầy vui mừng. “Là Khương tiểu thư sao! Khương tiểu thư cô có bị làm sao không! Chúng ta lập tức mở đường, cô cẩn thận một chút! Nhớ chú ý xung quanh, cẩn thận đừng để đá vụn làm bị thương”. Thật sự có người tới cứu cô rồi. Thật tốt quá. Khương Chỉ nhanh chóng hỏi thăm. “Đại ca, anh có biết tin tức của những nơi khác không? Thành phố Tự thế nào rồi? Nơi đó có gặp nạn không? Có nghiêm trọng lắm không!” Thành phố Tự chính là nơi mà Trì Triệt đang ở. “Không có, Khương tiểu thư! Cả nước chỉ có cô nhi viện của chúng ta có động đất thôi. Ngay cả quán cơm bên cạnh cũng không có việc gì, người ta thái rau cũng không bị cắt vào tay. Chỉ có cô và Tiểu Vũ Mao hai người gặp phải tai họa thôi”. Người nói chuyện vốn là muốn giúp Khương Chỉ bớt lo lắng, nhưng sau khi nói xong, anh ta lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đây giống như đang nói chỉ có Khương tiểu thư gặp phải xui xẻo. Nhưng Khương Chỉ không thèm để ý đến. Khi nghe tin cả nước chỉ có một mình cô gặp xui xẻo, cô còn nhẹ nhàng thở phào một hơi. “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi……” Không còn chuyện gì phải lo lắng, Khương Chỉ liền bình tĩnh hơn rất nhiều, không giống như vừa rồi ở trong trạng thái sắp sụp đổ đến nơi. Thậm chí còn có thể an ủi người khác khi đối phương đang cứu cô. Đừng có gấp, cứ từ từ tới, tôi không có việc gì. Giả vờ vô cùng bình tĩnh và thong dong. Tất cả mọi người đều cho rằng Khương tiểu thư có tố chất tâm lý cực mạnh, gặp phải kinh sợ cũng không khẩn trương. Đối mặt với tai nạn khủng bố như động đất, không chỉ xả thân quay lại cứu người, còn có thể giữ vững tâm lý tại hoàn cảnh cực độ ác liệt này. Khiến mọi người không khỏi kính phục. Các phóng viên canh giữ ở một bên đã nghĩ ra đầu đề và nội dung bài báo của mình nên viết như thế nào, định khoa trương khen ngợi Khương Chỉ, đem cô đắp nặn thành hình tượng nữ thần không giống người thường thoát ly giống nhau quần chúng đại khí thượng cấp bậc nữ cường nhân loại hình, cường điệu miêu tả hành vi cứu người vĩ đại và tâm lý vững vàng khi gặp phải tai nạn của cô. Cuối cùng đã dọn dẹp xong toàn bộ chướng ngại, Khương tiểu thư có tấm lòng Bồ Tát lại xuất hiện ở trước mặt mọi người. -- Tuy rằng giờ phút này cô đang ngồi dưới đất, đầu tóc hỗn độn, trên mặt còn dính nhiều tro bụi, nhưng vẻ mặt lại giống hệt trong tưởng tượng của các phóng viên. Bình tĩnh, dịu dàng, thư thái. Mọi người vừa mới giơ máy ảnh lên ngắm thẳng mặt cô, chuẩn bị chụp ảnh. Thì đã thấy một người đàn ông gấp gáp chạy vọt lên, mở miệng liền hỏi. “Chỉ Chỉ, bây giờ em cảm thấy thế nào?” Ồ, là Trì tiên sinh. Không sao cả, chụp được một màn này cũng tốt, hình ảnh nhà trai nôn nóng càng làm nổi bật sự bình tĩnh của nhà gái. Nào người Khương Chỉ mới vừa rồi còn tỏ vẻ kiên cường lại thong dong, vừa nhìn thấy Trì Triệt liền sửng sốt không thôi, ngay sau đó mắt đuôi liền ửng đỏ. “Em cảm giác không ổn cho lắm”. Cái gì mà bình tĩnh thong dong, cái gì kiên cường nhẫn nại, tất cả đều là giả vờ cả thôi. Nhìn thấy Trì Triệt, toàn bộ sợ hãi ủy khuất đều dâng trào trong lòng cô. Muốn kêu ca muốn khóc lóc làm nũng anh. Muốn nói cho Trì Triệt nghe hết thảy sợ hãi kinh hoảng của mình khi bị nhốt ở dưới mặt đất, để anh ôm chặt cô mà dịu dàng an ủi, cho cô cảm giác an toàn Nhưng bởi vì muốn nói quá nhiều thứ, tâm tình lại thay đổi quá nhanh, trong cô có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau. Khương Chỉ kêu “ô ô” cả nửa ngày cũng không nói ra được gì, cuối cùng đổi thành liên tục gọi tên anh “Trì Triệt, Trì Triệt”. Trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ đến mức này của Khương Chỉ, Trì Triệt cảm thấy lòng mình quặn đau. Anh vội vàng ôm chặt Khương Chỉ vào trong ngực, cảm nhận được cô đang nghẹn ngào nức nở, dịu dàng vỗ về lưng cô mà an ủi. Thấp giọng nói. “Anh ở đây rồi, cứ từ từ rồi nói, chúng ta có rất nhiều thời gian, không cần gấp”. Tác giả có lời muốn nói: Chương này siêu siêu dài! Mau khen tôi đi! Hôm nay vẫn tặng 200 bao lì xì nha. Hơn nữa thông báo cho mọi người một tin, vẫn có tình tiết quay trở về hiện thực, nhưng không thể chỉ HE ở một thế giới được. Chúng ta phải cho HE ở cả thế giới trong sách và ngoài đời, thế mới là hoàn mỹ chứ!