Pr: Ni Nhi Đêm khuya, nằm ở trên giường, Thành Nặc thế nào cũng ngủ không được, hắn cảm thấy thật khát. Vì vậy, hắn xuống lầu rót nước uống, uống được nửa ly Thành Nặc lại thấy khát hơn nữa, yết hầu như muốn đốt cháy hắn. Đúng lúc này, hắn thấy trên bàn có món tiết canh, buổi tối hắn không có ăn cái này vì hắn đối thứ gì có máu đều rất mẫn cảm, nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên muốn ăn. Ăn xong món tiết canh, Thành Nặc thỏa mãn vươn thắt lưng, xem ra khi nãy là đói bụng đi. Ăn no hắn trở lại phòng, ngủ thẳng đến hừng đông. Sáng hôm sau— “Tiểu Nặc, hôm nay ngươi tự mình đến trường nha.” Đang vùi đầu ăn Nghiêm Thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói một câu. “Ân? Vì sao?” Thành Nặc vô cùng kinh ngạc nhìn Nghiêm Thần, bình thường đều là Nghiêm Thần, Nghiêm Hiểu cùng hắn đến trường. “Hôm nay ta cùng Nghiêm Hiểu phải thi đấu, sẽ không đi học.” Nghiêm Thần nói nửa chừng dừng lại, vươn đầu đến trước mặt Thành Nặc, lộ ra nụ cười xấu xa: “Ngươi sẽ không lại tiếp tục lạc đường đi.” “Bớt giỡn.” Thành Nặc cho Nghiêm Thần một quyền tại chỗ. “A, ngươi cũng dám đánh khuôn mặt xinh đẹp như thế này.” Lại là một buổi sáng hồ hồ nháo nháo. Thành Nặc nằm úp sấp lên trên bàn học, cảm thấy càng ngày càng khó chịu, sao vậy, tại sao cơ thể cứ như bị lửa đốt vậy. “Thành Nặc, ngươi không sao chứ, chúng ta chuẩn bị đi ăn, ngươi muốn ăn cái gì không?” Tiểu Lương quan tâm đẩy đẩy Thành Nặc. Thành Nặc lắc đầu, hắn bây giờ không muốn ăn thứ gì cả, hay là lên cơn sốt nhỉ, khát quá, thế nhưng lại không muốn uống nước. Trên trán Thành Nặc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển. Sớm không muộn không, đúng lúc này anh hai và anh ba lại không có đi học, làm sao bây giờ? Không lẽ phải đi tìm người nam nhân kêu mình là cỏ dại sao? Thế nhưng thân thể không khỏe đã khiến hắn không thể lựa chọn được điều gì, Thành Nặc miễn cưỡng di động cơ thể, mệt mỏi hướng năm 3 cấp 3 đi lên. Thành Nặc hầu như là ngã vào trong phòng học của lớp 1 năm 3, trong phòng học vẫn như cũ nồng nặc mùi thuốc. Mọi người trong phòng bị Thành Nặc hù dọa, nam nhân cười nhạo hắn hôm qua nhận ra Thành Nặc, quay đẩu thúc Nghiêm Hi: “Em ngươi tới kìa, nhưng mà phương thức đi vào của em ngươi thật có chút đặc biệt a.” Nghiêm Hi âm trầm mặt, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Thành Nặc lảo đảo tiến đến trược mặt Nghiêm Hi, thật sự là chống đỡ không được, đặt mông lên đùi của hắn. Mọi người xung quanh miệng đếu há thành chữ O nhìn Thành Nặc, không phải chứ, Nghiêm Hi lúc nào bắt đầu có loại sở thích này? Hơn nữa đối tượng lại chính là đứa em bị hắn gọi là cỏ dại. Ngồi tại trong lòng Nghiêm Hi, hắn liên tục cọ sát, vị đạo của Nghiêm Hi khiến hắn rất an tâm, Thành Nặc nghĩ chính mình nhanh bị lửa đốt, hai tay lung tung xả khai đồng phục của Nghiêm Hi, cùng Nghiêm Hi da thịt ma sát làm nhiệt độ trong cơ thể hắn có chút giảm xuống. Người chung quanh đều hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Nghiêm Hi, thật gan nha, dám tại phòng khách làm loại chuyện này. Vẫn mặt không tình cảm Nghiêm Hi lúc này nhíu lại hàng lông mày, ngăn Thành Nặc đang cắn cái cổ của mình, ánh mắt này, khí tức này, không lẽ là? Làm sao có thể? Thành Nặc khi nào lại biến thành tộc nhân của mình? “Ta muốn… Ta muốn…” Thành Nặc khẽ chu miệng, thở hổn hển khẩn cầu Nghiêm Hi, toàn bộ cơ thể như muốn bạo phát. Xung quanh đã có người bắt đầu chảy máu mũi, thật sự là quá kích thích đi, không nghĩ tới cây cỏ dại em của Nghiêm Hi dĩ nhiên có một mặt như vậy. Nghiêm Hi biết Thành Nặc đã chịu không nổi, vươn tay ôm lấy hắn đi ra khỏi phòng. Nghiêm Hi ôm Thành Nặc đến phòng y tế, khóa trái cửa, ngồi lên giường, nhẹ vỗ lưng của Thành Nặc: “Bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách giải thoát, hiện tại tập trung tinh thần của ngươi đến hai hàm răng, chậm rãi.” Thành Nặc làm theo, nghĩ miệng của mình tựa hồ dài thêm cái gì, hắn khó chịu mà há to ra. Nghiêm Hi nâng khuôn mặt của Thành Nặc lên, nhìn một chút răng của hắn: “Thấy cổ ta không? Nhẹ nhàng cắn vào nó.” Thành Nặc vô ý thức cắn xuống cổ của Nghiêm Hi, một dịch thể ấm áp chậm rãi chảy vào trong miệng, thoáng cái thư hoãn dục vọng của bản thân. Vì vậy hắn càng dùng sức mà hút mà cắn. Nghiêm Hi nhíu nhíu mày, nhìn không ra tiểu gia hỏa này lại có khí lực lớn như vậy, bất quá kỹ thuật của Thành Nặc thật đúng là tệ, cắn hắn đau muốn chết. Nghiêm Hi nghĩ đầu hắn cũng bắt đầu hôn mê, không xong, hình như mất máu quá nhiều: “Thành Nặc, nhả ra, không được hút nữa.” Hắn nghĩ muốn vươn tay ngăn Thành Nặc, nhưng lại bị Thành Nặc gắt gao ôm lấy, chết tiệt, đầu càng ngày càng hôn mê. Chờ Thành Nặc lấy lại tinh thần là lúc sắc mặt Nghiêm Hi đã tái nhợt nằm ở trên giường, thứ vừa uống hình như là máu của Nghiêm Hi a, nhất định là hắn uống nhiều lắm mới khiến cho Nghiêm Hi té xỉu như vậy, làm sao bây giờ a? Được rồi, để hắn uống lại chút ít máu của mình là được nhỉ? Thành Nặc vươn cổ tay của mình đến trước môi của Nghiêm Hi. Cảm thấy trên môi có mạch đập, Nghiêm Hi suy yếu cắn nhẹ rồi hút lấy, thể lực dần dần khôi phục rất nhiều. “Ngươi đang làm gì đó?” Vừa thanh tỉnh, Nghiêm Hi liền một cước đá Thành Nặc xuống giường, máu hắn vừa mới uống xong là của Thành Nặc ư? “Tại ta thấy ngươi rất yếu nên mới…” Thành Nặc nhìn khuôn mặt ngày càng gần của Nghiêm Hi, sợ hãi nhắm lại hai mắt, hắn nhất định sẽ đánh ta a. Thế nhưng đợi thật lâu, vẫn không thấy gì cả, hắn mở mắt ra hiếu kỳ nhìn Nghiêm Hi, lúc này mới phát hiện hắn đang cởi bỏ quần áo của mình. “Ngươi… Ngươi đang làm gì vậy hả?” Thành Nặc giãy dụa ngăn lại hai tay của Nghiêm Hi đang muốn lột bỏ quần của hắn. “Thực sự là phiền phức.” Nghiêm Hi dùng áo sơ mi vừa cởi ra trói hai tay của Thành Nặc lại, 2 3 động tác liền đem hắn lột sạch. “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Thành Nặc khẩn trương bắt đầu nói lắp. Nghiêm Hi soi kỹ hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải xong mới nhẹ nhàng thở phào, giải khai áo sơ mi trói chặt Thành Nặc. “Mặc xong áo quần thì về nhà, đem sự tình hôm nay nói cho Nghiêm Thần, hắn sẽ giải thích cho ngươi, còn có, sau này đừng có lại gần ta, ta đối cỏ dại không có hứng thú.” Nhìn Nghiêm Hi đi cũng không thèm quay đầu lại, Thành Nặc vẻ mặt vô tội, hôm nay hắn rốt cuộc là chiêu ai nhạ ai mà không may như vậy a.