Pr: Ni Nhi
Đang lúc Thành Nặc tức giận, Nghiêm Hiểu bổng nhiên vươn tay đặt lên trán của hắn: “Ngươi cái gì cũng không thấy được, đây chỉ là mơ thôi, chỉ là một giấc mơ mà thôi.” Thành Nặc cảm thấy ý thức của mình chậm rãi xói mòn, lần thứ hai té xuống đất.
“Hiểu, ngươi dùng thuật thôi miên với hắn sao?” Thần gác lên vai của Hiểu hỏi.
“Ân.” Nghiêm Hiểu dịch tốt cái chăn cho Thành Nặc: “Dù gì cũng là chút máu mà thôi, hắn cũng sẽ không trở thành đồng loại của chúng ta, vì vậy ta cũng không muốn giải thích nhiều với hắn, chuyện cần làm bây giờ chính là phải xử lý ngươi.”
“Ách… Hiểu… Hôm nay sắc trời cũng không sai a…” Thần nhìn khuôn mặt càng ngày càng âm trầm của Hiểu, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, lui về phía sau mấy bước, làm sao giờ làm sao giờ, có nên chạy hay không a? Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, nếu bị bắt trở về sẽ càng thê thảm hơn.
“A… Tha ta đi… Lần sau ta không giám nữa…” Giữa lúc Thần lo lắng, Hiển đã xốc hắn lên vai, xem ra không thể chạy trốn rồi, trước hết cứ cầu xin tha thứ đã.
Sáng hôm sau, Thành Nặc nhanh chóng ăn sáng, hôm nay là ngày đầu tiên hắn chuyển trường a, cần phải đến sớm để lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người nữa.
“Tiểu Nặc, để ta dẫn ngươi đi học cho, kẻo không ngươi lại lạc đường như lần trước nữa.” Nghiêm Thần vừa ăn sáng vừa mỉm cười nhìn Thành Nặc.
Thành Nặc mặt đỏ nhìn Nghiêm Thần, ghê tởm, hắn nhất định là cố ý, chê ta là đứa mù đường, bỗng nhiên, hắn thấy trên cổ Thần mấy dấu màu xanh xanh tím tím: “Thần, cổ ngươi bị sâu cắn sao? Thế nào lại có nhiều vết xanh tím như vậy.”
Phốc, Nghiêm Thần đang cắn một miếng bánh kem liền phun ra, Nghiêm Hiểu bên cạnh đang uống canh cũng bị sặc khó chịu mà ho khan.
Thành Nặc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người, mình có nói sai cái gì sao?
“Khụ, là sâu cắn, là sâu cắn đó.” Nghiêm Thần vẻ mặt xấu hổ gài lại nút áo.
Sau đó, anh cả Nghiêm Hi đi xuống, cái gì cũng chưa nói liền đi ra ngoài.
“Anh, ngươi không ăn điểm tâm sao?” Thành Nặc quan tâm hỏi Nghiêm Hi.
“Anh cả không có thói quen ăn sáng.” Nghiêm Thần đẩy đẩy Thành Nặc, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.
Nghiêm Hi dường như không có nghe đến lời của hắn, cứ như vậy mở cửa mà đi.
“Hảo, tính của ổng là như vậy đó, nói ngươi a, ngươi ít chọc hắn nga.” Nghiêm Thần cười cười cảnh cáo Thành Nặc.
Nghiêm Hiểu bên cạnh gõ đầu của hắn: “Ngươi nói nhiều quá, coi chừng muộn đấy.”
Thành Nặc học năm 1 cấp 3, các học sinh thoạt nhìn có vẻ đều dễ tiếp xúc, ba tiết đầu trôi qua cũng rất bình tĩnh, tới tiết thứ 4 gần lúc tan học.
“Xin hỏi, ngươi tên là Thành Nặc phải không?” Một nữ sinh trong lớp rất khả ái len lén ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ân, là ta, ta gọi là Thành Nặc.” Cứ mỗi lần thấy nữ sinh, Thành Nặc lại bắt đầu nói lắp.
“Ta muốn nhờ ngươi một chuyện, được không?” Nữ sinh mặt bắt đầu đỏ lên.
“Được a…” Thành Nặc không cần nghĩ nhiều liền gật đầu.
Nữ sinh kia lấy ra hộp cơm, đặt lên tay của Thành Nặc: “Làm ơn giúp ta mang cái này đưa cho anh của ngươi Nghiêm Hi, tên ta là Hương. Cầu xin ngươi a.”
Thành Nặc hơi giật mình nhìn hộp cơm trên tay, thở dài, xem ra là tự mình đa tình rồi, bất quá nữ sinh này chọn ai không chọn, hết lần này tới lần khác lại đi chọn Nghiêm Hi. Dù gì đã lỡ đồng ý rồi đành phải làm thôi, Thành Nặc cũng chỉ có thể kiên trì đi lên năm 3 cấp 3.
Buổi trưa, đi tới cửa của năm 3, Thành Nặc hít sâu một hơi mới đẩy cửa đi vào. Lập tức mùi thuốc lập tức vọt vào trong miều, là ai có lá gan lớn như vậy dám hút thuốc trong phòng học, Thành Nặc nhíu một chút, nhưng tình cảnh trong phòng càng làm cho Thành Nặc ngốc lăng tại chỗ.
Vài người nam nhân thân hình to lớn trong phòng học đang hút thuốc, ngồi ở chính giữa đích thị là Nghiêm Hi, cùng hình dạng lạnh lùng trong nhà so sánh với, Nghiêm Hi lúc này trông giống như một con báo đen, thoạt nhìn nguy hiểm nhưng lại mỹ lệ, làm cho người ta có cảm giác như bị áp bách, dựa vào hắn là hai vị học tỷ xinh đẹp, tuy rằng nhìn như có vẻ rất mệt mỏi nhưng Nghiêm Hi vẫn gây nên một cảm giác không thể chống cự lại.
Thành Nặc nuốt nuốt nước bọt, trực giác lui về sau hai bước, có vẻ như mình đến sai chỗ rồi.
“Tiểu quỷ, ngươi tìm ai đó?” Một người nam nhân trong đó hỏi.
“Ta… Ta tìm anh của ta Nghiêm Hi…” Thành Nặc khẩn trương bắt đầu nói lắp, hai chân như nhũn ra.
“Hi, ngươi khi nào thì có em trai kiểu này vậy?” Nam nhân kia nhìn Thành Nặc trêu chọc.
Nãy giờ không nói gì Nghiêm Hi vứt mẫu thuốc trên tay đi, đến trước mặt Thành Nặc: “Có chuyện gì sao?” Giọng nói băng lãnh hàm chứa sự nguy hiểm.
“Ta tới đưa cơm cho ngươi, là bạn học của ta muốn chuyển…” Thành Nặc còn chưa nói xong, liền thấy Nghiêm Hi cầm lấy hộp cơm trên tay ném vào thùng rác: “Ngươi… Ngươi thế nào có thể…”
Nghiêm Hi rút ra một điếu thuốc khác, một vị học tỷ gần đó tiến lên dùng bật lửa châm thuốc: “Ta không ăn vặt.” Trong lời nói băng lãnh của Nghiêm Hi không thấy được một tia ôn độ.
“Ngươi…” Thành Nặc tức giận nói không nên lời.
“Còn có, sau này đừng bao giờ nhận là em của ta, ta không có đứa em nào là cỏ dại cả.” Nghiêm Hi trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
“Hi, không tốt a, dù gì cũng là em của ngươi mà.” Vị học tỷ bên cạnh cười khẽ đến gần Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi không nói thêm gì nữa, ôm hai nữ nhân rời đi.
Trong phòng học chỉ còn một mình Thành Nặc đứng ngơ ngác.
Cỏ dại—
Cuối cùng đến thời gian tan học, buổi trưa một câu cỏ dại của Nghiêm Hi khiến Thành Nặc nghẹn nửa ngày, căm giận thu thập đồ dùng chuẩn bị về nhà.
Tiểu Lương ngồi cùng bàn đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Thành Nặc, gần trường chúng ta vừa mới mở thêm một quán thịt bò, mấy người nam sinh chúng ta muốn đi xem thử, ngươi có đi không?”
Thành Nặc lúc này mới nhớ đến buổi trưa vẫn chưa ăn gì, nghe Tiểu Lương nhắc vậy liền cảm thấy đói bụng, tuy rằng hắn bình thường cũng không thích ăn thịt bò, nhưng vẫn đáp ứng.
Quán thịt bò mới mở này trang bị khá tốt, nhóm bọn họ tìm nơi an tĩnh ngồi xuống bắt đầu gọi món ăn.
“Quý khách, thịt bò của các ngài muốn chín bao nhiêu phần?” Người phục vụ cầm tờ giấy, ghi ghi viết viết, Tiểu Lương muốn chín 5 phần, còn có hai người khác muốn chín 7 phần, ta luôn không thích ăn thức gì có nhiều máu nên lập tức gọi thịt bò chín 10 phần.
Lời vừa nói ra, Tiểu Lương ngồi bên cạnh liền cười: “Thành Nặc a, ngươi có đúng hay không là một nam nhân a? Cư nhiên lại đi ăn thịt bò chín đến 10 phần? Nam nhân nên ăn những thứ có chút máu gì đó a.”
“Vậy ta đây muốn thịt chín 3 phần.” Buổi trưa bị Nghiêm Hi nói là cỏ dại, bây giờ lại bị Tiểu Lương cười nhạo không phải là nam nhân, Thành Nặc tức giận gọi.
Mấy nam sinh bên cạnh đều cười ngã: “Thành Nặc a, ngươi không được hối hận đó.”
Sự thật là thức ăn vừa lên, Thành Nặc lập tức hối hận, thịt bò chín 3 phần thoạt nhìn không giống thứ cho người ăn, hắn không khỏi thầm kêu khổ, nhưng để chứng minh minh là một nam nhân, Thành Nặc quyết định kiên trì ăn. Miễn cưỡng cắt một lát thịt bò cho vào miệng mình.
Kỳ quái chính là, Thành Nặc thấy miếng thịt bò trong miệng mình có mùi vị rất ngọt, đây là sao? Bình thường cứ thấy cái gì đó chảy máu lập tức cảm thấy buồn nôn mà, hay khẩu vị của mình thay đổi sao?
Chỉ chốc lát sau, Thành Nặc ăn xong phần thịt của mình, nhìn trong dĩa còn sót lại chút máu, bỗng nhiên hắn nổi lên một loại khát vọng không rõ ràng, cả người bắt đầu phát nhiệt.
Thành Nặc cúi đầu liếm sạch chút máu còn dư trong dĩa, khi hắn ngẩn đầu lên, một tia máu từ khóe miệng hắn chảy xuống, cảm thấy chưa đủ, hắn liếm liếm ngón tay còn dính máu của mình.
Nam sinh chung quanh đều nhìn ngây người, cũng không phải vì hành vi dị thường của Thành Nặc mà Thành Nặc lúc này tản mát ra một loại mỹ đến mức yêu dị, nhìn Thành Nặc nhiếp nhân tâm phách như vậy, mọi người đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Chờ liếm xong ngón tay, Thành Nặc mới hồi phục lại tinh thần, cuối cùng là hắn đang làm cái gì a?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
25 chương
39 chương