Mọi người đều nói mười sáu là mùa hoa, mười bảy là mùa mưa, như vậy mười tám là cái gì? Ân, nếu ta nói là mùa u buồn. mười tám ý nghĩa là vị thành niên, mang ý nghĩa thành thục, mang ý nghĩa độc lập. ở tuổi mười tám vào ngày nào đó ta đã sớm ‘trưởng thành’, các ngươi suy nghĩ bình thường nha~~. Ta phát hiện kế hoạch cải tạo My Ly từ lý luận đến thực tiễn đều triệt để thất bại thảm hại. Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, cảnh tượng đã vượt xa suy nghĩ của ta ~~ nói như thế nào đây, rõ ràng là chúng ta sinh đôi, bây giờ lại khác nhau rất lớn. Cái gọi là sinh đôi, lẽ ra là giống như đúc. Không phải là cực quen thuộc sao, người thường khó mà nhận biết được sao, ngay cả cha mẹ nhìn cũng khó mà phân biệt được không phải sao? Nhưng ngay sáng hôm nay, Thẩm Tân nhà bên sang, ta mới hỏi ai là ca ca, ai là đệ đệ, hắn mới khinh thường bĩu môi mà nói.”Ngươi là ca ca.” ” đứa nhỏ thật thông minh ~~ làm sao ngươi biết?” Ta một mặt hiếu kỳ nhìn nhìn. “Ca ca nói rồi, đẹp trai chính là đệ đệ, mỹ nữ hay giận dỗi chính là là ca ca. Ngươi như thế ~~ ân ~ nhất định là ca ca.” Ta té xỉu. vừa suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, một bên lại bắt đầu phác thảo bản kế hoạch tiêu diệt Thẩm Tân. Cuối cùng ta đưa ra kết luận: chủ nghĩa triết học Mác đã vạch ra, người ý thức là theo thực tiễn biến hóa mà không ngừng phát sinh biến hóa, vì lẽ đó chúng ta làm việc muốn hiệu quả phải dùng ánh mắt mà quan sát toàn bộ vấn đề. Năm tháng trôi qua, ánh mắt nhìn xung quanh của mọi người cũng thay đổi, ta vĩnh viễn đều không quên được quan điểm thẩm mỹ hồi bé ta đã đặt ra ( xin mời xem lại chương 2) nhưng khi ta dùng ánh mắt khách quan mà nhìn Đạt Phóng và nhìn nhìn gương mặt của ta trong gương, ta đã phát hiện một sai lầm trí mạng. Bởi vì vẫn cứ bị giam cầm trong phòng, làn da của ta không phải trắng bình thường, mà là trắng xen lẫn tia nhợt nhạt, vóc dáng của ta cũng hầu như chưa trưởng thành. Hiện tại ta cũng chỉ có thể là dấu khai căn ba mà thôi (1. 732...). Trên người tuy rằng cũng không phải rất gầy, nhưng lại không nhìn thấy mấy khối bắp thịt, là bi kịch điển hình của nam sinh. Mà Đạt Phóng thì lại không phải vậy, hắn trên 1. 80 cm, hơn nữa ở trường lại có làn da không đen, lại một màu vàng nâu khỏe mạnh. Trên người bắp thịt so sánh với ta phát triển hơn, càng đáng quý chính là đại não hắn không đơn giản. Căn cứ vào nguyên nhân kể trên hắn đương nhiên trở thành đối tượng người gặp người thích. “Ai ~~” ta lại một lần thở dài. Dành cho chính mình một ít ánh mắt đồng tình. “Sao?” Đạt Phóng không hiểu ra sao. “Thượng Đế thật không công bình nha ~~ tại sao chúng ta chiều cao lại sai lệch nhiều như vậy? Khi còn bé rõ ràng ta cao hơn nha!! tại sao ~~~” ta thoả thích thổ lộ nội tâm không vui. Mà Đạt Phóng ở một bên cười cười xấu xa. “Như vậy không phải rất tốt sao! Mi Ly rất đáng yêu nha ~~~” cầm cầm bàn tay nhỏ nhắn, Đạt Phóng rất cao hứng mà dắt ta đến cầu thang trường học. Ta nghĩ tới một loại thuyết pháp. Đối với người không đẹp người ta dùng tốt đẹp để ca ngợi, người không xinh đẹp sẽ muốn được nói thành đẹp, đẹp quá thì người ta sẽ ca ngợi tính khí, nếu ngay cả khí chất đều có, thì người ta có thể nói là đáng yêu. Như thế nỗi bức xúc của con người không thể xuất hiện, bị mọi người nâng lên trên lòng bàn tay rồi lại vứt xuống mà chẳng thèm để tâm. Đối với ta đây là lòng hư vinh mà người ta mang đến, làm sao chịu được chứ!!? Huống hồ từ sau khi thi đại học, ta suy vận vẫn còn tiếp tục. Thành tích của ta cũng không có tiến thêm, vẫn duy trì ở trình độ bình thường như thế. Đạt Phóng thành tích cũng không xuống quá, vẫn duy trì ổn định ở trên cái gọi là trình độ cao. Rất nhanh, vòng bình chọn anh chàng đẹp trai ưu tú lại tới. Đạt Phóng ung dung mà tiến vào trong danh sách. Ca ca sinh đôi như ta mà ngay cả đến quyền bình xét cũng không có, ngươi nói ta có thể không suy sụp chán nản hay không? Sau khi tan học, ta cầm thẻ tiến vào một bán bar, hiện tại chỉ uống rượu mới có thể tiêu tan mọi ưu sâu của ta. ( Đạt Phóng bị tiểu nữ sinh vây gần chết, lên đại học hắn căn bản quản không đến ta, các vị độc giả 8 không cần lo lắng.) “Ngươi uống gì?” Tửu Bảo lộ ra ánh mắt ân cần. “nước Sô-đa.” “Ừm.” Hắn có vẻ hơi thất vọng. “Gặp phải chuyện không vui?” Hắn thăm dò ta. “phải  không ~~~ “ “Thất tình?” “Không phải. Chẳng qua là cảm thấy sinh hoạt rất chán, rất tẻ nhạt. Còn có ~~ đôi lúc cuộc đời không công bằng.” Ta uống một hớp —— khó uống. “Vốn là không công bằng. Đặc biệt là những người như chúng ta ~~ dễ dàng bị nhấn chìm  nhất~~” ta không hiểu rõ lắm ý của hắn. “Ngươi là nói tiểu nhân vật?” Hắn không để ý tới ta. Đi về phía trước, để lại ta một mình. Vì muốn cuộc sống phong phú hơn, ta rốt cục cũng có ham muốn từ lúc sinh ra cho đến giờ —à xem tranh châm biếm. Được anh em bạn bè tiến cử chỉ điểm một ít bộ tranh, ta điên cuồng mà mua một số bộ về ( thánh truyền) ( Đông Kinh Babylon) ( Clover)... Loại hình tranh châm biếm mãnh mẽ. từ lúc xem cái đó, ta càng ngày càng thấy mất mát ( tình tiết có chút bi thương) nhưng ta lại cảm thấy có chút đồng cảm. Trên đời không có cái gọi là tình yêu vĩnh hằng, nhân sinh kỳ thực cũng thực bình thản, nhưng cũng đủ để rung động lòng người, người cũng phải đối mặt với nó và phải học được cách chịu đựng. Thời gian loáng một cái, lễ tình nhân đã đến. Đạt Phóng nhận được nhiều socola hơn so với ta. Ta cũng thu được mấy gói quà, đều là học tỷ đưa, ta đã cảm thấy hết sức hài lòng. Khuya về đến nhà, Đạt Phóng đoạt đi socola của ta, đem chúng ném vào thùng rác. Trước khi ta phát hỏa, hắn đã ôm ta ngồi trên đùi hắn, thâm tình hỏi: ‘ngươi muốn cái gì?’ “Ta sao?” Ta nhất thời ngây ngẩn cả người.”Ta chỉ muốn có được hạnh phúc.” “Ngươi hiện tại không hạnh phúc sao?” Hắn đem đầu chôn vào hõm vai ta, chờ mong ta trả lời. “Ta không biết.” Thật sự không biết. Ta chỉ có thể nói như vậy. “ở cùng ta, có cái gì không hạnh phúc?” Đạt Phóng co quắp hỏi. Ta không nói được cái gì, chỉ biết hiện tại ta biết nguyên lai có cái gì không giống. “ta muốn cùng ngươi, hôm nay là lễ tình nhân.” Dứt lời, hắn liền muốn hành động. “Xin lỗi.” Ta từ trên người hắn đứng lên.”Ngày hôm nay ta không muốn.” “Ngươi ~~ chúng ta đều là ~~ ~~ ngươi còn ~~~ ngươi tức rồi?” Đây là Đạt Phóng ngày đó nói với ta câu nói sau cùng. Chúng ta là cái gì? Ta trống vắng và vô cùng trống rỗng, chẳng phải ta vẫn luôn không rõ vấn đề này hay sao? Ta cũng không phải là đố kị Đạt Phóng, dù sao ta đã không phải là tiểu hài tử. Chỉ là ta không biết, chúng ta là người thân? Là huynh đệ? Là bạn học? Là bằng hữu? Là đối tượng yêu thích lẫn nhau? Là tình nhân? hay là cái gì? Chúng ta luôn luôn cùng nhau, nhưng ta xưa nay đều không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề  này, thật giống hết thảy đều là chuyện đương nhiên, từ lúc bắt đầu đã là như vậy. Ta lại thấy khó khăn phức tạp, ta không muốn vấn đề này xảy ra, chúng ta có thể ở cùng một chỗ sao? Chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu? Khoảng cách chúng ta đã bị kéo ra, thử hỏi cảm giác của chúng ta để lại cho nhau là cái gì? Như vậy. Ta lại có một đêm mất ngủ. Lễ tình nhân qua đi, còn có một ngày lễ của nam sinh, ta cũng quên nó tên là gì, cũng chẳng thèm để tâm. Chỉ là khi ta thấy Đạt Phóng mang một hộp quà được gói tinh xảo đến đưa cho một mỹ nữ, trái tim ta như ngừng đập. nguyên lai quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thế, cũng chỉ là một hồi ngắn ngủi, cái mà vĩnh viễn vĩnh viễn chứ, ngươi cùng người khác có thể cùng ta cùng chia sẻ sự vĩnh viễn đó sao? Buổi chiều ta hết tiết, đến ngay công viên đi bộ quay tới quay lui, mãi đến tối muộn mới về đến nhà. Hướng về phía ba mẹ tùy tiện tìm một lý do, sau đó ta muốn đi ngủ, ngày hôm nay ta cũng không muốn mất ngủ như hôm trước nữa. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Đạt Phóng lặng lẽ đi vào, ngồi trên giường ta.”Ngày hôm nay đi nơi nào? Làm ta phải đi tìm ngươi.” “Thật sao?” Ta tránh thoát con mắt của hắn.”Ngươi vội vàng đưa lễ vật cho mỹ nữ như thế, như thế nào còn muốn tìm  được ta.” “Ghen tị?” Hắn còn cười. Ác ~~ “Cũng không hẳn. Chỉ cảm thấy chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?” Ta hỏi ra một vấn đề đã muốn hỏi từ lâu. “Cái gì?” “Ta cảm thấy chúng ta thật kỳ quái. Hay là ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi, chúng ta chỉ là thói quen ỷ lại lẫn nhau, từ lúc thụ tinh trứng đã bắt đầu. Vì lẽ đó ta nghĩ 2 người chúng ta nên để cho mỗi người đều có một khoảng riêng tư.” Ta một hơi nói ra đến những điều mà ta cũng chưa kịp nghĩ đến. “Ngươi dám lặp lại lần nữa xem!!” Đạt Phóng mặt lộ ra vẻ hung quang, nói thật, ta chưa từng thấy sắc mặt của hắn như thế.”Cái gì ngươi  không thích ta, ta cũng không thích ngươi? Ngươi làm sao có thể kết luận như vậy.” nhìn qua cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao sáng bên ngoài, hi vọng hắn nói ra cái gì đó, tiêu trừ những nghi ngờ của ta ~~~ “Chúng ta là người yêu không phải sao?” Hắn ôn nhu hôn khóe mắt của ta.”Đây là trời cao nhất định, chúng ta từ lúc thụ tinh trứng liền bắt đầu, không, trước lúc này, chúng ta gần như luôn luôn ở trên không trung mà cùng nhau đợi, chờ đợi được gặp gỡ trong nháy mắt, chờ đợi được đầu thai sinh ra, sau đó cùng nhau, đến lớn, đến già, đến chết, sau đó sẽ đến một thời không khác chờ đợi một lần nữa gặp nhau.” Tiếng nói của hắn có chút run rẩy, ta biết hắn rất kích động. “Nhưng là chết rồi sau đó ta cũng không muốn tách ra, ta không cách nào chờ đợi thời gian.” “Vậy chúng ta chết rồi sau đó liền đến một thời không khác cùng nhau ở cùng một chỗ.” “Được.” “Tiểu tử, ngày hôm nay chúng ta nói gì thương tâm quá nha ~.” Hắn đem ta từ phía sau chăm chú mà ôm chặt. Giống như là muốn giữ chặt ta, sợ ta biến mất. “Ta tựa hồ có thể chịu đựng được rồi.” Ta quay đầu nói lại cắn cắn môi. “Vậy chúng ta liền bắt đầu đi.” Hắn nói rất nhanh, hành động cũng rất nhanh, đem ta đẩy ngã trên dường, thoát y phục của ta. “Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?” Ta không biết sao, ân, có chút vui sướng nhảy nhót. Đêm nay có lẽ sẽ là đêm hạnh phúc không sai~~~ Sáng sớm ngày thứ hai, ta đầu gối lên trên bụng Đạt Phóng. Đạt Phóng thỏa mãn vuốt tóc của ta. “Có điều, ta còn muốn hỏi, ngươi tại sao chỉ cho nữ sinh kia lễ vật?” “Không nên hiểu lầm.” Đạt Phóng đột nhiên rút tay về.”Hắn giúp ta chút việc ấy mà ~~~ khụ..khụ” “Gấp cái gì?” “Kỳ thực ân ~~ không có gì”ánh mắt lấp loé. Ta cũng không muốn truy cứu nữa, bởi vì ta tin tưởng tối hôm qua cũng không phải là giả tạo. Mọi người đều nói nam nhân không yêu không hứa hẹn hứa hẹn, nhưng tối hôm qua ta chiếm được một đời một lời hứa hẹn. Cùng là nam nhân, huynh đệ, sinh đôi, ta biết những câu nói kia rất chân thực và quan trọng như nào. Chỉ hy vọng chúng ta đều có thể được hạnh phúc. Tùy Nguyệt: Mi Ly không hỏi ta hỏi, thành thật nói ra, MM đến cùng giúp ngươi cái gì? Đạt Phóng: còn không phải ngươi nói nữ nhân có kinh nghiệm, khiến ta hướng về nàng thỉnh giáo thỉnh giáo. Tùy Nguyệt: cái gì? Ta đã quên ~~~ nữ nhân trên thực tế là ~~~ siêu cấp giống nữ ~~~ âu ~ ha ha ha ~~~ PS một chương này có chút trầm trọng ~~ thế nhưng tiểu hài tử luôn có lột xác mà ~~ gần đây xem X ~~ xin mọi người bỏ qua.