Gia Hân chứng kiến tất cả, tại sao cô luôn ngây ngốc, tin người đàn ông trước mắt, để anh lừa gạt hết lần này đến lần khác? Còn nực cười muốn anh ta hạnh phúc nữa chứ? Liệu một người muốn bị ngã tới bao giờ mới có đủ tỉnh táo để không vấp ngã lần nữa? Đặt hộp kỉ vật của Dương Liễu xuống, cô không nén nổi tiếng cười lạnh. Mà nghe thấy tiếng cười, thần trí của Triệt Hàn cũng hoàn toàn thanh tỉnh, anh nhìn ra cửa, Gia Hân đã đứng ở ngoài từ lúc nào. Không ngờ, dù có lặp lại quá khứ, ngày này vẫn xảy ra, hai người rốt cuộc vẫn không thể có một cuộc hôn nhân như ý muốn sao? - Chị, thực ra là… - Mặc Giang luống cuống nhìn cô – Em… - Mặc Giang, làm vậy có vui không? – Thế giới bình yên của Gia Hân hai năm qua bỗng chốc tiêu tan, sao cô có thể mù quáng tới mức không còn rõ gì nữa chứ. Cảm thấy một lỗ hổng lớn trong lòng, hô hấp của cô cũng trở nên đặc biệt khó khăn, cô lành lạnh nói từng chữ với “người em tốt” này. - Chị…thực ra…em – Mặc Giang lắp bắp, ánh mắt đau đớn của Gia Hân, lòng cô trở nên hỗn loạn. Những kí ức cùng Gia Hân trước đây lần lượt hiện về. Sao cô có thể không nhìn thấy kết cục này chứ? - Tôi không quen Mặc Giang trước mặt – Rốt cuộc cuối cùng cô cũng không thể nhảy vào mà cắn xé, đấm đá người trước mặt được. Gia Hân ước muốn biết bao người con gái này là kẻ xa lạ nào đó. Để cô có thể hóa một người đàn bà chanh chua mà chửi rủa, nhưng thật trớ trêu, đó lại là Mặc Giang. Mọi lời nói đều không thể thoát khỏi cuống họng… - Đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa. - … - Mặc Giang sững sờ, cô không nghĩ một ngày Gia Hân có thể nói với cô những lời này. Thì ra, trước kia cô bị Gia Hân chiều đến hỏng rồi. Cảm giác khổ sở lan tỏa, cô đã sai rồi sao? Cô tưởng giúp anh hạnh phúc, cô còn thấy hạnh phúc hơn, hiện tại, sao trái tim cô lại bị bóp nghẹt thế này? Nhìn nỗi đau lòng cùng thất vọng của Gia Hân, cô có cảm giác ai đánh mạnh vào tim mình. Mặc Giang chạy vội ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại Triệt Hàn cùng Gia Hân, không khí như đông cứng, quánh đặc giữa hai người: - Gia Hân, nghe anh nói đã… - Triệt Hàn mở lời trước. - Được, anh nói đi, em nghe anh đây, yên tâm, em sẽ không trốn chạy như lúc trước đâu – Gia Hân cảm thấy thất vọng tột độ, anh nghĩ trái tim cô làm bằng đá chắc? Nó cũng có thể bị tổn thương chứ? - Em mới là người cần giải thích, tại sao Tiêu Thanh lại nhìn thấy em đi với Viễn Trí, cả tháng nay em và anh ta đều cặp kè cùng nhau – Triệt Hàn không im lặng nữa, cô có tư cách gì mà giận dỗi với anh chứ? - Anh chỉ cần một người nói, nhìn thấy Viễn Trí đi cùng em một vài lần là đủ lý do để lên giường cùng người đàn bà khác ư? – Gia Hân cười chua chát, cô vì ai mà làm thế chứ? - Em cũng không giải thích được đúng không? – Triệt Hàn cười giễu cô – Em nghĩ anh không biết gì sao? Học trưởng em tôn kính tới mức muốn làm bồ của em luôn đúng không? Một tiếng “chát” vang lên: - Anh không tin em tới vậy sao? Anh đã hỏi tại sao em lại đi với học trưởng chưa? Hay anh chỉ suy diễn lung tung? – Gia Hân thật quá thất vọng, có lẽ cô đã sai ngay từ đầu, khi quyết định cùng anh dễ dàng như thế - Em muốn cho anh quà sinh nhật bất ngờ, nên mới đi cùng học trưởng. Anh còn gì để nói nữa không? - Anh… - Triệt Hàn im lặng, thực ra lần này anh hoàn toàn không hề có sự bào chữa nào hết. - Được anh không nói, em nói. Triệt Hàn à, anh còn nhớ vở kịch em thích nhất không? – Gia Hân đột nhiên hỏi. - Ừm... – Xem với cô quá nhiều lần, anh biết cô đang muốn nói gì. - “Đôi khi, thứ chúng ta muốn tột cùng lại là thứ không nên có” (Sometimes the things you most wish for are not to be touched). Anh bắt đầu vì dằn vặt, vì muốn trả ơn em nên mới ở cùng một chỗ với em – Gia Hân chậm rãi nói. - Không phải như thế… - Triệt hàn phủ nhận, tình cảm của anh tuyệt đối không phải mang ơn. - Có là gì, cũng không còn quan trọng nữa. Cái em cần, cơ bản anh không có, Triệt Hàn. Cái anh cần chỉ là sự thỏa mãn của thú vui chinh phục mà thôi, anh muốn em, vì em là người con gái đầu tiên anh có trong tay mà như không có, người con gái đầu tiên dám hờ hững với anh. Đến khi có được, em trở thành những cô gái trước, những chiếc cúp trên giá mà anh không bao giờ chạm tới lần thứ hai. - … - Triệt Hàn định nói gì đó, vẫn là bị Gia Hân chặn lại. - Chúng ta đều biết điều này nhưng mù quáng lờ đi mọi sự khác biệt ấy. Anh không nhận thấy chúng ta đến với nhau quá nhanh ư? Nền tảng cho cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là rung động. Anh rung động vì em là người con gái đầu tiên đem tới cho anh cảm giác mới lạ, em rung động vì anh là người con trai đầu tiên mở cửa vào thế giới của em. - … - Thú thật, nếu không vì mẹ mong ngóng, em cũng thấy bình thường khi không có con. Chúng ta không muốn bị ràng buộc thật sự. Hợp với nhau cũng vì tính cách ấy– Liều mạng kiềm chế nước mắt, Gia Hân nói tiếp – Anh còn nhớ thỏa thuận lúc trước của chúng ta, khi em nói đồng ý ở cùng anh không? - … - Triệt Hàn lặng người, anh đã quên hẹn ước đó… - …Anh biết điều kiêng kị nhất với em rồi – Cô nói ra điều mình không muốn nhất - Em thấy, chúng ta cần là xác định lại tình cảm của mình, em không rõ trong trái tim chúng ta có nhau nữa không – Gia Hân không hề nói sai, toàn bộ cảm xúc trong người cô, từ lúc nhìn thấy cảnh trong văn phòng, đã tê liệt đến mức, cô không rõ mình là đau khổ thất vọng hay gì nữa. Giờ, thứ duy nhất cô biết, là trống rỗng, trống trải tới mức, cô cố gắng tới cỡ nào cũng không kiếm lại được cảm xúc của mình nữa. - Lần này anh… - Triệt Hàn như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời – anh muốn giữ cô lại, anh biết mình phải giữ cô lại. Nhưng anh từng bị Mặc Giang làm phân tâm, anh biết mình đã lạc mất tình cảm dành cho cô… Nhìn thấy nụ cười đau khổ của cô, anh hiểu sai lầm mình phạm phải lớn như thế nào. Chính anh đã tự tay giết chết tình cảm của cô dành cho mình. Không có bất cứ lý do gì biện minh, Triệt Hàn cảm thấy trí não của mình thật vô dụng. Nghe cô nói, chính anh cũng cảm thấy mông lung về tình cảm của mình. Có phải vì vậy mà anh rung động với Mặc Giang? - Trên bàn kia… quà sinh nhật của anh – Tim cô đã vỡ vụn vì anh, có thêm chút nữa, chắc cũng không có vấn đề gì, coi như đây là dứt điểm cho mọi ân huệ, mọi ràng buộc, kiếp này không ai nợ ai nữa – Từ giờ, cả đời này đừng gặp lại nhau nữa. Gia Hân rời đi, bỏ lại Triệt Hàn lạc lõng trong văn phòng cùng chiếc hộp cũ kĩ.