Chung quy điền cư

Chương 3 : Phát hiện ( 2 )

Tâm Lương Nghi Mai hơi động, tận lực làm cho bản thân hồn nhiên nhìn hắn hỏi: “Muội thích cá cá, cá cũng thích muội.” Lương Nghi Mộc cúi đầu trầm tư, Lương Nghi Mai khẩn trương nhìn hắn, Lương Nghi Lâm cũng cảm giác được không khí thay đổi, yên lặng đứng ở một bên, qua một hồi lâu, ngay tại lúc Lương Nghi Mai cảm thấy rốt cuộc cũng không chịu nổi, Lương Nghi Mộc mới ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này muội muội không thể nói cho người khác, về sau cũng không ở lúc có người khác mà cho tay vào nước biết không?” Lương Nghi Mai yên lòng, trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp, ít nhất lúc này điều hắn nghĩ trước tiên là sự an toàn của nàng, Lương Nghi Mai gật gật đầu, hồn nhiên nói: “Đã biết” Lương Nghi Mộc lại quay đầu nhìn Lương Nghi Lâm nói: “Đệ đệ cũng vậy, không được đem việc này nói cho người khác, còn phải coi chừng muội muội, không được để muội muội nói cho người khác cũng không để cho người khác khi dễ muội muội, biết không?” Lương Nghi Lâm kiên định gật gật đầu, nói: “Ca ca yên tâm, đệ nhất định sẽ chiếu cố muội muội thật tốt, quyết không đem chuyện này nói cho người khác.” Lương Nghi Mộc gật gật đầu, hắn thu thập chiếc vó và thùng gỗ, lại tìm một cây gậy cùng đệ đệ đem cá nâng trở về, Lương Nghi mai ngoan ngoãn đi theo phía sau. Về nhà, hai anh em nhà họ Lương mang cá cho vào hang nước, thu thập xong hết thảy, Lương Nghi Mộc nhìn trời đang âm trầm, lại nhìn thoáng qua phòng chứa củi, quay đầu nhìn đệ đệ muội muội nói: “Các ngươi ở nhà chờ, ca ca đi chặt một ít củi rồi trở về, không được chạy loạn biết chưa?” Lương Nghi Mai cùng Lương Nghi Lâm nhất tề gật đầu, Lương Nghi Mộc cầm đao cùng dây thừng ra ngoài, Lương Nghi Lâm cùng Lương Nghi Mai chơi đồ chơi một hồi liền ôm nàng lên giường đi ngủ, Lương Nghi Mai còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy nhị ca nói: “Muội muội, muội ở nhà ngủ, nhị ca đi ra ngoài tìm một ít rau dại, buổi tối chúng ta nấu cá ăn cùng rau dại.” Nàng hồ đồ gật gật đầu. Lương Nghi Lâm thấy được muội muội gật đầu liền thay nàng đắp lại cái chăn, cầm một rổ nhỏ đi ra ngoài, chờ đến lúc Lương Nghi Mai tỉnh lại, trong nhà đã không có người, nàng xoa xoa mắt, muốn đến hang nước xem cá. Trong hang nước có hơn ba mươi con cá, chúng ở cùng nhau đã sớm mệt mỏi, huống chi nước trong hang rất yên lặng, Lương Nghi Mai biết là vì trong nước không đủ dưỡng khí. Lương Nghi Mai đứng ở trên ghế nhìn xuống hang nước, rồi lại từ từ đi xuống, nếu cứ để như vậy, không đến buổi tối cá sẽ chết, làm gì còn có thể đợi đến ngày mai mang đi chợ? Cá đã chết khẳng định sẽ rẻ hơn so với cá còn sống. Nếu có biện pháp để những con cá này sống đến ngày mai thì tốt quá…Lương Nghi Mai nghĩ, đã thấy cá trong hang nước giống như có một ít ý thức, ào ào lội tới. Lương Nghi Mai ngẩn ra, lại nghĩ đến tình hình hai lần bắt cá, cũng không biết nguyên do gì, cá này giống như rất thích nàng. Trong lúc nàng còn ngẩn người, chỉ thấy một con cá hướng về phía tay nàng bơi đi bơi lại, Lương Nghi mai cũng cảm thấy trên tay mình ẩm ướt, giống như trên tay có cái gì đó đang lưu động. Lương Nghi Mai nâng tay lên, liền phát hoảng, hóa ra hai cái tay nhỏ bé của nàng đang chảy ra những dòng nước, giọt nước rơi xuống hang nước, đám ca phía sau nối nhau bơi đến nơi nước vừa nhỏ xuống, giống như đang tranh đoạt thứ kia. Chẳng lẽ đám cá này thích nàng là vì tay nàng, không, là vì tay nàng chảy ra nước? Lương Nghi Mai tuy rằng thật sự giật mình, nhưng đến việc xuyên không còn đang xảy ra, trên đời này còn có cái gì không có khả năng xảy ra nữa? Lương Nghi Mai do dự một chút, cuối cùng vẫn liếm nước trên tay, ừ, ngọt, có chút thơm mát, so với nước suối trên thượng nguồn nàng uống ở kiếp trước còn ngon hơn, khó trách đám cá này lại thích uống. Ông nội Lương Nghi Mai kiếp trước ở Quảng Tây, nơi đó có dòng nước ngọt lành, đặc biệt là lúc mùa hè, nàng thích nhất là ở trong núi chạy chân trần, đói bụng thì ăn quả dại, khát thì uống nước suối… Lương Nghi Mai nghĩ nghĩ, đem tay đặt ở trên mặt nước, nghĩ, mau chảy đi, mau chảy đi, nước kia liền róc rách chảy xuống, Lương Nghi Mai thấy thật khoan khoái, đám cá này cũng thật khoan khoái…Đúng rồi, nhất định là bởi vì hai lần trước nàng đều để tay ở trong nước, cho nên nàng không có cảm giác. Chờ đến lúc nàng cảm thấy đủ rồi thì dừng lại, lấy thùng gỗ múc một gáo, suy nghĩ một chút, lại chuyển ghế đến một hang nước bên cạnh, đem nước rót vào hang nước, nếu nước này đã tốt như vậy, vậy thì đổ vào hang nước uống cho mọi người cùng uống. Nhìn hang nước đầy, nàng mới có thời gian nhìn xuống dưới suy xét vấn đề. Hình như nước này theo cơ thể của nàng chảy ra, không biết đối với thân thể có nguy hại hay không? Xem bộ dạng này dường như tay chân rất khỏe mạnh, đám cá này thích uống nước của nàng không biết có công hiệu gì? Việc này ngàn vạn lần không thể để cho người ta biết, đại ca và nhị ca cũng không thể, bằng không còn không xem nàng thành yêu quái sao? Bất quá nàng mới hơn ba tuổi, đứa trẻ ở tuổi này hẳn là có thể nói chuyện lưu loát, không biết có phải thân chủ không có biểu hiện “lớn lên” hay không, làm nàng mỗi lần nói chuyện đều phải bắt chước, thật vất vả. Lương Nghi Mai còn đang miên man suy nghĩ thì Lương Nghi Lâm đã trở lại, Lương Nghi Mai kêu to một tiếng: “Ca ca.” Tiến ra đón lấy rổ rau dại: “Sao rau già vậy?” Lương Nghi Lâm cầm đôi tay nhỏ bé của muội muội, nói: “Hiện tại mùa đông đã đến gần, có rau dại ăn là tốt lắm rồi, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta đến rau dại cũng không có mà ăn.” Nói đến đây, Lương Nghi Lâm cũng có chút khổ sở, không biết mùa đông này trôi qua như thế nào đây? Lương Nghi Mai không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của hắn, liền lay lay tay hắn nói: “Ca ca rửa rau.” Lương Nghi lâm hồi phục tinh thần: “Được, nhị ca cùng muội đi rửa rau.” Lương Nghi Lâm chuyển một ghế nhỏ cho Lương Nghi Mai ngồi, còn hắn ngồi một bên rửa rau, chẳng qua có một chút rau, rất nhanh liền rửa sạch, Lương Nghi Mai ngồi một bên nói bâng quơ: “Sao chú không đến xem chúng ta?” “Không đến mới tốt, chú đến, thím nhất định sẽ đi theo, nhà chúng ta có gì không phải do nàng ta mang đi sao? Trâu cùng ruộng đất đều bị nàng mang đi, nếu không phải đại ca lợi hại, thím có khả năng đến căn nhà này cũng mang đi. Hiện giờ nhà ta cái gì cũng không có, nàng trốn tránh chúng ta còn không kịp, làm gì còn hơi mà quan tâm? Muội muội, về sau không cần nhắc đến bọn họ, nếu không đại ca lại tức giận.” Lương Nghi Mai không lên tiếng, Lương Nghi Lâm lại nói tiếp: “Đại ca nói về sau làm chuyện gì cũng phải tránh người trong thôn, có thể tránh xa liền tránh, Lương gia thôn không có mấy người tốt, trừ bỏ Ngũ gia gia cùng Ngũ nãi nãi, đại ca nói, chúng ta bây giờ phải cố gắng sống tốt, lớn lên, sau này lớn lên mới có thể đem những thứ của chúng ta đoạt lại, hiện tại chúng ta còn nhỏ, nếu lấy cứng đối cứng nói không chừng sẽ giống như Ngũ gia gia Ngũ nãi nãi bây giờ.” Lương Nghi Mai mặt mày nhảy dựng, nói cách khác địch nhân của bọn họ cũng không chỉ có một nhà chú thím, mà là toàn bộ người trong Lương gia thôn? Hơn nữa Ngũ gia gia Ngũ nãi nãi cũng giống với bọn họ? (nghĩa là Ngũ gia gia Ngũ nãi nãi cũng bị mọi người trong thôn cô lập giống ba anh em Lương Nghi Mộc) Tên hai người này có chút quen, không phải là người tối qua đại ca đi xin lương thực chứ? Lương Nghi Mai lơ đãng đặt câu hỏi: “Người trong thôn vì sao lại ác như vậy?” “Không phải mọi người trong thôn đều nhẫn tâm như vậy, thôn chúng ta đại bộ phận là người họ Lương, cho nên những người họ khác không dám quản sự Lương gia chúng ta, mà đại ca nói, người trong Lương gia tộc đều tham lam không biết thỏa mãn, không có nhiều người tốt, cho nên lúc trước phụ thân mới đem nhà chuyển ra ngoài thôn, đại ca nói, rời khỏi gia tộc tất nhiên không tốt, nhưng gia tộc như vậy không cần còn hơn, cho nên về sau chúng ta không thể chơi với bọn trẻ con trong thôn, không thể cùng nói chuyện với người trong thôn, đã biết chưa?” Lúc đầu nói năng rõ ràng rất có trật tự, lúc sau nói thêm liền nổi tính trẻ con, nhìn ra được đây mới là bản tính của Lương Nghi Lâm. Lương Nghi Mai gật gật đầu, cũng nổi tính trẻ con nói: “ Dạ, không cùng bọn họ nói chuyện, không cùng bọn họ chơi, vậy Ngũ gia gia và Ngũ nãi nãi đâu? Có thể chơi cùng bọn họ sao?” Lương Nghi Lâm quả nhiên nói ra lời Lương Nghi Mai muốn nghe: “Đương nhiên là có thể, phụ thân nói về sau chúng ta phải hiếu kính Ngũ gia gia và Ngũ nãi nãi. Nghe cha mẹ nói, Ngũ gia gia Ngũ nãi nãi không có con, cho nên gia tộc muốn đem ruộng đất của họ thu hồi, còn bắt bọn họ giao tiền, bằng không sẽ không cho bọn họ dưỡng lão, Ngũ gia gia cùng Ngũ nãi nãi rất tức giận, sau đó bọn họ bị đuổi ra ở ngoài thôn, cha mẹ thường xuyên hiếu kính Ngũ gia gia Ngũ nãi nãi, Ngũ gia gia cũng thường xuyên cho chúng ta đồ ăn.” Lương Nghi Mai cau mày, xem ra gia tộc này như vậy cũng là cái tốt, không phân biệt phải trái cũng không thèm quan tâm, bằng không với năng lực của ba đứa trẻ con bọn họ hiện tại, đến chết như thế nào còn không biết. Lương Nghi Mai quyết định về sau làm việc phải tận lực tránh người trong thôn. Trong lúc hai đứa trẻ chờ Lương Nghi Mộc thì có nấu nước ấm, nấu cơm, nếu không phải là không đủ năng lực, Lương Nghi mai còn muốn giết cá làm đồ ăn. Thời điểm Lương Nghi Mộc trở về thì trời đã tối đen, thấy đệ đệ muội muội biết điều như vậy, hắn vừa mừng vừa xót xa. Lương Nghi Mộc đi vào hang nước bắt một con cá mang đi giết, lúc ăn cơm, Lương Nghi Lâm nói con cá này so với cá hai ngày trước bắt được còn ngon hơn, Lương Nghi Mai cũng cảm thấy so với hai ngày trước thì dễ ăn hơn, không có mùi tanh, ngược lại có chút ngòn ngọt, nàng âm thầm suy nghĩ, không biết nguyên nhân có phải là do nàng đã rót nước kia vào? Trước khi ngủ, Lương Nghi Mộc bày tỏ ngày mai hắn muốn đi bán cá, thấy thế, hai đứa trẻ cùng kêu lên nói: “Chúng ta cũng phải đi.” Lương Nghi Mộc suy nghĩ một chút, cảm thấy để bọn họ ở nhà một mình cũng không ổn, sợ bọn họ lại chạy đến bờ sông, không bằng mang theo người, dù sao ngày mai nhiều cá như vậy, hắn cũng không có khả năng cầm được hết, mượn xe lừa của Ngũ gia gia, vậy thì cũng không sợ mang theo hai người vướng víu nữa: “Vậy hai ngươi ngày mai phải nghe lời ca ca, không được chạy loạn.” Hai người gật đầu đáp ứng, sau đó mang theo ngọt ngào tiến vào mộng đẹp. Ngày thứ hai, giờ dần khắc hai (tầm 3 rưỡi sáng) Lương Nghi Mộc liền tỉnh, chờ hẳn đen điểm tâm chuẩn bị tốt, trang bị đồ đạc xong xuôi, lại mang cá để vào thùng thì đã là giờ mão (tầm 5,6h sáng). Lương Nghi Mộc kêu đệ đệ muội muội dậy, cả nhà cùng nhau ăn điểm tâm, Lương Nghi Mai thừa dịp bọn họ dọn dẹp nhà cửa liền vụng trộm rót vào hai cái thùng đựng cá một ít nước. Lương Nghi Mộc gánh thùng lên vai, Lương Nghi Lâm nắm tay Lương Nghi Mai xuống núi, lúc ba người đến trước cửa nhà Ngũ gia gia, Ngũ gia gia vừa mới dọn dẹp xe lừa, Lương Nghi Mộc nói thẳng mục đích, Ngũ gia gia có chút kinh ngạc nhìn thùng gỗ, không nghĩ tới lúc này còn có thể bắt cá đến. Tuy có chút thắc mắc, nhưng Ngũ gia gia cũng không có hỏi ra miệng, trực tiếp đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, Lương Nghi Mộc có chút ngượng ngùng nói: “Ngũ gia gia, cháu hiện tại không có tiền, chờ đến lúc trở về đem tiền đến cho ngài có được không?” “Chút này có là gì, lúc trước cha ngươi cũng không ít lần giúp đỡ ta, aizz, người trong tộc chỉ có cha ngươi không tệ, đáng tiếc…” Lương Nghi Mộc yên lặng không nói gì, Lương Nghi Lâm có chút ngây thơ, Lương Nghi Mai lại có chút đăm chiêu. Ba người ngồi trên xe lừa, rất nhanh liền xuất phát, dọc đường đi Ngũ gia gia lại tiếp một vài người ở cửa thôn, đều là một vài phụ nhân cùng trẻ nhỏ, hầu hết đều dẫn theo bức tranh thêu hoặc thủ công mỹ nghệ, mọi người đối với tổ hợp ba đứa trẻ mang theo hai cái thùng gỗ thì có chút kì quái, nhưng vì miệng thùng được đậy lại cẩn thận, mọi người muốn nhìn cũng không nhìn được, vừa hỏi, ba đứa trẻ liền chạy đi, không nghe được câu trả lời. Ngũ gia gia tự mình đem bọn họ đến bãi bán hàng, lại giúp bọn họ chiếm một quầy hàng, lúc gần đi còn nói: “Chờ đến lúc trở về thì đến cửa thành chờ ta.” Do dự một chút lại nói: “Về sau người khác hỏi các ngươi bán cái gì thì ngàn vạn lần đừng nói là bán cá.” Lương Nghi Mộc cảm tạ gật gật đầu, nói: “Đa tạ Ngũ gia gia.”