Chung quy điền cư

Chương 2 : Phát hiện (1)

Lương Nghi Lâm đã sớm cao hứng, phấn chấn muốn kéo vó, Lương Nghi Mai nhìn thấy vội cản lại, nếu cứ kéo vó như vậy, hai người có khả năng đều bị kéo xuống nước, đến lúc đó nàng muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc. “Dây thừng, kéo!” Lương Nghi Lâm hồi phục tinh thần, vội vàng chạy tới kéo dây, hai người mất sức chín trâu hai hổi mới đem vó kéo lên đến nơi, năm con cá kia cũng rất nặng, may mắn không trực tiếp cất vó mà là kéo dây thừng từ phía xa, bằng không thật sự sẽ bị vó nặng lôi cả người xuống sông. Lương Nghi Lâm tháo dây thừng ra khỏi vó, cố hết sức ôm lấy vó, nói: “Muội muội, chúng ta về nhà.” Lương Nghi Mai đứng dậy: “Cùng nhau.” Nói xong cũng nắm lấy một bên vó, Lương Nghi Lâm buông vó, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nhìn nhìn xung quanh, thấy một cây gậy, liền chạy tới xuyên qua thành vó nói: “Nâng gậy lên.” Nói xong đưa một đầu gậy cho Lương Nghi Mai. Lương Nghi Mai liền khâm phục nhìn thoáng qua hắn, Lương Nghi Lâm nhỏ bé thật sự là quá thông minh. Nàng không phải là không nghĩ tới, mà là sợ họ hoài nghi, tuy rằng sống chung với nhau vài ngày, nhưng nàng vẫn cảm giác đại ca cùng nhị ca của thân thể này đều là người phi thường thông minh.Nếu không phải bọn họ còn nhỏ, mà thân thể này bình thường cũng không hay nói, nói không chừng bọn họ cũng sẽ hoài nghi, hôm nay thật sự là có nhiều chuyện xảy ra, Lương Nghi Mai không dám làm gì nhiều, chỉ sợ sẽ khiến mọi người hoài nghi. Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đem chiếc vó nâng trở về, sau khi trở về, Lương Nghi Lâm vội vàng đem cá thả vào trong nước, sợ nó chết. Đi hết một đường, Lương Nghi Mai đã sớm mệt, trực tiếp ngồi dưới đất xem Lương Nghi Lâm bé nhỏ bận rộn, dù sao thì hắn vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi. Tưởng Lương Nghi Mai muốn đứng lên hỗ trợ, Lương Nghi Lâm vội vàng ôm nàng đến trước cửa phòng, đặt nàng trên một cái ghế nhỏ, nói: “Muội muội ngồi đây, nghỉ một lát sẽ không mệt mỏi.” Nói xong lại chạy đi lấy nước. Lương Nghi Mai không muốn hắn lo lắng nên đành ngồi trên ghế xem hắn bận rộn. May mắn trong nhà có hai cái chậu gỗ, bằng không muốn đựng cá cũng không có cái mà đựng. Lương Nghi Mai thừa dịp đánh giá căn nhà này một chút. Căn nhà này cũng không tệ, trước sau có hai cái sân, hậu viện có mấy khối đất trồng rau, mà lúc này trên mặt đất cái gì cũng không có, chỉ có một lớp bỏ bằng phẳng, chắc là thức ăn cho gia súc, còn có một toilet [Ta thề ta để nguyên văn của tác giả =))) ], tiền viện có một phòng bếp nhỏ, cạnh bên là nhà kho, tưởng vây cao cao, xem phong cảnh ở này vẫn còn mới bảy, tám phần, nhìn ra được gia đình này trước đây hẳn là giàu có, nhưng mà không biết vì sao cha mẹ trong nhà lại lần lượt qua đời, lưu lại ba đứa con nhỏ tuổi. Lương Nghi Lâm thu thập xong mới ngồi xuống bên cạnh muội muội, ngồi một chút lại cảm thấy trên người rét lạnh, liền ôm lấy muội muội vào trong phòng, lòng Lương Nghi Mai hơi giãy dụa, suy tư một chút mới nói: “Ca ca, muốn phụ thân, nương…” Vành mắt Lương Nghi Lâm đỏ lên, nói: “Muội muội ngoan, muốn ca ca là được rồi.” Lương Nghi Mai cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Muốn phụ thân, nương." Lương Nghi Lâm liền bế muội muội ngồi vào trên giường, nói: “Cha cùng mẹ đều mất, cha bị thổ phỉ giết chết, mẹ bị bênh chết, chú và thím là người xấu, bọn họ bao nhiêu đồ trong nhà ta, sau này ca ca lớn lên đều đem mọi thứ đoạt lại về cho muội muội, muội muội không cần muốn cha và mẹ, muốn đại ca và nhị ca là được rồi.” Nói xong hắn cũng thấy thật thương tâm, liền khóc lên, Lương Nghi Mai thấy có chút hoảng hốt, nàng cũng thấy thương tâm, cũng òa khóc theo, Lương Nghi Lâm dù sao cũng là một đứa trẻ, thấy muội muội khóc thì càng khóc lớn tiếng hơn. Thời điểm Lương Nghi Mộc bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, muội muội và đệ đệ ôm nhau cùng khóc rống, hắn tưởng xảy ra chuyện lớn, vội vàng ném cúi sang một bên, chạy tới ôm lấy đệ đệ muội muội: “Làm sao vậy? Ai khi dễ các ngươi?” Lương Nghi Lâm khóc không kịp thở, nói đứt quãng: “Muội muội muốn…phụ thân…muốn nương…” Lương Nghi Mộc ngẩn ngơ, một lúc lâu sau, vẻ kiên cường trên mặt hắn đều tan rã, nước mắt mãnh liệt rơi, ôm lấy đệ đệ muội muội cùng khóc lên, mẫu thân qua đời đến nay mới mười mấy ngày, hắn luôn nói bản thân không được khóc, cha mẹ đã chết, chú thím đều không đáng tin, về sau đệ đệ muội muội chỉ có thể dựa vào hắn, cho nên cho đến giờ giờ hắn đều không có khóc, thời điểm chôn linh cữu mẹ cũng không có khóc, mà lúc này nhìn đệ đệ muội muội khóc rống lên, hắn rốt cuộc nhịn không được… Ba đứa trẻ khóc đã một trận, cả ba đều cảm thấy lòng dễ chịu đi không ít, quả nhiên, khóc luôn luôn là phương thức phát tiết tốt nhất. Lương Nghi Lâm trên mặt đầy nước mắt, sợ hãi nhìn ca ca, nhỏ giọng nói: “Ca ca, đệ biết sai lầm rồi, đệ không nên khiến muội muội khóc.” Lương Nghi Mộc sờ sờ đầu hắn, nói: “Không có việc gì, hôm nay ca ca hái một ít rau dại, buổi tối chúng ta ăn rau dại." Mắt Lương Nghi Lâm liền sáng lên, lôi kéo tay ca ca bước ra bên ngoài: “Ca ca, có cá, buổi tối chúng ta ăn cá và rau dại.” Mặt mày Lương Nghi Mộc nhíu lại: “Cá ở đâu?” Lương Nghi Mai cũng bò xuống giường, đuổi kịp bọn họ, ba người cùng nhau đến chỗ Lương Nghi Lâm nhốt cá, Lương Nghi Mộc nhìn thấy năm con cá, kinh ngạc hỏi: “Cá ở đâu ra?” Lương Nghi Lâm liền kiêu ngạo nói: "Đệ và muội muội cùng nhau bắt ." Sắc mặt Lương Nghi Mộc nhất thời trầm xuống, Lương Nghi Lâm có chút sợ hãi kêu lên: “C a ca?” “Ai cho đệ mang theo muội muội đi bắt cá, không phải ta đã nhắc là không cho các ngươi ra ngoài rồi sao? Huống chi còn đi đến bờ sông, chẳng lẽ đệ không biết ở đó có bao nhiêu nguy hiểm sao, nếu rơi vào trong nước thì làm sao bây giờ?” Lương Nghi Mai cũng cảm thấy có chút sợ hãi, đúng thật, bọn họ đều là trẻ con, nếu rơi vào trong nước thì làm sao bây giờ? Xem ra về sau nếu đi đến bờ sông phải gọi đại ca đi cùng mới được, nhưng lại không thể đi xuống nước quá sâu, nếu muốn đi thì đi xuống chỗ nước cạn. Lương Nghi Mai liền ôm lấy chân Lương Nghi Mộc nói: “Cùng đi, cả nhà cùng đi.” Lương Nghi Mộc liền ôm lấy muội muội, hỏi Lương Nghi Lâm: “Các ngươi làm thế nào mà bắt được cá?” Mắt Lương Nghi Lâm sáng lên, hứng thú bừng bừng mở miệng: “Đại ca, cá này rất ngoan, chúng ta buông vó, chúng nó liền chui vào, về sau chúng ta bắt cá không tốt sao? Lấy cá đi bán, sau đó mua thức ăn trở về.” Mắt Lương Nghi Mai cũng sáng lên, nhị ca thật sự là quá thông minh, nàng còn đang suy nghĩ biện pháp để cho đại ca mang cá đi bán, hắn đã đề xuất giúp nàng rồi. Lương Nghi Mộc nhìn màu vàng phía chân trời, nói: “Các ngươi ở nhà chờ, ca ca đi đổi chút lương thực về.” Nói xong liền thả muội muội xuống, lại mang củi đặt vào trong bếp, mang theo ba con cá đi ra ngoài. Lương Nghi Mộc đứng ở ba chỗ rẽ, suy tư một chút vẫn là hướng thôn nhà Lương Ngũ gia đi đến. hắn không dám đi tìm chú, sợ lại chọc phiền toái vào người, cũng không đi vào trong thôn, hiện thời, người trong thôn nhìn thấy bọn họ muốn tránh còn không kịp, làm gì mà có thể đổi lương thực cho hắn? Lương Nghi Mộc đứng ngoài cửa, do dự một chút nhưng vẫn gõ, Lương Ngũ gia mở cửa thấy một đứa nhỏ đang đứng trong gió, không một tiếng động thở dài một hơi, nghiêng người nhường đường: “Vào đi.” Sắc mặt Lương Nghi Mộc xấu hổ kêu một tiếng: “Ngũ gia gia.” Lương Ngũ gia gia gật đầu, dẫn hắn vào nhà, Lương Nghi Mộc nhìn hắn đi ra, do dự một chút vẫn cầm cá trong tay đưa qua, nói: “Ngũ gia gia, ta muốn đổi một ít lương thực.” Ngũ gia gia giật mình xem cá trong tay hắn, lúc này mà hắn vẫn bắt được cá đến? “Là ai vậy?” Trong phòng truyền đến một âm thanh không vui. Lương Ngũ gia phục hồi tinh thần, trả lời: “Là con trai cả của Lương gia trên đỉnh núi đến.” Lương Nghi Mộc cũng nói một câu: “Ngũ nãi nãi, là ta.” Ngũ gia gia nhìn Lương Nghi Mộc nói: “Người ngồi xuống đi đã.” Nói xong cầm lấy cá vào phòng bếp, một lúc sau cầm một cái túi đựng một ít gạo đi ra. Lương Nghi Mộc lấy nhận một cái bọc to, có chút xấu hổ nói: “Ngũ gia gia, không cần cho ta nhiều như vậy.” Trong này cũng phải đến hai mươi cân gạo chứ đâu ít. ( 1 cân ở Trung Quốc bằng nửa cân ở mình) “Không nhiều lắm, con cá này ở trên chợ cũng phải hai mươi văn tiền một cân, gạo chỉ mười văn tiền một cân, vừa rồi ta ước lượng ba con cá này khoảng mười cân, vừa khéo hai mươi cân gạo.” Ngũ gia gia tưởng hắn còn muốn từ chối bèn nói: “Ngươi mau trở về đi, đệ đệ muội muội ngươi còn đang chờ ngươi đấy.” Lương Nghi Mộc im lặng một chút rồi nói: “Dạ, ta đi trước đây Ngũ gia gia.” Lương Ngũ gia sau khi đưa hắn đi khỏi liền đóng cửa lại, Ngũ nãi nãi nhìn thấy ông thì sắc mặt không vui hỏi: “Như thế nào?” “Gia tộc bên đấy cũng quá vô tình, ba đứa trẻ phỏng chừng đến cái ăn còn không có.” Ngũ nãi nãi hừ lạnh một tiếng: “Lương gia các chàng cũng không phải lần đầu vô tình, đáng giá để chàng làm vậy sao?” “Chúng ta dù sao cũng đã lớn, cũng không thể chết đói được, nhưng ba đứa trẻ kia lại khác, huống chi trước đây gia đình chúng cũng thuộc dạng giàu có, đều là nhân tài, ai biết sau này ba đứa lại có vận may? Nhìn chúng đều là những đứa trẻ thông minh.” Ngũ gia gia lắc lắc đầu. Lương Nghi Mộc trở về liền dùng gạo nấu cơm, lại rửa sạch cá nấu cùng với rau dại, ba người có một bữa cơm ngon hơn một chút. Buổi tối nằm ở trên giường, Lương Nghi Mộc tinh tế hỏi chuyện hôm nay ra ngoài bắt cá, nghe thấy mấy con cá kia đều là tự bơi vào trong lòng vó liền lộ ra bộ dáng trầm tư, lúc sắp đi ngủ hắn mới nói: “Ngày mai ca ca cùng các ngươi đi bắt cá.” Lương Nghi Lâm hoan hô một tiếng, mang theo ngọt ngào đi vào giấc ngủ, Lương Nghi Mai đã có chút lo lắng, không biết ngày mai có thể đem tay nhúng vào trong nước được không. Vốn tưởng rằng không ngủ được, nhưng thân thể trẻ nhỏ không chịu được mệt, rất nhanh nàng cũng tiến vào mộng đẹp. Ngày thứ hai, Lương Nghi Mộc làm cơm cho cả nhà ăn, sau đó cầm trúc lâu, dẫn đệ đệ muội muội ra bờ sông. Lương Nghi Mộc đem vó thả vào trong sông, đợi một hồi lâu vẫn không thấy có cá xuất hiện, Lương Nghi Lâm có chút kì quái: “Ngày hôm qua rõ ràng có cá đi vào trong.” “Các ngươi không có ném thứ gì vào trong nước sao?” Lương Nghi Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Không có.” “Có, tay tay, thả tay tay.” Lương Nghi Mộc nhìn muội muội: “Thả tay?” Lương Nghi Mai gật gật đầu, đi đến bờ sông ngồi xổm xuống, thả tay vào trong nước nói: “Như thế này.” Lương Nghi Lâm “a” một tiếng, chỉ vào trong nước: “ca ca, huynh xem.” Lương Nghi Mộc nhìn theo tay hắn, chỉ thấy một đàn cá từ các nơi bơi tới, hắn liền phát hoảng, vội vàng kéo tay muội muội, đám cá bơi tới nơi muội muội hắn vừa thả tay vào, thật lâu sau cũng không tản đi, giống như ở nơi đó có cái gì hấp dẫn vậy. Lương Nghi Lâm hô một tiếng: “Mau bắt cá.” Lương Nghi Mộc hồi phụ tinh thần lại, vội vàng cầm vó lao đến bắt cá, hắn kiên trì đem cá nặng trong lòng vó đổ vào thùng gỗ. Hắn cất vó rồi đổ vào mấy lần, cho đến khi thùng gỗ đầy rồi mới dừng lại, Lương Nghi Mộc lại nhặt một ít cá nhỏ ném vào trong nước, lại lấy một ít cá lớn bỏ vào trong thùng. Một hồi lâu sau, cá tụ lại dưới sông mới tản đi. Lương Nghi Mộc nhìn Lương Nghi Mai hỏi: “Muội muội làm sao biết bỏ tay vào nước thì cá sẽ đi tới?”