Chung Cực Truyền Thừa
Chương 884
Lâm Phỉ suy nghĩ một lát, cũng hiểu được đạo lý trong đó, nàng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hiện nay Lâm Dịch đã là cường giả cảnh giới Hư Thần cảnh, chính là tồn tại đối cao trên Thiên Giới, hắn không đi tìm người khác gây phiền phức là tốt rồi, người khác sao lại giám đi tìm hắn gây phiền phức? Đó chỉ là đơn thuần đi tìm chết mà thôi, đương nhiên hắn không có gì phải sợ hãi.
- Đi ra ngoài dạo phố không?
Lâm Dịch đột nhiên cười hỏi.
Lâm Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn định đáp ứng, lập tức lại nghĩ tới gì đó, thở dài một hơi nói:
- Muội cũng không muốn bị bọn họ nhìn như vậy, không đi.
Nói xong, có chút buồn bã.
Đi dạo phố chính là ham muốn của nữ nhân, vô luận là ở không gian, triều đại nào, nhất là bồi tiếp nữ nhân của mình đi dạo phố, càng làm cho nữ nhân đi không biết mệt.
Nhưng hiện nay, Lâm Phỉ cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, cũng hơi gật đầu nói:
- Không đi cũng tốt, lão bà của ta cũng không để cho những tên đã không biết bao năm chưa được nhìn thấy một nữ nhân nhìn được.
Hắc hắc.
- Đáng ghét!
Lâm Phỉ đánh nhẹ vào vai Lâm Dịch, thế nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ e thẹn và vui sướng.
Lâm Dịch cười hớn hở:
- Ta phải đi hỏi thăm một chút...!
Nói chưa xong, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa.
Lâm Phỉ hiếu kỳ nhìn theo hắn, nghi hoặc vì sao hắn nói một nửa lại không nói nữa.
Nàng nhìn về phía ngoài cửa, lập tức cũng không có phản ứng.
Khuôn mặt Lâm Dịch hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
- Chúng ta không muốn tìm kẻ khác gây phiền phức, thế nhưng lại có kẻ không có mắt tìm chúng ta gây phiền phức rồi.
Lâm Phỉ sửng sốt, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng, cửa cũng bị kẻ khác đẩy ra.
Cửa mở toang, thoáng cái có mười người xuất hiện.
Những người này đều mặc hắc sắc vi giáp, mà vi giáp này chính là thứ mà những thủ vệ trông cửa thành lúc Lâm Dịch và Lâm Phỉ đi vào từng nhìn thấy.
Không cần phải nói, bọn người kia, tự nhiên chính là thủ vệ phường thị.
Hơn mười người chặn ở cửa, một tên dường như là đầu lĩnh đi lên.
Ánh mắt quét qua một lượt, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ có chút kỳ quái.
Trong mắt hắn hiện lên một chút kinh diễm, lập tức chỉ một ngón tay về phía Lâm Phỉ, lạnh lùng nói:
- Ngươi, đi theo chúng ta một chuyến.
Lâm Phỉ vốn đang không hiểu tại sao, người này vừa tiến đến không chút che dấu ánh mắt như sói nhìn vào nàng, giọng nói lại còn lạnh lùng như vậy, khiến cho dáng vẻ tươi cười của nàng trầm xuống.
Nàng hiện giờ cũng không phải là người con gái yếu nhược, bất cứ ai cũng có thể khi dễ như trước kia.
Không nói trượng phu của nàng là cường giả Hư Thần Cảnh, bản thân nàng chính là cường giả ngũ giai, những tên trước mặt này chỉ là tứ giai sơ cấp, lại dám đối xử với nàng như vậy?
- Ngươi là ai?
Nàng mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi tên đầu lĩnh.
Tên hộ vệ kia cười hắc hắc, không chút che dấu ánh mắt càn rỡ của mình, nhìn một lượt, từ trên xuống dưới người Lâm Phỉ, ngạo nghễ nói:
- Ta chính là hộ vệ đội của phường thị.
Mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
Lâm Phỉ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn:
- Vì sao ta lại phải đi theo ngươi một chuyến?
Tên hộ vệ kia cười nhạt nói:
- Bảo ngươi đi thì ngươi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Bắt lại cho ta!
Ra lệnh một tiếng, mười gã hộ vệ phía sau lập tức tiến lên bắt người.
- Cút!
Một thanh âm vang lên, tên hộ vệ đầu lĩnh kia tức thì trợn mắt, máu tươi từ trong miệng tràn ra, thân thể khom lại một cái, không ngờ lại quỳ xuống.
Những hộ vệ bên cạnh hiển nhiên không kịp phản ứng, cũng không biết đã phát sinh chuyện gì.
Thân thể muốn tiến lên cũng ngừng lại, nhìn nhau.
Lâm Dịch híp mắt, trong mắt bắn ra quang mang nguy hiểm.
Áp lực khổng lồ khiến cho những hộ vệ xung quanh giống như bị người ta bóp cổ, mặt đỏ tía tai, hô hấp khó khăn, lại không thể làm gì được.
Trong mắt mọi người đều hiện lên thần sắc kinh khủng.
Lâm Dịch nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta không biết chủ tử của ngươi là ai, ta cũng không muốn biết.
Các ngươi ở chỗ này muốn làm gì ta cũng lười quản.
Thế nhưng ngươi trở về nói với hắn một tiếng, lão tử không trêu chọc hắn, hắn cũng không nên tới gây sự với lão tử.
Bằng không, lão tử sẽ làm cho hắn ngay cả một cơ hội hối hận cũng không có.
Tiếng nói của Lâm Dịch giống như tiếng sấm.
Làm trò trước mặt hắn, yêu cầu nữ nhân của hắn đi một chuyến.
Hừ.
Không để hắn vào trong mắt nữa sao? Nói như thế nào đi chăng nữa, hiện tại Lâm Dịch cũng là cường giả Hư Thần cảnh Bát kinh hàng thật giá thật a! Những tên này lại dám làm trò trước mặt hắn.
Tên hộ vệ lĩnh đội kia lúc này mới biết bản thân đã đụng phải thiết bản rồi.
Thế nhưng tình thế hiện giờ không cho hắn cơ hội hối hận, đối với khí thế cường đại của đối phương, ngay cả hô hấp của hắn cũng khó khăn.
Bên người hắn, dường như đã bị niêm phong với không khí bên ngoài, không phải là không thể hô hấp, mà là thân thể không thể thừa nhận Thiên Địa linh lực.
Thậm chí, ngay cả năng lượng của bản thân, trong nháy mắt cũng bị khối không khí kia hút ra, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn không dám chắc mình có thể trở thành cường giả tứ giai thứ nhất trên Thiên Giới vì không hít thở được mà chết hay không.
Những hộ vệ này sắc mặt đều biến thành đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, dường như tùy lúc cũng có khả năng nổ tung.
Cả đám lăn lộn ở mặt đất, tay ôm yết hầu của mình, mở cái miệng lớn không ngừng hút lấy không khí.
Cái loại cảm giác hít thở không thông này, rõ ràng bên người có đủ không khí thế nhưng bản thân lại không thể nào hút tới phế phủ của mình, đủ để cho làm kẻ khác điên cuồng.
Nhìn một lát, Lâm Dịch mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lần này ta sẽ không giết các ngươi, trở về báo tin cho chủ tử các ngươi.
Ta chỉ đi ngang qua, không có thời gian để ý tới hắn.
Nếu như hắn thông minh, thì không trêu chọc tới ta, bằng không...!Hừ.
Nhớ kỹ, đây không phải là uy hiếp.
Cút!
Sau khi chữ cút vừa rời miệng, khí thế hoàn toàn biến mất.
Nhất thời những tiếng thở dốc, cùng ho khan vang lên trong căn phòng.
Tên hộ vệ tiếp nhận công kích kia bị thương nặng nhất, thế nhưng hắn lập tức đứng lên, máu tươi từ trong miệng ứa ra, ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, xoay người, sắc mặt xám xịt rời đi.
Những hộ vệ chung quanh, thấy đầu lĩnh rời đi, nào còn dám ngưu bức ở lại? Một lát sau, những hộ về này đều rời đi hết.
Lúc đến thì hùng hổ, lúc rời đi thì chật vật.
Tiếng đàm luận bên trong tửu điếm không ngớt.
- Một nam một nữ lần này rốt cục có thân phận gì a? Thoạt nhìn dường như cũng không phải là người tốt.
- Ta vừa nhìn lén phía sau một chút...!Nữ tử kia thì không cần phải nói nhiều, đẹp như chim sa cá lặn, đích xác là mê người...!Chỉ là nam tử kia cũng không dễ chọc.
Tên đội trưởng kia còn chưa kịp nói mấy câu, cũng không biết nam nhân kia vì sao xuất thủ, tên hộ vệ đó trực tiếp ngã xuống mặt đất, sau đó còn nói một câu...!
- Nói cái gì?.
Truyện khác cùng thể loại
565 chương
501 chương
54 chương
261 chương
53 chương
40 chương
34 chương