Hôm nay còn ẩn chứa thần sức ngượng ngùng, càng làm cho da thịt của nàng ửng hồng lên, vô cùng động lòng người. Nữ tử như thế, ai không động tâm chứ? Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó mới khẽ cười, nhu hòa lau gương mặt của đối phương, động tác này, càng làm cho Lâm Phỉ ngượng ngùng tới mức đôi tai đỏ hồng, gục đầu xuống, cơ hồ vùi vào hai ngọn núi cao của nàng. Thu vào trong mắt, càng hiện ra nét ngượng ngùng. Qua thật lâu, Lâm Phỉ mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn Lâm Dịch: - Lâm Dịch, cám ơn ngươi... Lâm Dịch cười ha hả, nói: - Cần gì phải cảm tạ, tiện tay mà thôi... Lâm Phỉ nhìn thấy Lâm Dịch dáng tươi cười, trong mắt xuất hiện một tia ngượng ngùng, khẽ cắn đôi môi một cái, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên đôi má của Lâm Dịch. Sau đó ưm một tiếng, thẹn thùng cúi đầu xuống. Gương mặt tươi cười của Lâm Dịch cứng lại, một cảm xúc nhu hòa, làm cho hắn có chút không biết làm sao...Hắn thật sự có chút không rõ, mới vừa rồi Lâm Phỉ còn sợ hãi muốn chết, tại sao đột nhiên làm ra động tác này? Nhưng mà, Lâm Dịch cười ngượng ngùng, ngây ngốc nói ra: - Thật mềm mại! Đôi má của Lâm Phỉ nóng như thiêu đốt, ngượng ngùng không chịu nổi, ân một tiếng, nhưng sau đó lại chui vào trong ngực của Lâm Dịch, không dám ngẩng đầu, vành tai đỏ hồng, đôi má xuất hiện rặng mây đỏ. Cử động này của Lâm Phỉ làm cho Lâm Dịch cảm thấy sửng sờ một chút, nhưng trong mắt lại hiện ra thần sắc phức tạp, thật lâu sau than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của đối phương. Thân thể của Lâm Phỉ run lên nhè nhẹ, khẩn trương không thôi. Chuyện này, hôm nay là ngày đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với nam nhân. Trên người của Lâm Dịch tràn ngập hơi thở của nam nhân, làm cho nội tâm của nàng không nhịn được vừa thẹn vừa mừng, nhưng không dám ngẩng đầu. Đột nhiên thần sắc của Lâm Dịch khẽ động, có chút nhíu mày. Lập tức nói vào tai của Lâm Dịch: - Ta muốn dẫn nàng đi địa phương này, nàng nguyện ý đi với ta không? Thân thể Lâm Phỉ khẽ run lên, lập tức ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu. Lâm Dịch cũng không chần chờ nữa. Quay đầu liếc nhìn ngoài cửa, bên ngoài bạo động một hồi, trên người có tia sáng bạc lóe lên, hắn cùng với Lâm Phỉ, đã biến mất vô tung vô ảnh. Qua một lát, sau khi hai người Lâm Dịch biến mất, cánh cửa phòng mở ra, một thị vệ mặc quần áo đen, phá cửa mà vào. - Không có người? Thị vệ có chút nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn người sau lưng, tức giận nói: - Không phải ngươi nói hôm nay có một nam một nữ nghỉ ngơi trong phòng sao? Người đâu? - À? Sau lưng đám người có một kẻ chui ra, đây chính là lão bản tửu quán này, chỉ thấy lão bản sợ hãi nhìn đại hán, nói: - Đại, đại nhân, chuyện này, chuyện này tiểu nhân thật sự không biết! Một nam một nữ này, ngày hôm nay mới vừa tiến vào. Vừa rồi tên nam nhân kia vừa trở lại trong chốc lát! Tại sao không có ở đây? Nói xong, chưa từ bỏ ý định nhìn khắp mọi nơi trong phòng, lo lắng không chịu nổi. Đầu lĩnh thị vệ nghe xong nhíu mày, lập tức nói: - Hai người kia có gì đặc thù? Thực lực như thế nào? Ngươi nói rõ chi tiết cho ta biết xem nào? Lão bản nghe vậy vội vàng quay trở lại, sau đó mới nói: - Một nam một nữ, đại khái là vào đây hơn nửa tiếng trước, thời điểm tiến vào, nàng kia hình như có chút không thoải mái, hoàn toàn dựa vào người của nam nhân kia, cho nên tiểu nhân không nhìn rõ tướng mạo...Nhưng ta nhìn thấy nam nhân kia rất rõ ràng, tóc đen, mắt đen, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, thân mặc một bộ... Lão bản nói ra nhưng vẫn suy nghĩ thật kỹ, sau đó mới nói: - Thân mặc một bộ quần áo màu trắng...Nhưng thực lực cụ thể thế nào, tiểu nhân cũng không rõ ràng, trong cảm giác của tiểu nhân, người này rất mạnh... Tên đầu lĩnh thị vệ nhíu mày, lập tức nói: - Sau đó thì sao? Bọn họ sau khi đi vào làm những chuyện gì? Lão bản tiêp tục suy nghĩ cẩn thận, sau đó nuốt nước miếng một cái, mới nói: - Trên quần áo của nữ tử kia hình như có chút bẩn thỉu, cho nên nam tử kia ngày từ đầu đã bảo tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước, sau đó nam nhân kia đi ra ngoài, nhưng trong chốc lát đã quay trở lại. Sau đó có đi ra ngoài một lần, vừa rồi lại quay trở lại lần nữa... Tên đầu lĩnh thị vệ nhướng mày, quát: - Làm cái gì mà đi rồi quay về, về rồi lại đi, lại quay về! Rốt cuộc là đi mấy lần? Lão bản bị sợ hãi khẽ run rẩy, vội vàng nói: - Hai lần, hắn đi ra ngoài hai lần, sau đó trở lại một lần, một lần cuối cùng, vừa đi ra liền quay lại ngay...!Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL - Vậy sau khi trở lại có đi nơi nào không? Đầu lĩnh thị vệ hỏi tiếp. Lão bản có vẻ mặt như đưa đám, nói: - Đại nhân ah, chuyện này, tiểu nhân không biết...Ngài, ngài cũng biết tiểu nhân ngây ngốc ở phường thị này bao nhiêu năm nay. Tửu quán này chính là mệnh căn của ta...Làm sao dám đối nghịch với đại nhân chứ?... Tên đầu lĩnh thị vệ nghe xong nhướng mày...Hắn ngây ngốc ở phường thị này cũng gần trăm năm, mà lão bản này đã buôn bán ở đây trước hắn, bình thường hắn tới nơi này ăn cơm uống rượu cái gì đó, đều không lấy tiền, lão bản cực kỳ cung kính với bọn họ. Nghe lão bản nói như vậy, nghi hoặc trong nội tâm cũng xóa đi phân nửa. Suy nghĩ một lúc, thị vệ mới có chút gật gật đầu, khẽ nói: - Cho ngươi thêm lá gan nữa cũng không dám... - Dạ dạ...Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám... Lão bản vội vàng nói ra. Tên đầu lĩnh thị vệ nói: - Vậy thì ngươi nên lưu ý cho ta, nếu như nam tử kia lại xuất hiện, trước tiên thông báo cho chúng ta. Biết không? - Dạ dạ, tiểu nhân nhất định thông báo, nhất định thông báo... Lão bản vội vàng tỏ thái độ. Lúc này thị vệ mới liếc nhìn trong phòng, xoay người rời đi, nói: - Đi, đi tới nơi khác điều tra thêm... Một đám người rời khỏi phòng... - Đây là địa phương gì? Lâm Phỉ ở trong ngực của Lâm Dịch ngẩng đầu lên, lập tức khiếp sợ mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không dám tin. Vừa rồi còn ở trong gian phòng, hiện giờ xuất hiện ở giữa thiên địa khoáng đãng như thế này, lại có một cổ linh lực nồng đậm tới mức Lâm Phỉ không cách nào tưởng tượng đang quay chung quanh nàng, ở chung quanh có khói trắng trong suốt như thủy tinh đang lượn lờ, thảm cỏ dưới chân xanh biết, ở chung quanh có hòn non bộ, gió mát trận trận, đẹp tới mức nói không nên lời. Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Phỉ, Lâm Dịch mỉm cười, nói: - Nơi đây gọi là Hổ Thần Cư, là một không gian độc lập...Nàng là người đầu tiên trừ ta tới được đây. Đột nhiên Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, ngơ ngác, nhìn Lâm Dịch, trong bất tri bất giác, nước mắt chảy xuống. Mà hành động này lại làm cho Lâm Dịch luống cuống tay chân, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt nàng, nói: - Như thế nào? Tại sao đang êm đẹp lại khóc? Lâm Phỉ lắc đầu, đột nhiên nhào vào trong ngực của Lâm Dịch, tiếp tục khóc lóc nức nở. Lâm Dịch sững sờ một chút, sau đó vô ý thức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trấn an nói: - Được rồi, tất cả đã qua, không có chuyện gì, đừng khóc... Lâm Phỉ nghẹn ngào khóc rống lên, Lâm Dịch luống cuống tay chân trấn an..