Chung Cực Truyền Thừa
Chương 856
Nữ tử quyền rũ liên tiếp giải thích, làm cho sắc mặt của Quỷ Linh biến thành âm trầm, hắn có chút nghiêng đầu, hai mắt như điện bắn thẳng về phía nữ tử kia,. lời nói của nữ tử dừng lại, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi vô hạn.
- Ta chỉ hỏi ngươi, nàng có thân phận gì, ta không hỏi vấn đề của ngươi, ngươi cũng đừng có nhiều lời, hiểu chưa?
Quỷ Linh nói ra mỗi chữ, nữ tử quyến rũ kia liên tục gật đầu, trong mắt hiện ra sợ hãi vô hạn.
Thấy đối phương đã hiểu ý của mình, Quỷ Linh mới từ từ khôi phục ánh mát, tiếp tục mở miệng, nói:
- Nói đi!
Sau khi Quỷ Linh thu hồi ánh mắt, nàng kia mới buông lỏng một hơi, áp lực vô cùng lớn vừa rồi, cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng trong nội tâm của nàng vẫn khủng hoảng, vội vàng nói:
- Nàng vốn là dân trên một hòn đảo gần đây, một đám giặc cỏ trong lúc vô tình phát hiện ra hòn đảo, sau khi cướp sạch, mới bán nàng tới đây...Còn lại, ta không biết gì nữa!
- Giặc cỏ?
Quỷ Linh khẽ nhíu mày.
Hắn cũng có nghe qua đám giặc cỏ, đại khái mà nói, kỳ thật chính là tổ chức của tán nhân tại Thiên Giới, chuyên môn săn giết người đi một mình ở Thiên Giới, cũng tìm kiếm một ít hòn đảo, sau khi cướp sạch, lại tìm kiếm những nữ tử có chút tư sắc bán cho Anh Hùng Trủng, làm kỹ nữ hầu hạ người ta, cũng chỉ là mấy tiểu tử bất nhập lưu mà thôi.
Trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại, hào khí và áp lực, làm cho nữ tử kia thu người lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thật lâu về sau, Quỷ Linh mới hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên mái nhà:
- Cho dù ngươi là ai...Ngươi chết chắc rồi!
Sau khi nói câu này, thân hình của Quỷ Linh hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa, mà nữ tử quyền rũ, trong nháy mắt ngã xuống đất, thở dốc từng hồi, bộ ngực nhô cao phập phồng, dáng người lung linh run lên, trong bất tri bất giác, chỉ cảm thấy phía dưới ấm áp, cúi đầu xem xét, thì thấy một vết nước chảy ra.
Trên đường phố, Lâm Dịch cũng có chút nhíu mày, suy tư...
Một lát sâu, Lâm Dịch xoay người, đi về hướng khách sạn.
Vừa đi vào gian phòng, lập tức có một vật nện mạnh tới, Lâm Dịch vô ý thức nghiêng người, thò tay bắt lấy...Thì ra là một cái ghế.
- Lâm Phỉ, là ta...
Lâm Dịch vội vàng mở miệng, liền nghe "Đông" một cái, Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại, thì ra hiện giờ Lâm Phỉ đã mặc bộ quần áo hắn mua cho, đang ngồi trong góc phòng, nước mắt đầy mặt, bộ dáng cực kỳ bất lực.
Lâm Dịch giật mình, bước nhanh vài bước, đi tới, nói:
- Lâm Phỉ, thế nào?
Lâm Phỉ lao tới, chui vào trong ngực của Lâm Dịch, Lâm Dịch sững sờ một chút, lập tức cảm giác thân thể của đối phương đang run lên.
- Ô ô...Đứng...Đừng bỏ ta lại một mình...Ta...Ta sợ...
Lâm Phỉ bất lực nức nở, ôm ngang hông của Lâm Dịch, thần sắc hoảng sợ nói không thành lời, giống như chỉ có ôm Lâm Dịch, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn một chút.
- Đều tại những tên hỗn đãn kia!
Lâm Dịch nhịn không được mắng một câu...Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Lâm Phỉ, đó là một nữ tử kiên cường thế nào? Đối mặt với bốn năm tồn tại cường đại hơn nàng, nhưng nàng vẫn dám liều mạng với đối phương, vì mẫu thân mình, thậm chí còn dám một thân một mình, tiến vào Luyện Yêu Sơn solo với yêu thú...Mà bây giờ...
Nhìn thấy gương mặt trong ngực khóc như lê hoa đái vũ, thân thể mềm mại không ngừng run nhẹ, phải trải qua tra tấn như thế nào, mới có thể làm cho một nữ tử kiên cường bị dọa thành như thế này đây?
Tức giận đã tắt của hắn, lập tức cháy lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương, không ngừng trầm giọng an ủi.
Thật lâu về sau, Lâm Phỉ mới ngừng nức nở.
- Được rồi, khóc nhiều không xinh đẹp đâu!
Lâm Dịch lôi nàng từ trong ngực ra, ôn nhu nói ra.
Nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng...Đôi mắt to xinh đẹp, hiện giờ đã sưng đỏ.
Cảm nhận được ôn nhu của Lâm Dịch, trên gương mặt xinh đẹp như bạch ngọc của Lâm Phỉ, xuất hiện thần sắc ửng đỏ, có chút cúi đầu xuống, nhưng bàn tay ngọc, cơ hồ vô ý thức túm lấy góc áo của Lâm Dịch, bộ dáng kia, nói không nên lời, làm cho người ta thương tiếc.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nhịn không được mà vuốt ve mái tóc của nàng.
- Được rồi, tất cả đã qua đi, không có việc gì...
Lâm Dịch cười nhẹ một cái, trấn an đối phương.
Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, trong đôi mắt to xuất hiện nước mắt, nhịn không được mà vùi đầu vào trong ngực của hắn...Nàng chỉ cảm thấy, chỉ khi được Lâm Dịch ôm ấp, mới là nơi an toàn nhất thế gian này.
Nhìn thấy Lâm Phỉ như hiện giờ, Lâm Dịch cũng phải than nhẹ một tiếng, rất hiển nhiên, nàng có loại cảm xúc ỷ lại vào mình rất sâu.
Nói thực ra, Lâm Dịch và Lâm Phỉ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
Số lần gặp mặt nhau, cũng chỉ hai lần mà thôi.
Nhưng mà, hai lần này nàng đều được lâm Dịch cứu ra hiểm cảnh, đương nhiên sinh ra cảm xúc ỷ lại vào Lâm Dịch rất sâu rồi.
Cho rằng vào thời điểm ở bên cạnh hắn, mới có được cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://
Mà Lâm Dịch đối với Lâm Phỉ, trong tâm lý có một loại cảm giác thương tiếc...Mẫu thân trọng thương, Lâm Phỉ không để ý tới nguy hiểm mà đi vào Luyện Yêu Sơn, gặp phải cường địch, Lâm Phỉ vẫn dám đánh nhau chết sống với đối phương một phen...Nói thực ra, nữ nhi như thế, người ra rất thưởng thức.
Mà lần này gặp mặt, cũng ở dưới loại tình huống như vậy, nhìn thấy Lâm Phỉ bị tên thiếu thành chủ kia tra tấn, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt bất khuất, Lâm Dịch đã động tâm...Đây là nữ tử kiên cường.
Nhẹ nhẹ xoa mái tóc mềm mại của đối phương, sau đó thật lâu, Lâm Dịch mới lôi nàng từ trong ngực ra, cảm xúc của Lâm Phỉ cũng ổn định trở lại, nhìn thấy Lâm Dịch nhìn thẳng vào mình, trong lúc nhất thời, đôi má của Lâm Phỉ ửng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Không thể không nói, Lâm Phỉ này là mỹ nữ khó gặp, người đẹp như tranh, khuôn mặt tinh tế trắng như bạch ngọc, xinh xắn quỳnh tị, đôi môi anh đào màu hồng phấn..
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
164 chương
419 chương
40 chương
95 chương
4 chương
209 chương
388 chương