Chung cực thần đạo
Chương 85 : Kỳ ngộ của phất lãng tây tư.
“Đáng chết, làm sao lại đụng phải cái thứ phiền toái này chứ!” Phất Lãng Tây Tư rủa thầm một câu, vội vàng suy nghĩ đối sách.
Mặc dù loại Lôi Ưng này chỉ là tứ cấp ma thú, nhưng tốc độ phi hành cực nhanh, so với lục cấp ma thú bình thường còn khó đối phó hơn nhiều. Càng làm cho người ta đau đầu chính là bản tính cố chấp của chúng, nếu như bị nó theo dõi, vậy thì cái đang chờ ngươi chính là sự phiền toái không ngừng kéo tới.
Thấy Lôi Ưng đánh tới, Phất Lãng Tây Tư trước tiên khởi động ma pháp hộ thuẫn trên ma pháp bào, dù sao thì cũng phải bảo vệ mình trước rồi mới nghĩ cách thoát thân được.
“Phanh” một tiếng, móng vuốt cứng như sắt thép của Lôi Ưng đánh thẳng vào ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, khiến cho thân hình đang phi hành trên không trung của hắn trở nên lảo đảo.
Một kích không có hiệu quả, Lôi Ưng lập tức bay cao lên, sau đó điều chỉnh thân hình sao cho thuận lợi để lao xuống.
Lần này Phất Lãng Tây Tư đành phải vội vàng né tránh, chẳng qua tốc độ của hắn làm thế nào so được với Lôi Ưng am hiểu phi hành chứ? Lại “phanh” một tiếng, va chạm lần này còn mạnh hơn lần trước nhiều.
Một tiếng ưng minh(tiếng kêu của chim ưng) bén nhọn phát ra từ trong miệng của Lôi Ưng, hình như nó đã bắt đầu tức giận rồi.
Chợt nghe thấy những tiếng ưng minh từ trên không trung liên tục truyền tới, Phất Lãng Tây Tư ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời liền bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch: “Tổ sư bà nó, năm con Lôi Ưng! Lần này thì thảm rồi, ta phải nhanh chóng đáp xuống mặt đất, nếu còn ở trên này không cẩn thận là bị Lôi Ưng xé xác như chơi!”
Ngay khi Phất Lãng Tây Tư đang vội vã hạ thấp độ cao, năm con Lôi Ưng đã bay tới trên đỉnh đầu hắn, theo một tiếng ưng minh chỉnh tề phát ra, năm con Lôi Ưng liền xếp thành một hàng, một con tiếp một con lao xuống tấn công.
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!”
Năm cú va chạm liên tục sớm đã làm cho Phất Lãng Tây Tư choáng váng đến hoa cả mắt, cả người hắn mất đi trọng tâm, rơi từ trên cao xuống giống như là diều bị đứt dây vậy.
“Oanh”, thoáng cái Phất Lãng Tây Tư đã đâm sầm vào vách núi với tốc độ cực cao, vụ va chạm tạo thành một cái lỗ thủng trên vách núi, cả người hắn dường như là bị động khẩu mới tạo thành trên vách núi cắn nuốt hoàn toàn.
Mấy con Lôi Ưng ở phía ngoài lượn lờ xung quanh động khẩu vài vòng, thấy không có gì khác thường liền phát ra mấy tiếng kêu to đắc ý, lúc này mới hài lòng, chậm rãi bay lên trên cao.
Đáng thương cho Phất Lãng Tây Tư, sau khi đụng vào vách núi chỉ nghe được âm thanh như thủy tinh vỡ vụn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Ta chết rồi sao, đã chết rồi sao, không nghĩ tới anh tuấn tiêu sái như Phất Lãng Tây Tư ta đây mà lại chết vì đụng vào vách núi, chẳng lẽ là thần linh thấy ta quá đẹp trai nên ganh tỵ với ta chăng?” (thằng này bị bệnh hoang tưởng nặng!)
Ý niệm chưa hết, Phất Lãng Tây Tư liền cảm giác thân thể của mình giống như là đụng phải thứ gì đó, tiếp tục lăn lộn vài vòng thì chỉ nghe âm thanh xôn xao phát ra. Bất chợt “đông” một tiếng, hắn không biết cái gì đã chặn thân thể mình lại.
Đến lúc này, đầu óc Phất Lãng Tây Tư đã trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ nhớ là lúc bản thân đụng vào vách núi thì ma pháp hộ thuẫn đã bị phá vỡ rồi, về phần tại sao chính mình không có biến thành bánh thịt như dự liệu thì hắn không sao hiểu nổi.
Không biết qua bao lâu, Phất Lãng Tây Tư mới từ từ tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang trồng cây chuối trên mặt tường liền vội vàng dùng sức tung mình xuống đất, hiện giờ cảm giác đã khá hơn nhiều.
“Đây là nơi nào vậy nhỉ?” Đập vào trong mắt Phất Lãng Tây Tư là một mảng tối đen như mực, trong lòng hắn hơi càm thấy kinh hãi.
Ở trong bóng tối nín thở lắng nghe trong chốc lát, khi không nghe thấy bất kỳ tiếng động dị thường gì, Phất Lãng Tây Tư mới phóng ra một cái Chiếu Minh Thuật, lập tức thu hết cảnh tượng trước mặt vào trong mắt.
“Chẳng lẽ đây là thực nghiệm thất do một vị ma pháp sư tiền bối nào đó lưu lại? Cảnh tượng trước mắt thực sự quá quen thuộc, Phất Lãng Tây Tư cũng cảm thấy có chút khó tin, trái tim không nhịn được mà điên cuồng nhảy dựng lên.
Mới vừa rồi va vào trên vách núi quay cuồng một phen, bây giờ toàn thân Phất Lãng Tây Tư vẫn còn đau đớn, nhưng mà lúc này hắn đã hồn nhiên quên đi đau đớn trên người, lần mò đứng dậy, muốn làm rõ rút cục là đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn về cánh cửa phía trước, Phất Lãng Tây Tư cẩn thận đi tới, chỉ thấy trên đầu có một lỗ thủng, ánh sáng bên ngoài nương theo lỗ thủng mà vào.
Phất Lãng Tây Tư đánh giá xung quanh một chút, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vui sướng thầm nghĩ: “Nơi này có lẽ đã lâu không có người lui tới, chắc là một thực nghiệm thất bí mật của vị ma pháp sư tiền bối kia dùng để nghiên cứu ma pháp khi còn sống. Bởi vì phòng thí nghiệm này cách vách núi chỉ khoảng nửa thước, mới rồi ta lại trùng hợp va chạm vào nơi vách đá mỏng nhất, kết quả là tuy ma pháp hộ thuẫn vỡ vụn nhưng vừa vặn để cho ta tiến vào nơi này! Ha ha, sớm biết vận khí của ta bất phàm, mỗi một lần gặp nạn đều nhất định có đại thu hoạch, điều này lại một lần nữa ứng nghiệm rồi! Ta phải hảo hảo tìm kiếm, nơi này chắc chắn sẽ có ma pháp bút ký mà vị tiền bối kia lưu lại!”
Mới vừa rồi nơi mà Phất Lãng Tây Tư đụng vào đúng là một thực nghiệm thất, sau đó hắn lại tìm được một cái cửa nhỏ, khi tiến vào thì phát hiện nơi này là một phòng ngủ. Trong phòng ngủ có một cái giường, một cái giá sách cao bằng người, còn có một cái bàn nhỏ.
Phất Lãng Tây Tư thấy trên giá sách chi chít ma pháp thư tịch cùng ma pháp bút ký liền hung hăng nuốt mấy ngụm nước miếng, thiếu chút nữa là nuốt cả đầu lưỡi vào trong bụng.
Ánh mắt xoay chuyển, hắn phát hiện trên giường tựa hồ có đồ vật gì đó bèn phát ra Chiếu Minh Thuật, chỉ thấy một bộ khô lâu được phủ trong một bộ ma pháp bào đang nằm ngay ngắn trên giường.
“Chẳng lẽ vị Ma Pháp Sư kia cuối cùng lại chết ở trong thực nghiệm thất này? Nếu nói như vậy, tất cả thành quả nghiên cứu ma pháp của vị tiền bối này, còn có các ma pháp đạo cụ cũng đều ở đây sao? Phát tài, phát tài rồi, lần này tuyệt đối là phát tài to rồi!” Trong lòng Phất Lãng Tây Tư lại càng vui mừng như điên, vội vàng đi tới trước giường xem xét cẩn thận, lát sau lại càng nhận định rõ ý nghĩ trong lòng.
Lúc này Phất Lãng Tây Tư đã đi tới trước cái bàn nhỏ, ánh mắt vô tình quét qua thấy được trên bàn có một tang giấy, phía trên hình như có viết cái gì đó, chẳng qua là bị tro bụi che khuất.
Phất Lãng Tây Tư cẩn thận thi triển một cái phong hệ ma pháp, chờ khi tầng tro bụi kia bị thổi bay, chữ viết ở trên giấy đã hiện ra trước mắt: “Ta Ba Duy Kỳ ở chỗ này nghiên cứu ma pháp ba mươi năm, coi như là đã xem rõ Pháp Thần chi đạo(con đường trở thành Pháp Thần), đáng tiếc tính mạng ngắn ngủi, rút cuộc cũng không thoát khỏi tiếng gọi của Tử Thần. Nghiên cứu tâm đắc nhất trong ba mươi năm này của ta chính là ma pháp Dẫn Đạo Thuật, có thể giúp cho Ma Pháp Sư nhanh chóng thi triển ma pháp nhờ vào những ma pháp dẫn đạo vật được chuẩn bị từ trước, qua đó giúp cho Ma Pháp Sư vượt qua tệ đoan thi pháp với tốc độ rùa bò. Ma pháp dẫn đạo vật chế luyện đơn giản, giá thành rẻ, bằng vào loại phương pháp này khi phát triển tới một trình độ nhất định là có thể thay thế cho ma pháp quyển trục! Đáng tiếc ta chỉ chú ý nghiên cứu ma pháp, lại không nhận ra thân thể đã dần dần lão hóa, chờ khi ta phát hiện tử vong đã tới trước mặt, mới nhớ tới thành quả nghiên cứu của mình không thể truyền về quốc nội, cho nên đành phải để lại lời nhắn ở chỗ này, hi vọng ngày sau có người hữu duyên có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện.”
Nhìn đến lời mở đầu này, Phất Lãng Tây Tư cảm thấy tim mình đã hoàn toàn mất không chế, điên cuồng nhảy loạn. Cái tên Ba Duy Kỳ này hắn đã từng nghe nói qua, đây chính là vị Pháp Thánh toàn năng tiếng tăm lừng lẫy trăm năm trước của Lạc Luân Tác đế quốc, tinh thông cận chiến lưu, vô hạn lưu, bạo lực lưu,...và nhiều ma pháp thực chiến lưu phái, lực chiến đấu ma pháp ở lúc ấy có thể nói là mọi người đều biết. Hoàng đế bệ hạ của Lạc Luân Tác đế quốc đã từng khen ngợi: “Một người có khả năng đối địch với cả một ma pháp quân đoàn tinh nhuệ!” Bởi vậy có thể thấy được vị tiền bối này cường đại đến cỡ nào.
Phất Lãng Tây Tư mang theo tâm tình kích động tiếp tục nhìn xuống phía dưới, tất cả đều là kinh nghiệm, những chiến tích đắc ý nhất của Ba Duy Kỳ, cùng với một vài chuyện có ảnh hưởng lớn đối với hắn mà không muốn cho người khác biết. Ở phần cuối, Ba Duy Kỳ còn biểu đạt tình yêu thương tổ quốc mãnh liệt của mình, hy vọng người hữu duyên nhận được di sản của mình có thể tận hết khả năng trợ giúp Lạc Luân Tác đế quốc lúc nguy nan.
Xem qua tất cả xong, Phất Lãng Tây Tư không nhịn được cười to ba tiếng, cao giọng đắc chí nói: “Có được ma pháp Dẫn Đạo Thuật do Ba Duy Kỳ đại sư lưu lại, ta nhất định có thể vượt qua Duy Khắc Lai Ân trên phương diện tốc độ thi pháp, lần sau để cho ta gặp lại ngươi, ta nhất định phải cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
37 chương
14 chương
55 chương
5 chương
223 chương
40 chương