Chung cực thần đạo
Chương 82 : phúc chí tâm linh.
Đại khái qua nửa giờ, Duy Khắc Lai Ân cuối cùng cũng xử lý xong thương thế của Liệt Phong Báo. Lúc này, hắn mới khẽ thở ra một hơi, đứng lên xoay người nhìn về phía bạch bào ma pháp sư.
Vừa rồi, vì quan tâm thương thế Liệt Phong Báo, Duy Khắc Lai Ân không quá chú ý tới vị khách không mời mà đến, chỉ là hắn vẫn luôn đề phòng tên này sẽ đột nhiên làm khó dễ. Chỉ cần đối phương dám nhân cơ hội xuất thủ, Duy Khắc Lai Ân sẽ không chút khách khí, phóng ra phi kiếm của mình, tin tưởng đối phương tuyệt đối không thể chống đỡ được.
Duy Khắc Lai Ân mỉm cười, liếc mắt nhìn bạch bào ma pháp sư kia, sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dạng người này, trong lòng Duy Khắc Lai Ân đột nhiên chấn động, tựa hồ từ đáy lòng hiểu ra điều gì đó.
Đấy là một ma pháp sư trẻ tuổi mặc bạch bào màu nhạt, liếc qua ước chừng hai mươi tuổi, lớn lên hết sức anh tuấn. Không thể không nói, một nam nhân anh tuấn mặc ma pháp bào trắng nhạt đứng ở nơi đó, gió núi phần phật thổi qua quần áo của hắn, khiến cho người ta có cảm giác phiêu dật tiêu sái. Nhất là thời điểm này, khi trên mặt người đó còn có nụ cười tự nhiên mê người.
Thế nhưng trong lòng Duy Khắc Lai Ân đột nhiên hiểu ra, không phải bởi vì bộ dạng người này, mà là thời điểm hắn quan sát cẩn thận người này, trong lòng đột nhiên có cảm giác quái dị, tựa hồ có một ý niệm trong đầu tự nói với bản thân: “Người trước mặt này có thể mang lại trợ giúp lớn cho mình trên con đường tu chân, có thể đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không hay không, hơn phân nửa là phải dựa vào người này mới được!”
Với ý nghĩ không tài nào giải thích nổi nhưng mà lại cảm giác rõ ràng như thế này, làm cho trong lòng Duy Khăc Lai Ân không khỏi tự nhủ thầm: “Chẳng lẽ đây chính là cái gọi phúc chí tâm linh? Tâm của ta vốn dĩ luôn luôn kiên định, hiếm khi xuất hiện tạp niệm. Hơn nữa ý nghĩ này cổ quái như thế, bản thân ta cần phải xem xét lại, nên đối đãi với người này như thế nào đây?”
Theo tiềm thức, Duy Khắc Lai Ân thi triển ra Quan Linh Quyết. Bởi vì hắn cảm thấy đối với con đường tu đạo của mình có trợ giúp, cũng có thể đó chính là nhân tài Tu Chân giả.
Sau một hồi quan sát càng làm cho Duy Khắc Lai Ân chấn động: “Cư nhiên lại là Ngũ Thải Linh Căn, đây cũng là cực phẩm linh căn rồi. Linh căn của ta là Thất Thải, được xem như thiên tài đứng đầu của Tu Chân giới. Ngũ Thải Linh Căn này chỉ kém một chút so với ta thôi. Xem ra cảm giác vừa rồi là chính xác, trên con đường tu luyện có một đạo hữu song hành cùng tiến, là việc rất cần thiết.”
Lúc này, Duy Khắc Lai Ân lập tức nảy sinh ý muốn lôi kéo, cho nên cười hỏi: “Có thể tương ngộ các hạ tại Mễ Ni Á sơn mạch, chúng ta quả thật có duyên phận, ta gọi là Duy Khắc Lai Ân, không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
“Ta tên là Phất Lãng Tây Tư, thiên tài ma pháp sư tự học thành tài. Hiện tại là ngũ cấp Đại Ma Pháp Sư. Ta nghĩ ngươi hẳn phải có một lão sư có thực lực cường đại cùng kiến thức phong phú a?” Phất Lãng Tây Tư đối với lai lịch của Duy Khắc Lai Ân rất tò mò. Vì vậy thông qua việc báo rõ thực lực của mình, biểu hiện đầy đủ thành ý.
“Ha ha, ma pháp của ta phần lớn do bản thân tự nghiên cứu ra. Thời điểm vừa mới học ma pháp, từng tham khảo qua một vị ma pháp sư cấp thấp, xem như là sư phụ của ta đi. Hiện tại thực lực ma pháp của ta đạt tới bát cấp Ma Pháp Sư, so với ngươi đúng là có chênh lệch chút ít.” Duy Khắc Lai Ân nghe thấy trong giọng nói của đối phương khi kể về thực lực của mình rất tự phụ, “tự xưng là thiên tài ma pháp sư”, trong lòng có chút hờ hững.
Phân định cấp bậc ma pháp sư, bình thường lấy tinh thần lực, lực khống chế ma pháp cùng ma lực tổng hợp lại để phán đoán. Nhưng tình huống Duy Khắc Lai Ân lại khác biệt rất lớn so với người khác. Lực khống chế ma pháp của hắn rất mạnh, tinh thần lực nhiều lắm thì ngang ngửa Đại Ma Pháp Sư, nhưng mà tốc độ khôi phục so với ma pháp sư bình thường thì mau hơn nhiều. Về ma lực thì càng không cần phải xét, hắn thi triển ma pháp chính là đem pháp lực chuyển hóa thành ma lực. Hắn nói mình là bát cấp Ma Pháp Sư thật ra không hề giả, đấy là thực lực bề ngoài của hắn, chứ không phải lực chiến đấu chân thực.
“Bát cấp Ma Pháp Sư?” Lông mày Phất Lãng Tây Tư dựng ngược. Hắn vốn tưởng rằng, người này làm sao có thực lực tương đương với mình, nhưng không nghĩ tới lại kém nhiều đến vậy! Hơn nữa, Phất Lãng Tây Tư không cho rằng Duy Khắc Lai Ân nói dối. Theo ý hắn, không ai lại cố ý đem thực lực của mình nói thấp đi, cho nên ma pháp sư bát cấp có thể là thực lực thật sự của Duy Khắc Lai Ân, thậm chí là còn cao hơn vài phần đấy chứ.
“Nói như vậy, chẳng lẽ là do ngươi tìm được bút ký ma pháp của một vị ma pháp đại sư lưu lại rồi mới có thực lực như bây giờ à? Vừa rồi, thấy ngươi dùng đủ loại ma pháp, tất cả đều bất phàm. Xem ra vị ma pháp đại sư này có thể được xem như người có tiếng tăm lừng lẫy, không biết ta có may mắn từng được nghe danh hào của đại sư đó không?” Ý niệm trong đầu Phất Lãng Tây Tư thay đổi, cất cao giọng nói.
Từ trước đến giờ, cái làm Phất Lãng Tây Tư tự tin nhất chính là vận khí của mình. Mặc dù hắn xuất thân cô nhi, nhưng bằng vào vận khí hơn người, tìm được một vài ma pháp đạo cụ quý hiếm, còn có bút ký tâm đắc của mấy vị ma pháp sư tiền bối. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có thiên phú ma pháp cực cao. Vì vậy, mặc dù toàn bộ là tự học, thế nhưng vào lúc hắn được hai mươi tuổi, đã trở thành ngũ cấp Đại Ma Pháp Sư. Tốc độ tu luyện như thế quả thật đủ để hắn kiêu ngạo rồi!
Vì vậy, khi nghe Duy Khắc Lai Ân nói phần lớn ma pháp của mình là tự học, trước tiên Phất Lãng Tây Tư liền cho rằng, người này cũng chiếm được bút ký tâm đắc của ma pháp sư tiền bối. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thế mà hắn lại chỉ mới là ma pháp sư bát cấp mà thôi, so với ta rốt cuộc vẫn kém không ít!”
“Đương nhiên không phải như vậy. Đại đa số ma pháp ta thi triển, đều do bản thân nghiên cứu ra. Đối với bút ký tâm đắc của ma pháp sư tiền bối để lại, ta hiển nhiên rất có hứng thú, có cơ hội nhất định phải nghiên cứu một chút, thế nhưng đó là chuyện của sau này cơ.” Nói tới đây, Duy Khắc Lai Ân phát hiện sắc mặt Phất Lãng Tây Tư có chút không tốt. Hắn vẫn như cũ tiếp tục nói: “Ta thấy tư chất tu luyện ma pháp của ngươi không tệ chút nào, không biết ngươi có hứng thú bái ta làm thầy không a? Ta cam đoan với ngươi, trong tương lại thực lực của ngươi sẽ đạt tới cảnh giới mà hiện tại ngươi không thể nào tưởng tượng được.”
Phất Lãng Tây Tư cũng không phải là Tân Khắc. Duy Khắc Lai Ân không cho là mình ngay câu nói đầu tiên đã có thể làm cho hắn đáp ứng. Bản thân nói như vậy, chẳng qua trước tiên muốn thể hiện thái độ của mình, sau đó từ từ suy nghĩ biên pháp làm cho hắn phải đáp ứng.
“Cái tên ghê tởm này, thế mà lại muốn ta phải bái hắn làm lão sư? Bất kể là độ tuổi của ngươi, hay về thực lực, cỡ hắn có đủ tư cách làm sư phụ của ta sao?” Trong lòng Phất Lãng Tây Tư lửa giận bốc lên, thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi mới vừa nói, thực lực của ngươi chỉ là bát cấp Ma Pháp Sư?”
“Đúng vậy, thế nhưng có thể trở thành lão sư của kẻ khác, thực lực không phải điều kiện tiên quyết, quan trọng là tri thức.” Duy Khắc Lai Ân vẫn như trước, mỉm cười nói.
“Cuồng vọng! Một bát cấp Ma Pháp Sư như ngươi lại muốn làm sư phụ của ta? Hảo, vậy để cho ta kiến thức thử xem, rốt cuộc bản lãnh của ngươi tới mức nào mà lại kiêu ngạo như vậy!” Quả thực Phất Lãng Tây Tư không thể kiềm chế lửa giận được nữa. Vừa nói xong đã lập tức huy động ma pháp trượng, trong miệng bắt đầu niệm động chú ngữ.
“Vậy có phải nếu như ngươi thua, ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của ta chứ?” Duy Khắc Lai Ân tuyệt không tỏ ra gấp gáp, còn lên tiếng hỏi.
Có điều, lúc này, Phất lãng Tây Tư làm sao có thể trả lời hắn được? Duy Khắc Lai Ân thấy ma pháp đối phương đã sắp hoàn thành, liền khẽ mỉm cười, bắt đầu ra tay ứng phó.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
37 chương
14 chương
55 chương
5 chương
223 chương
40 chương