Chung cực thần đạo
Chương 49 : binh trận chi uy.(4)
Bởi vì bề ngoài Long Bàn trận tựa như ô quy xác (vỏ rùa đen), long thủ bên trong lại có nhiều tính công kích giống như một con độc xà luôn đợi thời cơ mà chuyển động, cho nên Long Bàn trận thành hình còn có một tên khác là Chân Vũ trận. Vừa nghe cái tên này đã biết lực phòng ngự của Long Bàn trận cũng rất tốt.
Lúc này những binh lính bị đưa vào bên trong phải chịu sự công kích của Long Bàn trận, đồng thời Lục Hoa Duệ trận ở bên ngoài lại nếm trải sự phòng thủ của Long Bàn trận.
Trước sau chưa tới mười phần chung, hơn sáu ngàn người bị cuốn vào trong trận toàn bộ đã tử trận, mà Lục Hoa Duệ trận ở bên ngoài cũng bị mất gần hai ngàn người, lúc này năm nghìn người của Duy Khắc Lai Ân cũng chỉ còn lại hai ngàn bảy tám mươi người.
Nhìn quân mình còn lại có năm nghìn người, rồi nhìn hơn hai ngàn bảy trăm người của Duy Khắc Lai Ân, Tác Luân chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vô lực, hắn đã bị chiến trận biến hóa tinh diệu của Duy Khắc Lai Ân hành hạ đến nỗi liên tục phát cáu để rồi không còn chút dũng khí tiếp tục đối chiến nữa.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, thúc đã mất hai vạn hai nghìn người, cháu thì chỉ tổn thất có hai ngàn hai trăm người, trận chiến này đã không còn cách nào để đánh rồi.!” Tác Luân không hề chú ý đến hình tượng của mình mà ngồi bệt xuống đất, ngay cả lệnh kỳ cũng ném qua một bên không thèm nhìn tới.
Lúc này ba vạn quân phòng thủ của Khoa Mỗ Lạc Thành, cộng thêm hai ngàn tinh nhuệ mà Tác Luân mang theo, tất cả đều quay về Duy Khắc Lai Ân, ánh mắt chăm chú dán vào người hắn như thể hắn là quái vật chứ không phải là người. Nhất là năm nghìn người được Duy Khắc Lai Ân chỉ huy, lại đem Duy Khắc Lai Ân trở thành dạng tồn tại giống như thần linh vậy.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu như lúc bình thường, năm nghìn quân của Khoa Mỗ Lạc Thành đối chiến với hai ngàn tinh nhuệ do Tác Luân mang đến thì hơn phân nửa kết quả sẽ là đồng quy vu tận. Nhưng hiện tại, năm nghìn quân phòng thủ bình thường không những đánh bại hai ngàn quân phòng thủ, thậm chí lực chiến đấu của bọn họ còn ngang bằng với hai vạn năm nghìn quân phòng thủ, đây quả thực là chuyện tình không thể tin được!
Nhưng chuyện không thể tin như thế đã xảy ra, với lại những sự tình phát sinh dưới mắt của bọn họ như thế nào không làm cho bọn họ kinh ngạc được chứ?
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của những quân sĩ xung quanh, Duy Khắc Lai Ân vung tay lên, cao giọng nói: “Kế tiếp, việc huấn luyện của các ngươi sẽ do ta tự mình chỉ huy, các ngươi có tin tưởng sẽ đánh lui năm mươi vạn đại quân của Cổ Tư Mông công quốc hay không?”
“Có!” Gần như không chút do dự, tất cả các tướng sĩ cùng hô lên, thanh âm chỉnh tề chấn động đến thành tường cũng phải run lên.
“Rất tốt! Hiện tại quốc vương bệ hạ mới nhậm chức đặt biệt ban hành quốc vương lệnh!” Duy Khắc Lai Ân lấy quốc vương lệnh từ trong lòng ngực ra, lớn tiếng đọc nội dung trong đó.
Nghe được từng điều từng điều trong mệnh lệnh đó, quân lính không khỏi sửng sốt, dường như không thể tin vào lỗ tai của mình nữa.
Đọc xong quốc vương lệnh, vẫn sợ mọi người chưa rõ, Duy Khắc Lai Ân liền giải thích rõ ràng lại một lần nữa: “Tóm lại, nói đơn giản là, bắt đầu từ hôm nay, trước kia các ngươi có là gia thần hay người hầu của quý tộc đều giống nhau đạt được thân phận tự do! Quý tộc tử đệ trong quân cũng không có bất cứ đặc quyền nào, ta đối với ngươi cũng như người đối với người đều sẽ đối xử như nhau! Sau lần chiến tranh này, tất cả những người tham gia sẽ thu được hai phần đất đai, hơn nữa trong năm năm được miễn giảm một nửa thuế má! Người có quân công, vô luận là ai, cũng sẽ dựa theo công lao mà trao thưởng! Tiêu chuẩn khen thưởng cụ thể ta sẽ phái người dán ở các nơi trên tường thành sau, tất cả mọi người có thể đến xem trước để hiểu rõ nội dung."
Duy Khắc Lai Ân vừa giải thích xong, binh lính phía dưới liền tựa như ong vàng vỡ tổ, những nghị luận hỗn loạn lập tức nổi lên. Dựa theo chế độ trước kia, quý tộc trong quân đội luôn có thể dễ dàng thu được quân công, mà bá tánh bình thường đạt được lại kém hơn rất nhiều, còn về gia thần và người hầu của quý tộc căn bản không có bất cứ quân công nào, tất cả vinh dự của bọn họ đều thuộc về sở hữu của chủ nhân.
Quốc vương lệnh vừa ban hành này đối với tất cả mọi người trừ tầng lớp quý tộc không nghi ngờ chính là một tin cực tốt, như thế nào không làm bọn họ kích động hưng phấn được chứ?
Nhìn đám người đang xao động, Duy Khắc Lai Ân cũng không để ý đến mà trực tiếp đi thẳng tới trước người Tác Luân, cười nói: “Tác Luân thúc thúc, người có muốn binh trận của người đạt được năng lực như cháu vừa thực hiện không?”
Tác Luân đến bây giờ vẫn còn đắm chìm trong đả kích vừa xảy ra, nghe vậy chỉ khẽ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Điều này đúng là bất khả tư nghị, ở trong bình nguyên, chiến lực của năm nghìn binh lính giống nhau lại có thể thắng được hai vạn bảy ngàn người, rất khó tin được!”
“Tác Luân thúc thúc, ngày đó cháu dạy thúc Lục Hoa trận chỉ là dạy cách như thế nào luyện binh, cũng không dạy người biến đổi trận pháp như thế nào. Ví như hành quân, kết trận, hợp chiến, thiết nghi(giả thiết nghi vấn), bổ khuyết, người bất quá cũng chỉ học được một chút bề ngoài của kết trận mà thôi. Phải biết rằng Lục Hoa trận biến hóa ngàn vạn kiểu, trong đó binh lực chia làm chính binh, kỵ binh, du binh, rồi nào là tiến vô tốc bôn, thối vô cự tẩu, sau đó khả năng học tập phương pháp biến trận lại rất khó khăn phức tạp. Nhưng không cần nhiều như vậy, người chỉ cần học xong vài loại phương pháp biến trận thường dùng là chắc chắn có thể tăng chiến lực của quân đội mình lên hai ba lần!” Tri thức trong binh trận không phải ngày một ngày hai là có thể học xong, Duy Khắc Lai Ân chỉ có thể trước tiên tiết lộ cho hắn một ít điều gọi là thường thức mà thôi.
“Hai ba lần!” Nhãn tình Tác Luân sáng lên, vèo một cái liền nhảy khỏi mặt đất: “Nói như vậy mỗi một binh lính của chúng ta là có thể so với ba người của đối phương? Nếu như vậy đừng nói là ngăn cản tiến công của Cổ Tư Mông công quốc, cho dù là phản công cũng không thành vấn đề nga!”
“Ha ha ha, chiến trận lúc tác chiến trên bình nguyên tất nhiên có hiệu quả rõ rệt, nhưng muốn dùng đề công hãm thành trì thì không có tác dụng lớn. Có điều như thế cũng không sao, chúng ta có thể dùng mưu kế để phụ trợ, có điều thời gian chắc sẽ dài hơn một chút.” Duy Khắc Lai Ân cười trả lời.
Tác Luân bĩu môi, công thành chiến ở đại lục này chủ yếu là dựa vào vũ khí và mưu kế, còn về binh trận, tác dụng cũng không lớn.
“Được rồi, chỗ này của ta có một kiện đồ vật, người hãy đem nó cắm vào giữa sân huấn luyện binh lính bình thường.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân vừa vẫy tay, tức thời liền có một vị thị vệ đi theo hắn tiến đến.
Thị vệ này cầm trong tay một kiện đồ vật có bộ dáng hơi kỳ quái, giống như là một thanh trường thương có chuôi dài hơn hai thước, ở phía dưới đỉnh đầu thương vắt ngang một cây song đầu đoản thương, theo đó trên song đầu đoản thương lại có thắt một đồ vật giống như lá cờ mà một mặt của nó lại có vẽ những ký hiệu ly kỳ cổ quái.
“Đây là cái gì vậy?” Khi Duy Khắc Lai Ân cầm nó, Tác Luân liền phát hiện thứ đồ chơi này, lúc ấy chỉ xem hơi kỳ quái mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại dường như thứ đồ chơi này còn có đặc thù công năng nha.
“Cái này gọi là hóa tinh kỳ phiên, người trước hết đem nó dùng một cây cột ước chừng năm sáu thước treo nó lên, khoảng vài ngày sau sẽ có diệu dụng.” Duy Khắc Lai Ân cười nói.
Cây hóa tinh kỳ phiên này là do sau khi Duy Khắc Lai Ân điều dưỡng thương thế thật tốt mới luyện chế ra kiện pháp khí ấy, chính là để đối phó với chiến tranh sắp tới. Tác dụng của cây hóa tinh kỳ phiên này rất đơn giản, chỉ hút lấy tinh khí trên chiến trường trong phạm vi nhất định, tinh khí này bao gồm người tử trận của cả địch và ta, kể cả khí tức toát ra tự nhiên trên người của binh lính tinh nhuệ song phương. Muốn sử dụng, chủ phiên chỉ phải đem tinh khí được hấp thu trong đó phóng xuất ra, làm cho sĩ khí của quân mình tăng lên, hoặc dùng để bổ sung thể lực. Lúc này ghim nó ở luyện binh tràng chính vì để nó hấp thu một ít tinh khí do binh lính lúc diễn luyện xuất ra.
Đây là cực hạn hiện tại của Duy Khắc Lai Ân, uy lực của cây hóa tinh kỳ phiên này cũng không lớn, có điều cùng với việc hấp thu tinh khí càng nhiều, thì uy lực của nó sẽ càng lúc càng lớn.
“Vật này có tác dụng gì thế?” Tiếp nhận hóa tinh kỳ phiên xem qua xem lại mấy lần, Tác Luân cũng không nhìn ra nguyên ủy gì, liền kỳ quái hỏi.
“Ha ha ha, đến lúc đó người sẽ biết, hiện tại chúng ta hãy nghiên cứu luyện binh như thế nào đã.”
Thấy Duy Khắc Lai Ân không muốn giải thích, Tác Luân cũng không hỏi nữa, sau khi phân phó người đem hóa tinh kỳ phiên treo lên, liền cùng với Duy Khắc Lai Ân bắt đầu thảo luận việc diễn tập Lục Hoa trận.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
1422 chương
729 chương
13 chương
186 chương