Chung cực thần đạo
Chương 16 : Quốc vương bệ hạ.
Đến giữa trưa, khách đến càng ngày càng nhiều, thân phận càng lúc càng cao, rút cuộc Mã Đặc Sâm cũng đi ra ngoài hàn huyên cùng mọi người mấy câu.
“Tái Nhân gia tộc, Tác Lạp Địch công tước đến!” Từ rất xa, âm thanh to rõ của người hầu đón khách ở ngoài cửa truyền vào.
“Ha ha, Tác Lạp Địch công tước đến, đây là khách quý, ta phải tự mình ra nghênh đón mới được, các vị xin chờ trong chốc lát.” Mã Đặc Sâm cười nói, sau đó kéo Duy Khắc Lai Ân đi ra ngoài.
Mấy chiếc xe ngựa đi tới cửa liền dừng lại, chờ Mã Đặc Sâm ra tới nơi, người hầu mới bắt đầu mời chủ nhân xuống xe. Đây không phải là do Tác Lạp Khắc ngạo mạn, mà đây chính là lễ nghi quý tộc, tước vị Tác Lạp Khắc cùng Mã Đặc Sâm tương đương, nhưng người đến nhà là khách, vô hình trung cao hơn nửa phần.
“Tác Lạp Địch, lão bất tử ngươi cuối cùng cũng đã tới, hiện giờ chỉ thiếu mỗi ngươi nữa thôi, ta còn tưởng rằng ta phải đích thân tới mời ngươi mới nguyện ý tới chứ.” Tác Lạp Địch còn chưa xuống xe, giọng nói của Mã Đặc Sâm đã vang lên.
“Đâu có đâu có, nếu không phải bởi vì thân mang quốc sự, ta đã đến từ tối hôm qua, thật sự khiến ngươi phải đợi lâu rồi.” Một lão giả tóc nâu trắng, sắc mặt hồng thuận từ trong xe ngựa đi ra, thanh âm đầy đủ khí lực, lộ rõ vẻ uy nghiêm.
“Nếu đã đến thì vào trong hãy nói, lâu lắm rồi ta với ngươi không có uống rượu cùng nhau, hôm nay chúng ta nhất định không say không về.” Mã Đặc Sâm cười ha hả.
Tác Lạp Khắc đi tới cửa liền cẩn thận đánh giá Duy Khắc Lai Ân bên cạnh, lúc này mới gật đầu nói: “Đây chính là Duy Khắc Lai Ân sao? Quả nhiên rất có phong độ quý tộc, gần đây danh vọng của ngươi trong Áo Khắc Lan thành cũng không nhỏ chút nào, so với mấy tôn tử bất thành khí của ta thì mạnh hơn nhiều. Hôm nay là ngày ngươi tròn mười bảy tuổi, dựa theo truyền thống đại lục, hẳn là tới lúc gánh vác trách nhiệm gia tộc trên vai rồi, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Duy Khắc Lai Ân nhìn Tác Lạp Địch, khuôn mặt mỉm cười nhưng ngữ khí mười phần kiên định: “Có ta ở đây một ngày, thì sẽ không để gia tộc Bố Lai Ni Khắc biến mất khỏi Tạp Lai quốc, vô luận là ai, vô luận là chuyện gì cũng không hủy diệt được!”
Hiện giờ Duy Khắc Lai Ân không có thực lực mạnh mẽ như kiếp trước, vì vậy những lời này nói ra cũng không có mang theo bao nhiêu khí thế, nhưng mà lòng tin vững vàng trong linh hồn lại toát lên qua ánh mắt. Tác Lạp Địch cảm nhận được sự tự tin chưa từng có từ trước đến nay của Duy Khắc Lai Ân, trong nháy mắt nội tâm trống rỗng, không nhịn được mà rung mình một cái.
“Ta bị làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ lại sợ đối mặt với một thiếu niên sao?” Tác Lạp Địch lại nhìn vào ánh mắt trong suốt không có chút dị thường của Duy Khắc Lai Ân, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ chỉ là ảo giác, tên thanh niên mạnh miệng này chẳng qua chỉ là một ma pháp sư có tư chất ngu dốt mà thôi!”
Sau khi chiêu đãi Tác Lạp Địch nhập tọa, tân khách cũng đã đến đông đủ, cho nên Mã Đặc Sâm liền mời mọi người nâng ly nhập tiệc, vừa uống vừa hàn huyên. Là nhân vật chính của bữa tiệc, Duy Khắc Lai Ân tự nhiên phải biểu hiện phong độ quý tộc, một bên tiếp nhận các lời chúc mừng, một bên dùng thái độ thích hợp đáp lễ.
Có điều Mục Thác bá tước đến trước hết thì bây giờ lại im lặng, trong đầu buồn bực chỉ chú ý ăn uống. Mã Đặc Sâm công tước cũng không hy vọng hắn có thể nói ra lời tốt đẹp gì, chỉ cần hắn không gây ra rắc rối cho mình là được, cho nên cố tình bỏ quên hắn.
Tại thời điểm náo nhiệt nhất của bữa tiệc, đang lúc mọi người thích thú ăn uống, đột nhiên có một người hầu hoảng sợ từ phía ngoài vội vàng xông vào, hô lớn: “Công tước đại nhân, thị vệ trong cung mới đưa tin tới, nói là bệ hạ đã xuất cung, sắp đến tham dự tiệc mừng sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân thiếu gia.”
“Cái gì, bệ hạ sắp tới sao?” Mã Đặc Sâm cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Dạng yến tiệc sinh nhật bình thường này, bệ hạ phái ra sứ giả đến chúc mừng là đủ rồi, nhiều nhất là phái sứ giả có thân phận cao một chút ví dụ như một vị vương tử. Bệ hạ tự mình đến đây không phải là không thể, chẳng qua là vì chúc mừng sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân mà kinh động bệ hạ khiến người tự mình đến, giống như là quá mức ân sủng. Hơn nữa Mã Đặc Sâm mơ hồ nhận ra bệ hạ đối với gia tộc mình không có ý tốt, vì vậy nguyên nhân tuyệt đối không phải là do coi trọng gia tộc Bố Lai Ni Khắc, ẩn ý trong đó làm cho mọi người phải suy nghĩ.
“Ha ha, không nghĩ tới bệ hạ sẽ đích thân tới đây, điều này quả thực là vinh hạnh cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc a! Hay là các vị cùng chúng ta đi ra ngoài cung nghênh thánh giá, vạn nhất chậm trễ thì thật là không đúng với lễ nghi.” Dù sao Mã Đặc Sâm cũng đã trải qua rất nhiều tình cảnh, mặc dù trong lòng kinh hãi, thần sắc vẫn không hề biến đổi, lập tức cao hứng cười nói.
Bất quá trong lúc Mã Đặc Sâm vô tình quét qua một vòng, phát hiện Mục Thác và Tác Lạp Địch trao đổi ánh mắt thật nhanh, ngay sau đó trên mặt cả hai đều nở nụ cười. Điều này càng làm cho tâm của Mã Đặc Sâm trầm xuống, nếu như hai tên này biết trước bệ hạ hôm nay sẽ tới, đồng nghĩa với việc bọn họ cùng bệ hạ có chuyện gì gạt mình, sợ rằng yến tiệc ngày hôm nay sẽ xảy ra sóng gió gì đó.
Tin tức bệ hạ sắp giá lâm lập tức được truyền khắp phủ công tước, bất kể là khách tham dự yến hội hay là hạ nhân trong phủ đều mang khuôn mặt hưng phấn. Gia tộc Bố Lai Ni Khắc là một trong hai đại thế tập công tước, ở Tạp Lai quốc có uy vọng gần bằng với vương tộc, cao hơn mấy phần so với một thế tập công tước khác là gia tộc Tái Nhân. Mà lần này bệ hạ tự mình đến dự yến tiệc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, tức thì làm cho bọn họ tưởng rằng gia tộc Bố Lai Ni Khắc được coi trọng.
Mọi người không phải đợi lâu, một đội thị vệ cung đình tinh nhuệ theo hàng ngũ chỉnh tề chạy bộ tới, phía sau là một đoàn xe ngựa tráng lệ. Ở Tạp Lai quốc tài nguyên cằn cỗi này, cũng chỉ có vương thất mới phô trương như vậy, xe ngựa còn chưa đến, tất cả đã sớm quỳ đầy dưới đất.
“Ha ha ha ha, trẫm biết nơi này hôm nay rất náo nhiệt, nhân lúc gần đây trẫm ở trong cung rất buồn chán, nên ra ngoài đi dạo một chút thuận tiện ăn mừng sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, đúng là nhất cử lưỡng tiện a.” Sau khi bệ hạ ra khỏi xe ngựa, liền cất tiếng: “Các khanh bình thân cả đi, hôm nay nhân dịp sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, quân thần chúng ta cùng vui vẻ một đêm nào!”
Duy Khắc Lai Ân vừa đứng dậy, bệ hạ đã đi đến trước mặt hắn, cũng không chào hỏi Mã Đặc Sâm, ngược lại vỗ vỗ bả vai Duy Khắc Lai Ân: “Đây chính là Duy Khắc Lai Ân sao, nghe nói khanh từ nhỏ không thích tu luyện đấu khí mà thích học tập ma pháp, trẫm rất hy vọng gia tộc Bố Lai Ni Khắc có thể xuất hiện một Đại Ma Pháp Sư.”
“Đa tạ bệ hạ ưu ái, thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.” Duy Khắc Lai Ân hồi đáp với giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Tốt, gia tộc Bố Lai Ni Khắc quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp!” Bệ hạ khen ngợi một câu, lúc này mới cười với Mã Đặc Sâm ở bên cạnh: “Lão nguyên soái cũng không cần đứng đây đợi trẫm, trẫm vẫn chưa có dùng bữa trưa đâu, chúng ta vào trong thôi nào.”
Bệ hạ cũng không phải là lần đầu tiên đến phủ công tước, vì vậy không cần người dẫn đường mà như ngựa quen đường cũ, trực tiếp dẫn đầu tất cả mọi người vào trong phòng khách chính.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
100 chương
159 chương
26 chương
144 chương
53 chương
30 chương
296 chương