Chung cực thần đạo

Chương 15 : Khách không mời mà đến.

Thời gian không còn sớm, sau khi Duy Khắc Lai Ân trở về tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ trong chốc lát, liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Nhưng mà hai người Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân lại có một đêm không ngủ, nằm trên giường nghĩ tới thiên tài ma pháp sư như Duy Khắc Lai Ân, hiện giờ gia tộc phải đối mặt với nguy cơ như thế nào, tương lai nên phát triển gia tộc ra sao. Bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên mới sáng sớm, hai người liền dậy chuẩn bị thu xếp yến tiệc sinh nhật hôm nay. Dĩ nhiên, thân là một trong hai vị thế tập công tước của Tạp Lai quốc, khách nhân đáng giá để cho Mã Đặc Sâm tiếp đãi cũng chỉ có một vị thế tập công tước khác, với loại sinh nhật đệ tử trong gia tộc thần tử này, quốc vương bệ hạ chắc rằng sẽ không đến tham gia náo nhiệt, nhiều nhất là phái sứ giả đến tặng một chút lễ vật chúc mừng. Tuy rằng Duy Khắc Lai Ân tối qua ngủ trễ, nhưng hắn dậy rất sớm, bất quá hắn không có lập tức đi ra ngoài, mà là dựa theo thói quen mấy trăm năm, hướng về phía mặt trời mọc hoàn thành việc luyện công buổi sáng. Chờ khi hắn từ trên lầu xuống, phủ công tước đã bắt đầu náo nhiệt, từ sáng đã có khách nhân đến cửa bái phỏng. Những người đến sớm thường là người có địa vị không cao, hoặc là tiểu quý tộc địa phương, hoặc là một số sĩ quan tướng sĩ trong quân đội, đều là ngưỡng mộ danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc mà tới. Bọn họ chỉ cần người hầu ở dưới chiêu đãi tốt là được, không cần Duy Khắc Lai Ân tự mình tiếp đón. Khách nhân quan trọng cần chủ nhân bồi tiếp đều xuất hiện vào lúc sau cùng. Thế nhưng Duy Khắc Lai Ân luôn luôn khiêm tốn, cộng thêm lúc này hắn cũng không có việc gì, cho nên cùng Tác Luân thúc thúc và đệ đệ Á Lịch Khắc Tư, đến cám ơn những tân khách kia. Nhất là những sĩ quan tướng sĩ kia đến cùng nhau kia, có rất nhiều người quen của Tác Luân, tránh không được hàn huyên nhiều hơn vài câu. “Mục Thác bá tước đại nhân đến -----” Đang lúc Duy Khắc Lai Ân tiếp đãi những khách nhân tới trước này, đột nhiên nghe thấy người hầu đón khách ngoài cửa cao giọng hô. Cùng Duy Khắc Lai Ân liếc mắt một cái, Tác Luân kỳ quái nói: “Mục Thác bá tước làm sao lại đến vào giờ này chứ?” Lúc này ước chừng mới hơn mười giờ sáng, theo lý thuyết lấy thân phận bá tước của Mục Thác, hẳn là tới lúc mười một giờ mới phù hợp thói quen quý tộc. Có điều nếu khách nhân đến, gia tộc Bố Lai Ni Khắc tự nhiên không thể để mất lễ nghi, Tác Luân cáo lỗi cùng khách nhân ở bên cạnh rồi phân phó: “Duy Khắc Lai Ân, cháu cùng thúc thúc ra ngoài nghênh đón Mục Thác bá tước, còn Á Lịch Khắc Tư đi vào thông báo cho gia gia biết.” Lấy thân phận Mục Thác vẫn chưa đủ để Mã Đặc Sâm ra đón tiếp, nhưng là trên người Tác Luân không có tước vị, đi ra ngoài đón tiếp cũng là theo lý thường phải làm. “Ai nha, không nghĩ tới Mục Thác công tước tới sớm như vậy, không kịp ra cửa nghênh đón, thật là thất lễ!” Thấy đoàn người Mục Thác từ xa, Tác Luân liền cao giọng chào hỏi. Mười bảy năm nay Duy Khắc Lai Ân không giao thiệp nhiều với giai cấp quý tộc, trước kia chỉ là gặp qua Mục Thác bá tước vài lần, cũng không phải rất quen thuộc. Mục Thác bá tước này trời sinh dáng người cao lớn, khuôn mặt phương chính, hình thể lộ rõ vẻ cường tráng, vừa nhìn đã biết là một viên mãnh tướng. “Ha ha, Tác Luân tướng quân quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ là một bá tước nho nhỏ, làm sao dám để tướng quân ra tận cửa nghênh tiếp đây.” Nói xong Mục Thác liền xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Duy Khắc Lai Ân: “Vị này chính là Duy Khắc Lai Ân sao? Quả nhiên là thiếu niên anh kiệt, vừa nhìn đã biết sẽ là nhân tài trong tương lai, so với tiểu tử không ra gì ở nhà ta giỏi hơn nhiều lắm.” Không đợi Duy Khắc Lai Ân trả lời, Mục Thác đã quay đầu gọi một tráng hán hơn ba mươi tuổi đến bảo: “Tát Bỉ Á, mau tới ra mắt công tước đại nhân tương lai một chút, nghe nói công tước đại nhân tương lai này có thiên phú tu luyện hiếm thấy trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thành tựu tương lai là không thể hạn lượng a, ha ha ha ha -----” Ánh mắt Mục Thác cực kỳ mang tính xâm lược, hơn nữa Duy Khắc Lai Ân phát hiện, lúc hắn nhìn về phía mình, ẩn sâu trong đáy mắt vài phần hung ác. Với lại hắn còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “thiên phú tu luyện hiếm thấy”, trong giọng nói dường như cố gắng ám chỉ cái gì đó. Lúc Duy Khắc Lai Ân còn nhỏ, thiên phú tu luyện đấu khí của hắn đã nổi danh khắp cả Tạp Lai quốc, nhưng mà sau này lại truyền ra việc Duy Khắc Lai Ân muốn học tập ma pháp, điều này làm cho mọi người cảm thấy không thể tin được. Nhất là mười bảy năm qua, chưa từng có một ai chứng kiến Duy Khắc Lai Ân thi triển ma pháp, một vài quý tộc còn thăm dò được những năm nay Duy Khắc Lai Ân chẳng qua chỉ là ngồi xuống minh tưởng, không hề học qua bất kì ma pháp gì, càng làm cho bọn họ nghi ngờ. Suy đoán phổ biến nhất chính là, Duy Khắc Lai Ân trên phương diện thiên phú ma pháp rất bình thường, vì vậy tu luyện nhiều năm vẫn không đạt đến trình độ thi triển ma pháp. Tu luyện ma pháp cần phải có thiên phú, rất ma pháp học đồ đều không thể trở thành ma pháp sư chân chính. Đây là chuyện mà ai ai cũng biết, cho nên bọn họ ngầm đem Duy Khắc Lai Ân liệt vào hàng ngũ này. Bất quá vì ngại uy danh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, không ai dám đem việc này nói ra ngoài, càng không ai có can đảm hỏi thử Mã Đặc Sâm công tước. Dưới tình huống như vậy, những lời lúc nãy của Mục Thác bá tước có thể nói là mười phần ác ý, nhất là tiếng cười cuối cùng kia, lại lộ rõ vẻ không hề cố kỵ và sợ hãi chút nào. “Tát Bỉ Á ra mắt tiểu công tước.” Tráng hán kia đi tới trước mặt Duy Khắc Lai Ân, khẽ khom lưng nói. Mấy ngày hôm trước vừa mới nghe nói Mục Thác bá tước cùng Tác Lạp Địch công tước có lòng dạ bất chính với gia tộc mình, Duy Khắc Lai Ân không nghĩ rằng Mục Thác bá tước lại dám càn rỡ như thế trước cửa công tước phủ, không trách được lúc ấy gia gia bảo mình mang theo Á Lịch Khắc Tư đi càng xa càng tốt, xem ra khốn cảnh của gia tộc so với suy nghĩ của mình còn nguy hiểm hơn nhiều. Nhóm người của Mục Thác bá tước tới dự tiệc còn có hai nhi tử có thực lực cao nhất của hắn. Thất cấp đại kiếm sư Tát Bỉ Á là con trưởng của Mục Thác bá tước. Tuy rằng thái độ của Tát Bỉ Á coi như là cung kính, nhưng mà cung cách của Mục Thác lại làm cho Duy Khắc Lai Ân tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Đến cửa là khách, mời các vị vào bên trong!” Nói rồi cũng không quản Mục Thác bá tước trả lời ra sao, xoay người đi về phía phòng khách. Nhìn bóng lưng Duy Khắc Lai Ân, Mục Thác bá tước hơi sững sờ, tựa hồ không có ngờ tới mới vào cửa đã đụng phải thiết bản, tuy nhiên ngay sau đó trên mặt lại nở nụ cười. Chân mày Tác Luân cau lại, trong ấn tượng của hắn tính cách Duy Khắc Lai Ân từ nhỏ đến lớn vô cùng ôn hòa, chưa bao giờ biểu hiện ra sắc mặt như vậy. Việc này khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, trong lòng không khỏi suy nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì biết ác tâm của đám người Mục Thác sao? Thiếu niên tâm tính, đem yêu ghét hiện lên mặt cũng là bình thường, chẳng qua như vậy có chút không ổn.” Không biết có nên tìm cơ hội nói chuyện với Duy Khắc Lai Ân một chút, tránh làm cho khách nhân khó chịu. Phòng khách chính chuyên môn dùng để chiêu đãi khách nhân có thân phận, trừ gia tộc Bố Lai Ni Khắc, Mục Thác bá tước có công quân xếp hàng đệ nhất tự nhiên có tư cách đến phòng khách chính. Tuy thế lúc này trong phòng khách cũng chỉ có nhóm ba người Mục Thác bá tước. Tác Luân tất nhiên cần ở một bên mà tiếp khách, còn nhân vật chính ngày hôm nay Duy Khắc Lai Ân lại ngồi im không nói lời nào, hai mắt khép hờ, giống như là đang minh tưởng. Mục Thác thấy vậy liền cười lạnh. Ngược lại trong lòng Tác Luân có mấy phần lo lắng, vốn muốn nháy mắt nhắc nhở Duy Khắc Lai Ân nhưng là hắn không nhìn tới. Rút cuộc, tới khi vị khách nhân thứ hai có tư cách tiến vào phòng khách chính, Duy Khắc Lai Ân mới thu hồi bộ mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, khôi phục bộ dáng ôn hòa lúc trước. Tuy vậy thái độ với Mục Thác bá tước vẫn rất xa cách.