Lúc giữa trưa Thẩm Triệt nhận được cuộc gọi đến của Tần Tu, hỏi buổi chiều này cậu có tiết hay không. Buổi chiều thứ sâu cậu cũng không có tiết, bình thường đều là đi làm thêm, thế nhưng hai ngày nay bận luyện vũ đạo nên cũng chẳng có thời gian ra ngoài tìm việc làm. Lần trước Nhậm Hải có giới thiệu cho cậu công việc ở tiệm chụp ảnh, nhưng cậu lại làm mất cái đầu Pikachu của người ta nên bị đuổi rồi.. “Giữa trưa ăn cơm xong tôi ở cổng lớn chờ cậu.” Tần Tu ở đầu dây bên kia không thích dông dài. Chờ tôi? Thẩm Triệt có chút buồn bực: “Có việc gì à?” “Đến thì biết.” Nhưng thực ra đợi cậu đến chỗ hẹn, Tần Tu cũng không nói cho cậu là có việc gì, chỉ kêu cậu lên xe. Mô tô phân khối lớn BMW chở hai người một đường băng qua cây cầu lớn bắc ngang qua biển, chạy thẳng đến khu trung tâm mua sắm tấp nập. Thẩm Triệt nhìn tòa nhà đài truyền hình TPS được xây dựng theo lối kiến trúc đỉnh nhọn càng lúc càng gần, chẳng hiểu sao tim cậu lại đập thình thịch mỗi lúc một nhanh hơn. Chiếc S1000RR quả nhiên dừng lại trong bãi đỗ xe ngoài trời của tòa cao ốc TPS. Tần Tu tháo kính gió xuống, qua gương chiếu hậu nhìn thấy cậu chàng đầu quắn đang cởi nón bảo hiểm, vẻ mặt sợ sệt nhìn tòa nhà TPS. Xem ra tên kia cũng đoán được rồi, cũng tốt, khỏi mắc công mình giải thích, Tần Tu rút chìa khóa xe ra lạnh lùng nói: “Xuống xe đi.” Thẩm Triệt nhìn mấy nhân viên công tác không ngừng đi ra đi vào, lại nhìn về phía bóng dáng lãnh khốc của Tần Tu. Hưng phấn đến độ nói không thốt ra lời? Tần Tu qua gương xe hu hồi tầm mắt, tâm tình không khỏi có chút bực dọc, giọng điệu cũng trở nên khó chịu : “Thần tượng của cậu đang ở ngay tại Studio hậu trường, cậu vẫn còn ngồi được à?” Thẩm Triệt nhìn bóng lưng người trước mặt, trong lòng nhất thời rối loạn: “Tần Tu. . . . . .” “Phấn khởi đến độ không đi nổi nữa sao?” Tần Tu mỉa mai ngắt lời. Thẩm Triệt đành phải im miệng bước xuống xe, cậu đương nhiên biết chiều nay An Gia Miện sẽ ở đài truyền hình TPS quay chương trình 《 Đối diện với Vương Bài 》, chỉ là không ngờ được Tần Tu lại dẫn mình đến nơi này. Một đống câu hỏi đã trào lên cổ họng, thế nhưng đối phương đang cố tình bày ra tư thái cự tuyệt, xa cách ngàn dặm không cho kẻ khác đến gần. Hai người chờ ở cửa lớn đài truyền hình, Tần Tu đang gọi điện thoại cho người quen, bởi vì bọn họ cần phải được cho phép mới có thể đi vào trong tòa nhà. Trong đại sảnh đã có một số fan của An Gia Miện tụ tập, Thẩm Triệt nhìn những gương mặt trẻ tuổi đầy nhiệt tình này, bỗng nhiên có chút băng khoăn không biết mình có muốn đi vào hay không. Người kia đã thể hiện thái độ rành rành ra ngoài đó là chán ghét cả gia đình cậu, ở phương diện tình cảm cá nhân, cậu hẳn là nên cả đời không qua lại với người kia nữa, chỉ là tài hoa của người kia lại cố tình khiến cho cậu kìm không được mà ngưỡng vọng, kìm không được mà muốn tiếp cận. Tần Tu cúp điện thoại quay đầu lại, thấy cậu thanh niên dương quang với nước da màu tiểu mạch đang nhìn mấy tấm bảng tên gắn đèn Led sáng nhấp nháy dòng chữ “An Gia Miện” trong tay nhóm fan đứng trong đại sảnh, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Bộ dạng như vậy chẳng mảy may còn chút dương quang, cũng thật khó gọi tên cái ánh nhìn chăm chú này là tâm tư gì, chỉ là ánh nhìn này của Thẩm Triệt khiến cho trong lòng Tần Tu bỗng nhiên có chút lạnh. Vừa đúng lúc nữ trợ lý của Vương Tử Quỳnh xuống lầu tới đón bọn họ, Tần Tu cũng không thèm liếcThẩm Triệt một cái, lập tức theo nữ trợ lý đi vào đại sảnh. Trong tiếng nói chuyện líu ríu của đám fan điện ảnh, Tần Tu loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Triệt bị bảo vệ cản lại phía sau, vội giải thích “Cậu ta đi cùng tôi”, Thẩm Triệt mới được cho vào. Tần Tu vẫn không muốn quay đầu lại để ý đến tên kia, lại rảo bước nhanh hơn, nhưng ánh mắt lại cự tuyệt, theo bóng phản chiếu từ cửa sổ sát đất lườm Thẩm Triệt ở phía sau một cái, lúc này vãn vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn đội quân fan hùng hậu tay cầm bảng tên giơ cao đầy nhiệt tình. “Đài truyền hình còn tấm bảng tên An Gia Miện nào không?” Lúc chờ thang máy Tần Tu mở lời hỏi nữ trợ lý. Thẩm Triệt đi theo Tần Tu đón thang máy đến thính phòng Studio số 101, suốt lúc đó đại Ma vương vẫn chỉ mải miết đi trước, chẳng thèm nói câu nào. Thẩm Triệt tuy trong lòng hiểu rõ Tần Tu không có chuyện sẽ để cho cậu thể hiện mình là fan não tàn của An Gia Miện như vậy, thế nhưng sửa không được cái tính lảm nhảm, thế là xán lại vồn vã bắt chuyện: “Không thể tưởng được điều kiện của TPS tốt như vậy, phía dưới còn có nhà ăn ngoài trời. . . . . . A! Nhìn kìa! Đó là không phải cô dẫn chương trình thời sự hàng ngày sao?!” Tần Tu xoay người đi vào cửa lớn thính phòng. Thẩm Triệt lò dò theo sau xấu hổ muốn chết, trước kia đều có tác dụng mà, tệ nhất cũng có thể đổi lấy một câu “Câm miệng” của Tần Tu . Nhưng hôm nay núi băng này sao lại khó phá thế này? Hai người ngồi xuống thính phòng, Thẩm Triệt mới lảm nhảm “Đậu má, tình hình này tôi thấy có chút khẩn trương” , Tần Tu liền lạnh mặt dịch ghế đứng dậy. Một lúc sau, Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn Tần Tu cầm một tấm bảng tên mini “An Gia Miện” đi tới. Thấy Tần Tu không nói lời nào mà chỉ đem bảng tên quăng tới chỗ cậu ngồi, Thẩm Triệt quả thực nghẹn cười đến sắp nội thương. Tần Tu ngồi xuống, khí thế lãnh khốc cũng lan đến những khán giả vô tội chung quanh. Thẩm Triệt trộm nhìn anh ta, nhìn đến không chớp mắt, sao mình lại cảm thấy bộ dạng hờn dỗi này của Tần Tu rất đáng yêu nhỉ? Người trộm ngắm Tần Tu không phải chỉ có mình cậu. Thẩm Triệt có thể thấy, những ánh mắt đó xuất phát từ khán giả xung quanh, người mê điện ảnh và ngay cả người hâm mộ của An Gia Miện. Có một số ít người trời sinh chính là đại minh tinh, vừa hay Tần Tu đúng là người như vậy. 《 Đối diện với Vương bài 》 là một talkshow, giữa thính phòng đã bày sẵn hai ghế sofa màu vàng, mấy camera đều đã vào vị trí. Trong thính phòng có fan An Gia Miện, cũng có fan điện ảnh nói chung cùng với người xem trung thành của chương trình này. Trường quay lúc này đang điều chỉnh thử ánh sáng, đèn trong thính phòng nhấp nháy, lúc sáng lúc tối. Thẩm Triệt đương nhiên là hy vọng có thể tối một chút, cậu hiện tại đang ngồi cạnh Tần Tu, rất nổi bật, An Gia Miện ngồi trước bàn trà giữa thính phóng kia chỉ cần tủy tiện hướng qua bên này đảo mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu. Có điều ngẫm lại, nếu An Gia Miện thấy cậu thật, có thể làm cho ảnh đế An bối rối ra mặt một chút cũng là chuyện đáng hả hê mà.. Đương nhiên đây cũng chỉ là tưởng tượng, khả năng diễn xuất dày công tập luyện của ảnh đế An căn bản không thể chỉ bởi vì sự tồn tại của một tên vô danh tiểu tốt như cậu mà có nửa phần bối rối. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Có người đi lên sân khấu, chính là nam dẫn chương trình của TPS – Vương Tử Quỳnh một thân âu phục xám cùng áo sơmi thanh lịch. Nhìn Vương Tử Quỳnh ngồi trên sofa lật xem kịch bản, Thẩm Triệt đoán cũng sắp tới giờ rồi, An Gia Miện nên lộ diện.Cảm giác hưng phấn truyền đi khắp thình phòng, Thẩm Triệt cũng kiễng chân lên giống mấy fan của An Gia Miện,ngó vào bên trong cánh gà của thính phòng,thế nhưng cũng không có thấy An Gia Miện bên trong, trái lại, vừa lướt mắt tới khu vực dành cho nhân viên công tác, Thẩm Triệt bỗng nhận ra một bóng người rất quen mắt. Mái tóc dài đen óng mềm mại, Thẩm Triệt vừa nhìn cái đã nhận ra đây là nữ chủ nhân chiếc Porsche Boxster buổi trưa, chỉ là lúc này đối phương mang một cặp kính đen, đang nói chuyện gì đó với nhân viên đứng bên cạnh. Cậu vểnh tai nghe thấy có người gọi cô là “Thái đạo” , thì ra cô là đạo diễn của《Đối diện với Vương bài》sao?. Thẩm Triệt có chút kinh ngạc, không nghĩ tới một chương trình nổi bật dẫn đầu trong số các show truyền hình dài kỳ này lại có đạo diễn là một phụ nữ trẻ tuổi như vậy. Quá rõ ràng rồi, Tần Tu chính là nhờ mối quan hệ với cô mới có thể dẫn mình đi xem chương trình này. Đang lúc xuất thần thì trong thính phòng đột nhiên vang lên một tiếng hô, có một fan nữ kìm lòng không đậu kêu lớn: “An tiên sinh –“ “Stockholm” chính là phim điện ảnh mà An Gia Miện giành được giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất”. Trong phim, anh ta vào vai một tên cầm đầu phần tử khủng bố có hai nhân cách, trong đó một nhân cách được đồng bọn trong nhóm khủng bố dùng cái tên tên “An tiên sinh” để xưng hô. Về sau, An Gia Miện nhờ vai diễn này đã giành giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất”, cách gọi này cũng bất giác trở thành nickname mà fan gọi anh ta. Trợ lý đạo diễn ở phía sau camera hướng ra sau đè đè tay tay xuống ra hiệu, thính phòng đang xôn xao lúc này mới lục tục an tĩnh lại. Thẩm Triệt mắt hướng về phía bóng người cao gầy, một thân như ngọc, vây quanh là hai người trợ lý cùng người đại diện JASON theo lối đi bí mật tiến vào cửa lớn. Vừa bước lên sân khấu, trường quay thính phòng ban nãy còn lộn xộn lập tức trở nên tinh quang rực rỡ. Lúc đi ngang qua thính phòng, An Gia Miện cũng không có hướng về phía fan kích động chào hỏi, mà bước thẳng tới sofa. Vương tử Quỳnh đứng lên, tươi cười bắt tay cùng ảnh đế, sau đó hai người mới lần lượt ngồi xuống. Đây là An Gia Miện, Thẩm Triệt nghĩ thầm, anh ta chỉ chú ý những chi tiết cần chú ý, fan hâm mộ hay gì gì đó lúc này căn bản không cần, anh ta hẳn là chẳng quan tâm bọn họ kích động sẽ thành bộ dáng gì nữa. Nhân viên công tác bước tới, khom lưng giúp An ảnh đế điều chỉnh mạch, An Gia Miện quay đầu lại nhìn mạch vô tuyến ở sau thắt lưng, mỉm cười ý bảo không thành vấn đề. An Gia Miện lần này mặc một cái áo khoác cổ lật màu cà phê, quần âu dài, một thân tao nhã ôn thuận lại rất mâu thuẫn với khí chất mạnh mẽ của một siêu sao. Thẩm Triệt nhìn chăm chú An Gia Miện đến xuất thần, đến khi trong thính phòng vang lên tiếng vỗ tay, chương trình chính thức thu hình lúc nào cũng không biết. Sau khi tràng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, An Gia Miện mới hướng về phía các fan mỉm cười. Vương tử Quỳnh chuyển đến vị trí trung tâm máy quay, thuần thục nói ra lời giới thiệu mở đầu, thuận tiện cảm ơn các nhà tài trợ, rồi sau đó rất thành thạo mà ngừng một chút, khiến cho khán giả trong trường quay cùng người xem trước máy thu hình nổi lên háo hức mới trịnh trọng giới thiệu khách mời ngày hôm nay. Tác giả xì poi chương sau: Chuyện xưa không thể không nhắc của An tiên sinh cùng Thẩm Nhị cẩu.