Chị Trương gọi cho Chu Tường vào sáng thứ Hai, trách móc Chu Tường nửa ngày, nói là lẽ ra hắn phải nghe lời chị, không nên bàn bạc với Thái Uy, đỡ phải dây dưa đến tận giờ, mà Uông Vũ Đông bên kia cũng đỡ phải tìm kiếm cascadeur khắp nơi. Đến lúc đó Chu Tường mới biết Thái Uy nhận hết nguyên nhân chậm trễ về phía mình, hắn chỉ có thể nói xin lỗi, nghĩ rằng lần này chắc không còn kịp. Không ngờ chị Trương lại bảo hắn đến, còn nói nếu hắn làm tốt hơn cascadeur bây giờ thì sẽ thay hắn vào ngay. Uông Vũ Đông từ trước đến nay không quan trọng chuyện tiền nong, thứ anh ta theo đuổi chỉ là chất lượng. Chu Tường theo yêu cầu của chị, giữa trưa chạy đến trường quay. Chị Trương chờ hắn ngay tại cổng, vừa nhìn thấy hắn đã nói, “Giờ mới đến là sao? Nói thật ra thì hi vọng cũng không lớn lắm, cậu phải cố lên, nếu có thành thì đừng quên chị Trương.” Chu Tường gật đầu, “Nhất định không quên, cám ơn chị Trương.” Hai người vào trong, Uông Vũ Đông đang thảo luận kịch bản với đạo diễn. Chu Tường lại phải nhìn thấy người đàn ông này, anh ta vẫn nho nhã tuấn tú, đẹp đẽ nổi bật, lôi cuốn ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ có điều Chu Tường cực kỳ căm ghét anh ta. Thực ra hắn cũng không nghĩ Uông Vũ Đông làm sai bất cứ chuyện gì, người không vì mình, trời chu đất diệt, Uông Vũ Đông cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân mà thôi, nhưng Chu Tường vì chuyện của Yến Minh Tu nên vẫn âm thầm đố kỵ với anh ta. Hắn cố gắng quên đi tất cả, nhưng cuộc sống không chừa cho hắn một lối thoát nào. Hiện giờ gặp lại Uông Vũ Đông, đóng thế cho anh ta, đối với hắn mà nói, cũng chẳng phải chuyện xa xưa gì. Chu Tường và chị Trương đi tới, Uông Vũ Đông ngẩng đầu nhìn. Chu Tường cố nén chột dạ, giống như lần đầu nhìn thấy Uông Vũ Đông, hắn lễ phép nói, “Anh Đông.” Ít nhiều hắn cũng hiểu tính Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông thích được nịnh hót. Chu Tường nghĩ đến nụ cười giả dối hắn đang nặn ra, bắt đầu thấy chán ghét chính mình. Uông Vũ Đông “Ừ” một tiếng, thân thiện cười cười, “Cậu là người chị Trương giới thiệu hả? Cậu tên gì vậy?” “Chu… Chu Dương.” “Ừ. Chị Trương khen cậu nhiều lắm, nhưng Tụ Tinh nhận lời muộn quá, tôi vừa tìm được người khác rồi, có điều nếu cậu làm tốt hơn cậu ta, tôi sẽ ưu tiên cậu, đương nhiên tiền thù lao cũng sẽ vừa lòng cậu, chỉ cần cậu đủ năng lực.” Uông Vũ Đông vỗ vai hắn, cười nói, “Đừng hồi hộp, cứ thể hiện cho tốt, tác phẩm của tôi từ trước đến nay vẫn chỉ theo đuổi hoàn mỹ.” Chu Tường gật đầu, “Tôi sẽ cố hết sức.” “Tiểu Cố, đưa cậu ta đi hoá trang, nhanh lên một chút.” Một cô gái bước đến, lôi kéo Chu Tường rời đi. Nửa giờ sau, hóa trang và phục trang xong, hắn lại theo Tiểu Cố vào stage set. Vị đạo diễn này lúc trước Chu Tường có quen, nhưng giờ thì phải vờ như không quen, hắn gật gật đầu, “Triệu đạo diễn.” Triệu đạo diễn nhìn hắn một cái, “Ai đây?” Tiểu Cố giải thích, “Cascadeur của anh Đông.” “Không phải có rồi à?” Triệu đạo diễn nhìn cậu thanh niên đang nhíu mày cách đó không xa. Tiểu Cố nhỏ giọng đáp, “Cháu cũng không biết, chị Trương, lại đây một lát.” Chị Trương và Uông Vũ Đông cùng bước đến, Uông Vũ Đông giải thích sơ qua một lần. Triệu đạo diễn “Ừ” rồi nói tiếp, “Thế cậu diễn thử đi, cứ làm bừa vài động tác để tôi xem cảm giác ống kính của cậu.” Chu Tường khởi động chân tay, tùy ý đánh một bộ quyền hộ thân. Lúc còn ở học viện thể thao, hắn học bơi lội, nhưng cuối cùng lại không theo nghiệp đó. Khi ấy một người bạn cùng ký túc xá với hắn học võ thuật, hắn thấy cũng thú vị nên thường đi học cùng. Tuy tốc độ và sức mạnh không có gì nổi trội, nhưng tư thế của hắn cực kỳ đẹp mắt, không ngờ cuối cùng hắn lại kiếm cơm bằng cái nghề này. Sau khi làm cascadeur, hắn được học võ thuật điện ảnh với các chuyên gia, chuyên gia dạy cho hắn phương pháp biến công phu trở nên ăn ảnh. Hiện giờ hắn chỉ cần khởi động một lát là cảm giác toàn thân sẽ trở lại, hơn nữa dạo này hắn vẫn chăm chỉ rèn luyện thân thể, tất nhiên động tác không còn cứng ngắc như mấy ngày mới vừa tỉnh lại, lần diễn thử này, hắn làm rất lưu loát. Camera đang hướng về phía hắn, Chu Tường cảm giác mình đã tìm lại niềm vui đứng trước ống kính khi xưa, nhất thời nhập tâm đến quên hết tất cả. Hắn múa xong bộ quyền, bao gồm cả đạo diễn, ai cũng phải ngơ ngác nhìn hắn. Chu Tường vẫn rất tự tin vào kỹ năng nghề nghiệp của mình, hắn cười hỏi, “Có được không?” Uông Vũ Đông còn chưa kịp nói, đạo diễn đã búng tay “Tách” một cái, “Cậu làm đi.” Chị Trương vui mừng, kín đáo bật ngón cái. Chỉ có Uông Vũ Đông tựa như còn suy nghĩ, anh ta nhìn Chu Tường, cảm thấy động tác của hắn khá quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu. Triệu đạo diễn nói với Chu Tường, “Cậu sang bên kia tìm chỉ đạo võ thuật, bàn bạc nhanh vào, vì chưa chọn được cascadeur nên cảnh đấu võ chậm tiến độ rồi, nhanh đi.” Chu Tường vâng dạ, nhanh nhẹn đi tìm chỉ đạo võ thuật, lúc đi ngang qua một thanh niên, cậu ta căm phẫn trừng hắn một cái. Chu Tường ngẩn người, giờ mới nhớ ra cậu ta là cascadeur cũ của Uông Vũ Đông. Hắn cũng không để bụng, đi lướt qua cậu, showbiz vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chẳng thể trách ai được. Chỉ đạo võ thuật rất bất mãn với việc thay người đột xuất, vì ông và cascasdeur trước đã bàn việc xong lâu rồi. Tuy nhiên, ông lập tức phát hiện ra cậu trai này chuyên nghiệp hơn người trước rất nhiều, bao nhiêu động tác không cần ông hướng dẫn, Chu Tường chỉ nhìn qua đã hiểu, thậm chí còn có thể đưa ra ý kiến sửa đổi dựa theo ưu thế hình thể của mình. Chỉ đạo võ thuật kinh ngạc hỏi hắn, “Cậu làm cascadeur nhiều năm rồi à?” Chu Tường úp mở đáp, “Không bao lâu.” “Tôi có cảm giác cậu làm đã lâu lắm rồi, chuyên nghiệp quá.” Chu Tường ngoại trừ làm cascadeur, mấy năm cuối cùng còn bắt tay vào làm chỉ đạo võ thuật, đương nhiên hắn phải chuyên nghiệp. Ở đây toàn người không biết hắn, hắn cũng không ngại thể hiện kinh nghiệm của mình. Hai người càng bàn bạc càng ăn khớp, cuối cùng sửa lại đến hơn phân nửa. Triệu đạo diễn yêu cầu quay thử một đoạn trước, Chu Tường liền chọn phân cảnh thứ nhất. Cùng hai phối hợp diễn vào vị trí, hắn lấy một thanh kiếm, uyển chuyển như con thoi giữa hai người kia. Múa kiếm không phải sở trường của hắn, đó là sau này hắn mới học, trước đây nếu cần người đóng thế các trường đoạn đấu kiếm, thường thường Uông Vũ Đông sẽ tìm cascadeur khác, nhưng lần này cảnh múa kiếm khá ngắn nên Chu Tường diễn luôn. Ghi hình xong, Triệu đạo diễn rất hài lòng về hắn, “Không tồi, chiều nay cứ vào làm chính thức.” Chu Tường nghĩ mình sắp kiếm được bốn – năm vạn, trong lòng sung sướng vô biên. Đúng lúc đó, ngoài cổng truyền đến một đợt xôn xao, Chu Tường nhìn sang, hóa ra là Yến Minh Tu và Khương trợ lý đang bước tới. Chu Tường thoáng kinh hãi, nhưng sau đó lại không nhịn được cười. Nơi nào có Uông Vũ Đông, tất nhiên sẽ có Yến Minh Tu xuất hiện. Hắn quay mặt đi, không muốn để người khác nhìn thấy mình, nghĩ thầm chắc Yến Minh Tu chỉ đến tham quan. Không ngờ Khương trợ lý tinh mắt, chỉ thoáng cái đã nhận ra hắn, “Ơ, không phải Tiểu Chu đó sao?” Chu Tường đành phải xấu hổ quay lại, “Anh Khương, Yến tổng.” Yến Minh Tu kinh ngạc nhìn hắn. Uông Vũ Đông cười nói, “Mọi người quen nhau à?” Yến Minh Tu thấp giọng hỏi, “Sao anh lại ở đây?” Chu Tường còn chưa kịp mở miệng, Uông Vũ Đông đã đáp luôn, “Cậu ta là cascadeur anh mới tìm được, diễn không tồi. Từ sau khi Chu Tường gặp nạn, anh vẫn chưa tìm được cascadeur hợp ý, trước mắt cậu ta là người tốt nhất.” Vẻ mặt Yến Minh Tu và Chu Tường cùng thay đổi, không thể nói là ai khó coi hơn ai. Uông Vũ Đông nhìn Yến Minh Tu, đôi mắt lóe sáng, anh ta hé miệng, cười hỏi, “Minh Tu, sao thế?” “Không có gì.” Yến Minh Tu đưa thứ gì đó trong tay cho anh ta, “Tôi vừa đến Trùng Khánh giải quyết vài việc, chị hai cũng ở đó, nhưng tháng sau mới về được, chị hai nhắn tôi đưa thứ này cho anh.” Uông Vũ Đông nhận lấy, giao lại cho trợ lý, “Ừ, để lát nữa anh gọi cho Minh Mị, bao giờ xong việc anh sẽ đến đó.” Yến Minh Tu hơi lơ đãng, không nghe anh ta nói, ánh mắt y đảo về phía Chu Tường. Chu Tường lau mồ hôi, “Triệu đạo diễn, tôi đi lấy cơm hộp nhé, tôi đã ăn cơm được chưa?” “Cứ đi đi.” Chu Tường bèn đi vào phía sau trường quay. Vừa lĩnh cơm hộp, đột nhiên có người vỗ vai hắn, hắn quay lại, là Khương trợ lý. “Ơ, anh Khương, các anh ăn cơm chưa?” “Chưa, tiện thể ăn chực ở đây luôn.” Khương trợ lý cười nói, “Trùng hợp thật nhỉ.” “Vâng.” Chu Tường cứng ngắc cười cười. “Minh Tu dặn cậu đến tìm cậu ấy.” “Dạ?” “Cậu mang cơm hộp cho cậu ấy luôn, hai người cùng ăn đi.” Khương trợ lý kỳ quái nhìn Chu Tường, thật không biết cái cậu này thân phận thế nào, sao có thể gần gũi Yến Minh Tu đến vậy? Chẳng lẽ Yến Minh Tu ngắm trúng cậu ta? Khương trợ lý không dám xác định, gã đi theo Yến Minh Tu đã lâu, chưa từng thấy y có hứng thú với đàn ông hay đàn bà. Chu Tường đành phải lấy thêm một phần cơm. Khương trợ lý giữ hắn lại, “Này, Tiểu Chu, nói cho cậu cái này, mấy hôm nay tâm trạng Minh Tu kém lắm đấy, hình như mới bị trộm lẻn vào nhà, cậu nói chuyện phải chú ý vào.” “Trộm lẻn vào nhà? Lúc cậu ấy đi Trùng Khánh sao?” Chu Tường định bụng hỏi thăm vài điều từ Khương trợ lý. “Đúng thế, Minh Tu vừa đến Trùng Khánh đã nhận được tin, phải vội vàng bay đêm về Bắc Kinh, giữa trưa hôm sau quay lại Trùng Khánh, mệt mỏi rã rời. Tôi thấy cậu ấy sắp kiệt sức rồi, tính tình cũng tệ, cậu phải cẩn thận.” Chu Tường gật gật đầu, không hỏi được thêm gì, đành mang hộp cơm đến phòng nghỉ. Đến nơi, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói trầm trầm của Yến Minh Tu, “Vào đi.” Hắn đẩy cửa bước vào, Yến Minh Tu đang ngồi trên ghế, tựa đầu vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu Tường đặt hộp cơm lên bàn, “Yến tổng, anh Khương bảo ngài chưa ăn cơm.” Yến Minh Tu mở mắt nhìn hắn. Chu Tường vẫn mặc đồ diễn, một bộ y phục đại hiệp thuần trắng, nhìn cũng có vài phần anh tuấn tiêu sái. Yến Minh Tu hất cằm, “Ngồi.” Chu Tường ngồi xuống đối diện với y, tự mở cơm hộp ra ăn. Hắn có thể cảm nhận cái nhìn nóng rực của Yến Minh Tu dán trên đầu hắn. “Tại sao anh lại làm cascadeur cho anh Đông?” Chu Tường hơi mắc nghẹn, hắn ngẩng đầu, điềm đạm nói, “Chị Trương giới thiệu.” Yến Minh Tu lại chăm chú nhìn hắn, “Tôi xem đoạn ghi hình lúc nãy rồi, động tác của anh… Là ai dạy anh?” Chu Tường cẩn thận đáp, “Lúc trước tôi làm trong đoàn kịch, từ nhỏ tôi đã thích mấy thứ này.” Sự thật đúng là thế, Trần Anh đã cho Chu Tường xem ảnh chụp của hắn lúc còn ở đoàn kịch. Nhưng Yến Minh Tu lại có cảm giác hắn đang nói dối. Người này rốt cuộc là ai, tại sao hắn có nhiều điểm giống Chu Tường đến thế? Trùng tên trùng họ, cùng làm việc ở Tụ Tinh, cùng do Thái Uy phụ trách, thậm chí bây giờ, hắn cũng bắt đầu làm cascadeur cho Uông Vũ Đông. Hơn nữa, mỗi lần ở gần bên hắn, thứ cảm giác quen thuộc vô cùng này, quả thực khiến y chẳng biết làm sao. Người này giống “Hắn”, quá mức giống “Hắn”, từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, quả thực là càng lúc càng giống. Tại sao có thể như vậy? Yến Minh Tu cố đè nén kích động muốn lớn tiếng chất vấn người này, nhưng đối với người này, y lại ngày một hiếu kỳ. Mỗi lần người này ở bên cạnh y, y sẽ không thể kìm nén lại mình, y sẽ nhớ về “Hắn”. Yến Minh Tu lại hỏi, “Vậy tại sao anh quen Thái Uy?” “Chúng tôi… Chúng tôi gặp ở bệnh viện.” “Tại sao gặp?” Vấn đề Yến Minh Tu hỏi đã vượt quá mức độ thân quen của hai người, nhưng y vẫn nhìn chòng chọc vào hắn, yêu cầu một đáp án. Chu Tường biết lấy thân phận của mình bây giờ, thật sự không thể làm mất lòng y, bèn trả lời nửa thật nửa giả, “Ba của anh Uy bị đột quỵ tê liệt, mẹ tôi chăm sóc bác ấy ở bệnh viện.” Trong tiềm thức, hắn không muốn để Yến Minh Tu biết hắn từng hôn mê hai năm, bởi vì ngày đầu tiên thân thể này hôn mê, cũng chính là ngày “Chu Tường” tử nạn. Trước đây hắn không tin mấy chuyện kỳ quái thần bí kiểu này, nhưng hiện tại hắn đã biết, trên đời thực sự có sức mạnh phi tự nhiên, đúng vào lúc hai người cùng gặp nạn, linh hồn hắn đã nhập vào thân xác này. Chuyện này đối với người bình thường là cực kỳ khó tưởng tượng, cho dù thân thiết đến đâu, hắn cũng không muốn tiết lộ, lại càng không muốn bọn họ sinh nghi. Yến Minh nhìn ánh mắt Chu Tường, cảm giác như hắn vẫn đang che giấu điều gì đó, y quyết định phải thăm dò hắn, chẳng biết tại sao, y cực kỳ để ý tới người này, thật giống như… Thật giống như xuyên qua người này, y có thể nhìn thấy “Hắn”. Chu Tường sắp ăn xong, nhưng Yến Minh Tu còn chưa động đũa, y chỉ dùng ánh mắt thẩm vấn chăm chú nhìn Chu Tường, Chu Tường nhai cơm như nhai sáp. Ăn uống xong xuôi, Chu Tường ra ngoài trước, vừa đúng lúc Triệu đạo diễn đang tìm hắn để bàn bạc gì đó. Hắn mới vừa bước đến, Yến Minh Tu cũng đã theo sau, y thẳng thắn hỏi Triệu đạo diễn và Uông Vũ Đông, “Bộ phim này không tồi, không biết có vai nào hợp với tôi không?” Hai người cùng há hốc miệng, Uông Vũ Đông phản ứng nhanh hơn, lập tức cười nói, “Đương nhiên là có, có một vai đặc biệt hợp với em.” Ngoại trừ những phim đầu tư riêng cho mình, Yến Minh Tu rất ít khi góp mặt vào phim của người khác, bởi vì y không chịu cười trước ống kính, nên rất nhiều vai y không diễn được. Trước mắt cũng chỉ có một mình Uông Vũ Đông là thuyết phục được Yến Minh Tu, thỉnh thoảng Yến Minh Tu sẽ xuất hiện với tư cách khách mời trong phim của anh ta, hơn nữa còn chịu khó nở nụ cười khe khẽ. Chỉ cần một biểu cảm không đến hai giây, doanh thu phòng vé nhất định vượt dự kiến ít nhất 30%. Có thể mời được Yến Minh Tu xuất hiện, quả thực là việc anh ta cầu còn chẳng được. Tiếc rằng lần trước anh ta ngọt nhạt nửa ngày, Yến Minh Tu mới chịu gật đầu đáp ứng, vậy nên lần này anh ta không dám hi vọng nữa, ai ngờ Yến Minh Tu lại đột ngột chủ động yêu cầu, điều này khiến cả Uông Vũ Đông và Triệu đạo diễn cùng hoan hỉ hết ý. Kịch bản không có nhân vật phù hợp với Yến Minh Tu, nhưng bọn họ chỉ cần thêm vào một vai diễn nhỏ, doanh thu phòng vé nhất định đảm bảo ngay! Triệu đạo diễn nói với nhân viên bên cạnh, “Nhanh, gọi biên kịch đến đây, ăn cơm kiểu gì mà cả buổi chưa xong, nhanh lên!” Chu Tường nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Yến Minh Tu, Yến Minh Tu cũng lẳng lặng nhìn lại hắn bằng ánh mắt thăm dò. END53.