Chương 12 Edit Độc tem Trong nhóm chat, Diệp Nghiên Sơ đang kích động thuật lại câu chuyện cho Cố Lâm Lang. Diệp Nghiên Sơ: Hahahah Ngại quá tôi xưa giờ không nói đạo lí! Trình Việt Lâm được quá đi chứ, Lâm Lang lúc đó cậu không thấy mặt Lâm Tinh Phỉ trắng cỡ nào đâu. Cố Lâm Lang: Lâm Tnh Phỉ lần này chính là trà xanh gặp phải trai thẳng, có lí mà không nói được. Nhưng mà sao Trình Việt Lâm lại gây rắc rối cho Lâm Tinh Phỉ? Tớ thấy có vấn đề. Diệp Nghiên Sơ: Nhìn không thuận mắt thôi, ai bảo cô ta nói xấu sau lưng bị người ta nghe được. Năm đó Âm Âm dịu dàng như vậy mà Trình Việt Lâm còn có thể bới lông tìm vết, người như vậy sao có thể nói đạo lí với Lâm Tinh Phỉ?" Cố Lâm Lang: Cũng đúng, Lâm Tinh Phỉ bên Tần Quyết khéo léo giảo hoạt, lần này đụng phải đầu sắt rồi. Nghe đâu bên đạo diễn Lương chuẩn bị chọn vai diễn lại rồi. Nguyễn Chỉ Âm vừa tắm xong, nhìn thấy tin nhắn của Cố Lâm Lang vừa gửi sang. Giới thời trang và giới giải trí có quan hệ mật thiết với nhau, Cố Lâm Lang đương nhiên cũng có mạng lưới quan hệ riêng của mình, cô ấy có thể nói như vậy khẳng định là có căn cứ xác thực. Tuy cũng có chút hả hê nhưng Nguyễn Chỉ Âm nghĩ với cái tính của Trình Việt Lâm, lần này cũng không tính là ác liệt lắm đâu. Diệp Nghiên Sơ: Đáng đời, cô ta dựa vào hậu thuẫn chiếm vô số vai diễn của người khác lần này báo ứng đến rồi! Chỉ tiếc là lúc về làm xe của Âm Âm bị tông hỏng nếu không tớ còn có thể vui hơn rồi. Nhìn emoji đau khổ của Diệp Nghiên Sơ gửi đến, Nguyễn Chỉ Âm cười mãi. Diệp Nghiên Sơ vừa lấy được bằng lái xe nhưng từ đầu tới cuối không dám đụng đến xe, Nguyễn Chỉ Âm thấy vậy bèn cỗ vũ cô bạn lái xe đưa mình về. Cô nàng chú ý an toàn quá mức, tốc độ có thể nói là ngang với xe điện, chỉ tiếc là bị xe phía sau tông vào đuôi xe. Cuối cùng đối phương cũng đồng ý bồi thường, xe được kéo đi sửa chữa. Nguyễn Chỉ Âm gõ chữ trả lời: Vốn xe cũng cần phải đi sửa chữa rồi, hơn nữa chi phí cũng do bên kia trả toàn bộ, không liên quan tới cậu. Cậu có thời gian thì tập lái xe đi, lái tốt rồi thì  không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi ngày nữa. Tin vừa gửi đi, một giọt nước trên đuôi tóc rơi xuống màn hình. Lúc này Nguyễn Chỉ Âm mới bỏ điện thoại xuống, đi lấy máy sấy tóc. Cô vừa đứng dậy bất chợt nhớ ra cô lại quên mua máy sấy tóc rồi. Hôm chuyển nhà, máy sấy của cô để dưới thùng đồ, đồ đạc chất nhiều không cẩn thận làm vỡ rồi. Trình Việt Lâm lúc đó cũng nhìn thấy thuận tiện bảo phòng anh cũng có máy sấy tóc kêu có thể lấy dùng tạm nên cô mới không gấp gáp đi mua. Nhưng hôm nay vì sự xuất hiện của Lâm Tinh Phỉ lẫn Trình Việt Lâm đã làm gián đoạn kế hoạch mua sắm và khiến cô quên sạch cái máy sấy. Nguyễn Chỉ Âm mắc chứng đau đầu vặt, gội đầu mà không sấy khô qua hôm sau sẽ đau không chịu nổi. Cô thở dài một hơi, đành phải vô phòng Trình Việt Lâm mượn thôi. Phòng ngủ chính ở kế bên, Nguyễn Chỉ Âm đi qua định gõ cửa thì thấy cửa bên cạnh đang mở trống. Cô thử lên tiếng : Trình Việt Lâm, anh có trong phòng không? Không có hồi âm. Đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước thật sự rất khó chịu. Nguyễn Chỉ Âm gõ vào cánh cửa đang mở vài lần, do dự một lúc, vẫn tiến lên trước hai bước. Căn phòng trống không một bóng người. Lẽ nào anh ta ra ngoài rồi? Cũng phải thôi anh ta mới vừa đi công tác về, tạm thời đến công ty xử lí công việc cũng bình thường. Cô thở phào, không nghĩ nhiều nữa, thuận đường đến nhà tắm lấy máy sấy tóc. Thế nhưng vừa bước tới, cửa phòng tắm bất thình lình mở ra. Người bên trong mạnh mẽ bước ra, Nguyễn Chỉ Âm không kịp dừng lại tông thẳng vào vồng ngực cứng rắn của đối phương. Nguyễn Chỉ Âm xoa xoa mũi, ngước mắt lên nhìn _cô sững sờ tại chỗ. Người đàn ông vừa tắm xong chỉ mới lau khô đầu tóc một nửa phía sau vẫn còn đầy sương nước, Thân trần săn chắc, cơ bụng gợi cảm. Một dòng nước từ trên khuôn mặt tuấn tú chảy xuống cổ, môi mỏng mím chặt. Xuống dưới nữa là đường nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện được bao phủ bởi chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh eo. Hình ảnh trước mắt quá ư là kích thích, đại não của Nguyễn Chỉ Âm hoàn toàn dừng hoạt động, ngón tay mảnh khảnh vẫn đang níu lấy cánh tay cánh tay cứng rắn của đối phương. Cho đến khi bên tai nghe thấy giọng nói đè nén của Trình Việt Lâm:  Nguyễn Chỉ Âm, cô đang làm gì vậy? Nguyễn Chỉ Âm mới bất chợt tỉnh lại, sự xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng, ngón tay mất khống chế bấu chặt hơn, trong tiềm thức cô nuốt xuống ngụm nước bọt. Chỉ là trong tình huống này, hiển nhiên ai lộ trước người đó xấu hổ. Thế là cô cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lồng ngực người ta của mình, cố tỏ vẻ không có gì, đối diện với ánh mắt của đối phương, cẩn thận nói: Vóc dáng......!không tệ. Trình Việt Lâm: ............ Nửa giờ sau, ngoài phòng khách, hai người ngồi đối nhau. Bầu không khí im lặng bế tắc. Trong lòng bối rối khó tả. Nguyễn Chỉ Âm ngước nhìn gương mặt không được tốt mấy người đàn ông, ngập ngừng mở miệng: Hay là anh nói trước đi. hả, nói cái gì? Trình Việt Lâm thờ ơ nhướng mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô: Một thân trong sạch của ông đây bị cô nhìn thấy hết rồi. Nguyễn Chỉ Âm nghe ra ý tứ tứ buộc tội rít kẽ răng của anh, cô sững sờ vài giây, cố gắng tự biện hộ cho mình: Nghiêm túc mà nói, chưa có thấy hết. Còn cách một lớp khăn tắm mà. Sao, lời này của cô nghe có vẻ, chưa thấy hết người tôi nên chưa được thõa mãn?Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý, ngả người ra sô pha nhàn nhạt nhìn cô nói : Trách tôi mắt kém, thế mà không nhận ra cô ——” Có suy nghĩ không đứng đắn với tôi. Nguyễn Chỉ Âm tức nghẹn, thở một hơi dài sau đó phủ định: Tôi không có. Cằm Trình Việt Lâm hơi nâng lên, cười nhạt hỏi tiếp: Không có? Nếu vậy tại sao đột nhiên xông vào phòng tôi? Tôi muốn mượn máy sấy tóc. Nguyễn Chỉ Âm lúc này mới nhớ ra những chuyện khác, mày hơi cau lại hỏi : Còn anh, tắm rửa sao không khóa cửa? Nếu không phải anh ta đi tắm không đóng cửa thì cô làm sao có thể thấy chứ!. Trình Việt Lâm vẫn mang dáng vẻ đoan trang thẳng thắn, hạ tay xuống, dựa lưng ra sau dáng vẻ thong thả, vuốt ve các đầu ngón tay nói: Xưa giờ tôi luôn sống một mình tại sao phải đóng cửa? Anh không đợi cô trả lời nhanh chóng nói tiếp : Mà cho dù tôi có không đóng cửa, đó cũng không phải là lí do để cô xông vào nhìn thấy hết người tôi. Nguyễn Chỉ Âm:............... Nhìn thái độ cắn mãi không buông của anh, Nguyễn Chỉ Âm bắt đầu phản kháng: Nhưng tôi đã gọi anh trước khi vô rồi, cũng gõ cửa mấy lần, ai bảo anh không lên tiếng. Oh, không nghe thấy. Giong nói nhẹ nhàng như không có gì. Nói xong anh liếc thấy vẻ mặt khó tin của Nguyễn Chỉ Âm, bổ sung một cách qua loa: Sao, phòng ngủ chính cách âm tốt, có vấn đề à? Nguyễn Chỉ Âm bị anh làm cho tức chết, nhưng cũng không thể không thừa nhận anh ta chính xác là thiệt thòi, thế nên cô thở dài nói: Không có, chuyện này là tôi sai, tôi xin lỗi. OH? Chỉ có xin lỗi thôi? Nguyễn Chỉ Âm mím môi, hơi cau mày nói: Nếu không thì sao, tôi cũng chỉ là không cố ý nhìn một thấy một chút. Nguyễn Chỉ Âm, cô không chỉ có nhìn nhé. Trình Việt Lâm uể oải nói, đối diện với cô, giọng nói cũng cố tình kéo dài hơn : Tay của cô, còn....!sờ mó tôi. Sờ mó anh ta? không phải lúc ấy va chạm ngoài ý muốn tay cô cũng chỉ níu là lấy tay anh, cái này cũng tính là sờ mó anh ta à. Nguyễn Chỉ Âm cảm nhận một trận đau đầu đang đến, cũng không biết là bị anh chọc cho đau hay là vì lúc nãy gội đầu chưa kịp sấy khô. Song cô biết, cứ tiếp tục tranh luận nhất định tiếp theo sẽ là : Anh ta một thân trong trắng, lại bị một kẻ không minh bạch như cô thượng tay thượng chân. Cho nên cô chỉ có thể ôm thái độ mềm mỏng hỏi lại: Vậy anh muốn như nào? Trình Việt Lâm tươi cười, chậm rãi ngồi dậy. Giọng nói nhẹ nhàng để lại yêu cầu : Sanwich lần trước khá ngon, làm đồ ăn sáng một tuần để trả nợ đi. Mục đích đã đạt được, anh không cần nói nhiều nữa phất áo đi thôi. Để lại Nguyễn Chỉ Âm ngồi trong phòng khách, trong lòng nhịn không được giơ ngón giữa sau lưng anh. Các cậu có thể tưởng tượng nổi thái độ của anh ta không? Nguyễn Chỉ Âm thật sự bị chọc tức muốn bốc khói rồi, về đến phòng lập tức gọi điện kể lại cho bạn thân. Nhớ lại thái độ vô lương tâm vừa rồi của Trình Việt Lâm, Nguyễn Chỉ Âm đang đắp mặt nạ nên dặn lòng không thể kích động, những vẫn phải nhướng mày : Uổng công tớ còn cảm thấy anh ta trở nên tốt đẹp hơn nhiều, tớ sai rồi, Trình Việt Lâm vốn giống y như hồi cấp ba. Cố Lâm Lang không biết nhiều về Trình Việt Lâm hồi cấp ba, ấn tượng sâu sắc là tính cách của Nguyễn Chỉ Âm ai cũng cảm thấy dịu dàng an tĩnh. Cô rất tò mò phải như thế nào mới có thể chọc cho Nguyễn Chỉ Âm tức đến vậy, thể nên cô nghi ngờ hỏi: oh, vậy anh ta hồi đó như thế nào vậy? Giọng của Diệp Nghiên Sơ vang đến: hahahah, tớ có hình nè, ban đầu Âm Âm hình dung anh ta như thế nào nhỉ. Đúng rồi, là một con gà chọi cực kì kiêu ngạo. Lời nói vừa dứt, ba người trong cuộc hội thoại không hẹn mà cười to. Mỗi khi nhớ lại hình ảnh hồi xưa cô và Diệp Nghiên Sơ dùng để nói xấu Trình Việt Lâm, trong lòng cô luôn vui vẻ thêm mấy phần. Cô trò chuyện thêm vài câu với Diệp Nghiên Sơ và Cố Lâm Lang rồi ngắt điện thoại đi ngủ. Trong giấc mơ, một con gà chọi ngạo nghễ cúi gằm mặt chạy đến chỗ cô để thị uy. Ngày hôm sau Nguyễn Chỉ Âm thức dậy làm bữa sáng. Mặc dù hôm qua bị thái độ của Trình Việt Lâm làm cho tức giận nhưng yêu cầu của anh ta cũng không khó khăn lắm. Khi còn là du học sinh, Nguyễn Chỉ Âm không quen ăn cơm tây, lúc đó cô không chỉ nấu bữa sáng mà cuối tuần còn làm một bàn thức ăn kiểu Trung. Bạn cùng phòng của cô là một người nhật gốc hoa, từng khen tay nghề của cô giống mẹ cô nàng khiến cô không biết khóc hay cười. Căn biệt thự rộng lớn không bóng người, lúc Nguyễn Chỉ Âm mới dọn tới bếp núc hình như còn chưa được đụng tới lần nào. Đồ dùng trong bếp được bày biện chỉnh chu, sạch sẽ mới tinh . Cô đoán lúc trước Trình Việt Lâm hẳn là dành toàn bộ thời gian ở tại công ty, nếu không thiết kế trên tầng cao nhất của Lâm Hằng cũng sẽ không đầy đủ như vậy. Nguyễn Chỉ Âm cắt hành, đập thêm quả quả trứng rồi thêm xì dầu vào hai bát mỳ Dương xuân. Khi Trình Việt Lâm đến nhà ăn anh đã trong bộ vest thường ngày chân đi giày da chỉnh chu ngồi vào bàn ăn. Nguyễn Chỉ Âm mang đồ ăn ra đưa cho anh một bát coi như làm việc thiện mỗi ngày đi. Thật không ngờ Trình Việt Lâm quả là khó hầu hạ. Sau khi thấy bát mỳ trước mặt, đôi mày thẳng của người đàn ông lập tức nhíu lại : Hả, sao lại nấu mỳ? Có gói mang đi được không? Nguyễn Chỉ Âm vừa ngồi xuống bàn, chuẩn bị cầm đũa lên. Liếc thấy dáng vẻ do dự của anh, cô tức cười nói: Được chứ, nếu không sợ sau khi tới công ty mỳ đông thành mỡ là được. Ăn thì ăn không ăn thì thôi, dù sao cô cũng nấu rồi. Nghe cô nói vậy Trình Việt Lâm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nhìn cô đánh giá vài lần cuối cùng cũng nhấc đũa lên ăn mỳ. Sợi mì tươi và đậm đà, nước dùng thơm,trứng mềm, vàng ruộm. Không quá lâu sau anh ăn sạch bát mỳ....!cả nước mỳ cũng không còn. Nguyễn Chỉ Âm thấy dáng vẻ thích thú khi ăn của anh, cũng coi như nể mặt tài nghệ của cô. Khóe miệng cô cong lên không thèm nhỏ mọn tính toán với anh nữa. Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói: Đúng rồi, xe của tôi mang đi sửa chữa rồi, lát nữa anh có thể nói tài xế thuận đường đưa tôi đi làm luôn được không? Cô sẽ không làm lỡ thời gian đi làm của anh, đưa anh đến công ty trước rồi thuận tiện cho cô đi ké thêm một đoạn là được. Nguyễn Chỉ Âm không cảm thấy quá đáng gì cả. Thế nhưng Trình Việt Lâm lại khoanh tay dựa vào ghế nhìn cô chăm chú, đôi mắt nhuốm sự khiêu khích: Nguyễn Anh Anh, con gà chọi kiêu ngạo mà cô nói á sẽ tốt bụng đưa cô đi làm không? Nghe thấy lời anh nói, Nguyễn Chỉ Âm tay đang cầm đũa bỗng cứng đờ, cô sững sờ ngẩng đầu. Giọng nói lười biếng của người đàn ông tiếp tục vang lên: À, quên nói với cô, phòng ngủ chính đúng là cách âm không tệ, nhưng hiệu quả cách âm của phòng ngủ phụ thì ——” Không ra làm sao cả. P. S đồ Ăn sáng không mang đi được anh biết lấy gì khoe khoang =)))))