Kết thúc bữa tiệc, Tiêu Ngọc Lan thất thần về nhà. Dọc đường đi Trần Hựu Đình nhìn cô ta mấy lần, nhưng Tiêu Ngọc Lan đang suy nghĩ chuyện khác nên không hề để ý đến. Lòng tự trọng của người thanh niên rất mạnh, cậu ta thấy thái độ của Tiêu Ngọc Lan lúc nãy là biết ngay cô ta đang mơ tưởng điều gì. Nhưng mà người đàn ông kia là ai cơ chứ? Ngay cả phú nhị đại như cậu ta có khi cả đời cũng chỉ có diễm phúc trông thấy một lần, Tiêu Ngọc Lan thì càng không phải nói, đó là người mà cô ta có thể mơ tưởng được sao? Nghĩ như vậy, nhưng không có ai vui vẻ khi bạn gái của mình chú ý đến người đàn ông khác, đặc biệt là người đó còn ưu tú hơn mình rất nhiều lần. Trần Hựu Đình không dám có lòng trách móc gì với người kia, càng hiểu được tất cả chỉ là Tiêu Ngọc Lan tự mình đa tình, cho nên cậu ta nghĩ cô bạn gái ăn trong bát nhìn trong nồi này nên vứt quách đi là xong. Tiêu Ngọc Lan không hề hay biết người bạn trai cô ta mất bao nhiêu công sức mới tóm được đã chuẩn bị vứt bỏ cô ta. Lúc này trong đầu cô ta vẫn chỉ có khuôn mặt điển trai nam tính vô cùng có mị lực của người đàn ông kia, và suy nghĩ viển vông nếu mình có thể thay thế vị trí của vị hôn thê của hắn thì tốt biết bao. Đến nơi rồi, mau xuống xe đi. Nghe được giọng của Trần Hựu Đình, Tiêu Ngọc Lan mới hoảng hồn. Cô ta thảo dây an toàn ra, cười đon đả muốn hôn lên môi cậu ta một cái để tạm biệt. Nhưng mà đôi môi tô son đỏ chót kia còn chưa kịp tới gần, Trần Hựu Đình đã nghiêng mặt đi, thái độ lãnh đạm. Tiêu Ngọc Lan, chúng ta chia tay đi. Cái gì??? Đôi mắt cô ta mở to dường như không thể tin. Hai người vẫn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, làm sao đùng một cái cậu ta lại nói chia tay? Tại sao? Em đã làm gì khiến anh giận ư? Hựu Đình, anh đừng trêu em nữa. Trần Hựu Đình hất tóc, ánh mắt mang theo vẻ cao cao tại thượng. Tôi việc gì phải lấy chuyện này ra trêu đùa cô? Tôi muốn chia tay, bởi vì tôi chán cô rồi. Không ai có thể làm bạn gái tôi quá một tháng, chắc cô chưa quên điều này chú? Sắc mặt Tiêu Ngọc Lan tái mét, cô ta nắm chặt bàn tay, hít sâu mấy lần mới có thể đè nén cơn giận trong người xuống. Nhưng mà chúng ta đã bàn đến chuyện kết hôn rồi! Em tin rằng em đối với anh là khác biệt Trần Hựu Đình cười ha ha, có vẻ như cậu ta cảm thấy lời này của cô ta vô cùng buồn cười. Khác biệt? Ha ha ha, Tiêu Ngọc Lan, đừng tự đánh giá mình quá cao. Còn nữa, nhìn vào tình cảm mấy tháng qua của chúng ta, tôi khuyên cô một câu, đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thường thì kết cục sẽ rất thê thảm đó! Tiêu Ngọc Lan nháy mắt thay đổi sắc mặt. Cô ta không biết liệu Trần Hựu Đình có phải đã biết suy nghĩ trong đầu cô ta không. Nhưng nếu cậu ta đã nói ra lời này, tức là hoàn toàn không cho cô ta cơ hội níu kéo nữa. Chia tay đi, tôi cho cô 100 vạn, xem như là phí trả cho khoảng thời gian qua cô bồi tôi vui vẻ! Nói xong, Trần Hựu Đình ném cho cô ta một tấm thẻ. Tiêu Ngọc Lan chỉ nghe "Rầm" một tiếng, cửa xe thể thao đóng lại, chiếc xe vụt một cái phóng đi thật nhanh, để lại cô ta đứng ở ven đường gió thổi lạnh cóng. Tiêu Ngọc Lan nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Nhìn tấm thẻ kia, trong mắt cô ta hiện lên vẻ khuất nhục, nhưng lại không thể không cầm nó lên, bởi vì bây giờ cô ta thiếu nhất là tiền Trần Hựu Đình, anh cứ chờ đấy! Hôm nay anh sỉ nhục tôi, ngày sau tôi sẽ trả lại gấp trăm lần! Con đã về rồi. Tiêu Ngọc Lan không thấy ai đáp lời, trong nhà im ẳng giống như không có ai vậy. Cô ta bực bội văng giày cao gót trên chân xuống, bước chân hầm hầm đi về phòng mình. Biệt thự của Tiêu gia có ba tầng, phòng của cô ta ở tầng hai, vốn tầng hai chỉ có mình cô ta, nhưng sau khi mẹ của Tiêu Điềm Điềm đến đây, bà ta đã chiếm dụng một phòng ở cuối hành lang. "Choanggg..." Một tiếng đổ vỡ vang lên trong căn phòng kia, các phòng cách âm rất tốt, vốn không thể nghe thấy âm thanh, nhưng cô ta liếc mắt nhìn sang, thì ra là do cửa phòng không đóng kín. Tiêu Ngọc Lan cũng chẳng định quan tâm, ai ngờ lại nghe thấy một bí mật động trời. Thẩm Uyển Nhu! Cô dám đi câu dẫn người đàn ông khác trước mặt tôi! Cô có còn nhớ mình là phụ nữ đã có chồng hay không??? Dường như người còn lại đang giải thích chuyện gì đó, nhưng mà bà ta nói rất nhỏ, hiển nhiên là Tiêu Ngọc Lan không thể nghe rõ. Đừng có ngụy biện! Hai mắt tôi thấy rõ bà ong bướm với lão ta trước mặt tôi! Hạ Bác Học đó là chủ tịch của Hạ thị, có phải là bây giờ tôi thất thế rồi, bà đi tìm chỗ dựa mới cho mình đúng không? Tiêu Ngọc Lan mở to mắt, bây giờ cô ta đã hiểu phần nào câu chuyện. Nghĩ đến bí mật này có thể dùng để uy hiếp Thẩm Uyển Như ly hôn với ba, cô ta rón rén đi tới, trốn sau cánh cửa phòng chua khép kín kia, sau đó lấy điện thoại ra nhấn nút ghi âm. Đúng là tôi mắt bị mù mới cho rằng bà yêu tôi không rời không bỏ. Cũng phải, một người phụ nữ năm đó được đưa lên giường làm quà tặng cho kẻ khác, có thể sạch sẽ được bao nhiêu? Tiêu Ngọc Lan cuối cùng cũng nghe rõ nội dung câu nói của Thẩm Uyển Như. Ông! Tôi đi theo ông bao nhiêu năm, sao ông có thể sỉ nhục tôi như thế? Ha ha ha...!Tôi sỉ nhục bà? Thẩm Uyển Như, đừng quên ai là người đã bỏ thuốc cho Ngụy Chính Thần, còn mặt dày vô sỉ trèo lên giường của hắn ta.