Tiêu Điềm Điềm thế nào cũng không ngờ được, Ngụy Chính Thần lại cầu hôn cô vào đúng ngày hôm nay, trước mặt bao nhiêu người. Khoảnh khắc người đàn ông cao cao tại thượng ấy quỳ một gối xuống, trịnh trọng hỏi cô có nguyện ý kết hôn với hắn không, kỳ thực trong đầu cô trở nên trống rỗng. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô, ánh mắt ẩn chứa tình sâu thăm thẳm. Tưởng chừng như đã qua rất lâu, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt, cô hạnh phúc nói lời đồng ý với hắn. Làm sao Tiêu Điềm Điềm có thể từ chối được đây? Người đàn ông này đã trở thành một phần sinh mệnh của cô, nếu mất đi hắn thì chẳng khác nào mất đi trái tim. Thiếu hắn cô cũng sống không nổi. Thần... Vừa rời khỏi hội trường, đi vào trong phòng Tổng Thống đã chuẩn bị sẵn, cô gái nhỏ đã nhịn không được nhào lên, dùng cả tay cả chân quấn lấy thân thể hắn. Đôi môi mềm mại thơm như hoa vội vã hôn lên môi hắn. Nụ hôn của cô ngọt ngào như mật, lần đầu tiên cô to gan tách hai cánh môi của hắn ra, luồn cái lưỡi thơm tho của mình vào trong miệng hắn khám phá. Ngụy Chính Thần lùi về phía sau, cho đến khi cả hai cùng ngã xuống chiếc giường kingsize mềm mại. Ngón tay nhỏ nhắn của cô vuốt ve hầu kết đang nhô lên hạ xuống của hắn, thân thể lả lướt áp sát lên người hắn, không ngừng dùng bộ ngực đẫy đà của mình cọ sát lên ngực hắn. Điềm Điềm... Động tác gần như phóng đãng của cô châm lên lửa dục trong người hằn, khiến giọng nói của người đàn ông trở nên Kết thúc một nụ hôn mãnh liệt, Tiêu Điềm Điềm thở hổn hển, đôi mắt ngập nước quyến rũ nhìn hắn. Lần đầu tiên cô dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống để đối diện với người đàn ông này, cô nhìn vào đôi mắt xanh thẫm đang nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống, lần đầu tiên rõ ràng nhận thức được rằng, cô nằm trong tay toàn bộ dục vọng của Ngụy Chính Thần. Thần, món quà sinh nhật của anh em rất thích, bây giờ để người ta...bảo đáp anh nha. Người đàn ông hơi giật mình nhìn cô, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Điềm Điềm dùng thần thái mị hoặc như vậy để nói chuyện với hắn. Cô tựa như hóa thành một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người, bày ra dáng vẻ lẳng lơ nhất để câu mất hồn hån. Bộ váy màu đen trên người cô vì động tác của cả hai lúc nãy mà trở nên xộc xệch, áo khoác cũng không biết đã ném đi từ lúc nào, bàn tay hắn đặt trên tấm lưng lõa lồ của cô, trực tiếp chạm lên da thịt trơn mượt như tơ lụa. Cô cố tình hạ thấp thân thể xuống, khe ngực sâu hun hút trực tiếp đập vào mắt hẳn. Hai đồi núi tuyết trắng muốt lấp ló sau lớp váy, hai màu đen trắng đối lập mãnh liệt càng tạo nên sức hút khôn tả. Thần, anh nói nhìn em mặc thế này chỉ muốn tự tay xé xuống, tại sao anh còn chưa làm gì? Cô gái hắn yêu cưỡi trên người hắn, còn dùng đủ mọi cách để trêu chọc hắn, nếu hắn còn không trực tiếp nhào lên, thì đúng là không phải đàn ông. Đôi mắt xanh thẫm đột nhiên trầm xuống, người đàn ông cách lớp vảy mỏng manh, trực tiếp hả miệng ngậm lấy đầu vú của cô. Vải vóc ma sát với nụ hoa tạo ra cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm tê dại. Tiêu Điềm Điềm phát ra tiếng rên rỉ ngọt lịm, dùng cặp mông căng tròn cọ sát với vật đàn ông đang Ưm...ngứa... Hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, đẩy hắn càng sát vào bộ ngực mình. Thân thể mềm mại như rắn nước quấn chặt lấy hắn, làn váy bị bàn tay to vén lên thật cao, lộ ra cặp chân thon dài cực kỳ mỹ lệ. Người đàn ông không còn thỏa mãn với tiếp xúc thân mật qua lớp quần áo, hắn thực sự giống như cô mong muốn, vừa dịu dàng vừa thô bạo xé tan chiếc váy đang mặc trên người cô. Vải vóc bị xé nát thành từng mảng vương vãi khắp giường, nhưng chẳng còn ai muốn chú ý tới. Thân thể xinh đẹp của cô trần trụi lộ ra trước mắt hắn. Cần cổ thiên nga thon dài mỹ lệ, bộ ngực sữa đầy đặn một bàn tay nắm không hết. Phần bụng trắng nõn bằng phẳng, eo thon tinh tế như nhược liễu phù phong. Ngụy Chính Thần bị cảnh đẹp làm cho hoa mắt. Hắn chống tay ngồi dậy trên giường, khiến thân thể nhỏ nhắn của cô nằm trọn trong ngực hắn. Trong khi trên người cô không một mảnh vải, quần áo của hắn vẫn có thể coi là chỉnh tề. Người đàn ông cầm tay cô đặt lên vị trí ngực áo của mình, giọng khàn khàn ra lệnh. Bảo bối, giúp anh cởi quần áo. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay linh hoạt cởi từng cúc áo sơ mi của hắn. Trong lúc cô bận việc, hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô liếm mút, sau đó dời xuống gặm cắn phần gáy xinh đẹp. Thật ngoan, thưởng cho em. Ngụy Chính Thần liếm hôn cần cổ thon dài, một đường kéo dài đến xương quai xanh quyến rũ. Bàn tay to lớn đặt lên bộ ngực cao vút, thô bạo xoa nắn cặp tuyết phong trắng muốt xinh đẹp lại còn lẳng lơ. Hắn nhìn mà máu nóng dồn xuống hạ thân, há miệng thèm thuồng ngậm lấy một bên nhũ hoa thơm ngát. Đầu lưỡi đảo quanh trêu chọc nhũ hoa non mềm. Hắn vừa cắn vừa mút, giống như đang thưởng thức một ngón ngon tuyệt vời nhất trên đời. Ưm...!Thần...ư...a... Đầu nhũ nhạy cảm bị môi lưỡi ướt nóng của người đàn ông không ngừng liếm láp mút lấy, một loại khoái cảm tê dại như điện giật lan ra khắp toàn thân. Tiêu Điềm Điềm cảm thấy quần lót của mình đã ướt đẫm rồi, sâu trong hoa huyệt truyền đến một cơn ngứa ngáy, cảm giác trống rỗng khiến cô gái nhỏ uất ức cắn mặt môi. Thần...em muốn...anh cho em... Ngụy Chính Thần phát ra một tiếng cười trầm thấp, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm. Bảo bối, nói cho anh biết, em muốn gì?.