Tiêu Điểm Điềm hoàn toàn không biết trong khi cô ngủ say Ngụy Chính Thần đã làm ra chuyện cầm thú gì. Nhưng có vẻ khóa học mát xa của đại lão hắc bang rất thành công, đến khi tỉnh dậy Tiêu Điểm Điềm chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn gấp mấy lần. Ngụy Chính Thần không có ở trong phòng, chỉ có một tờ giấy nhỏ để ngay cạnh gối đầu của cô. Bên trên là nét chữ mạnh mẽ cứng cáp của hắn, lời nhắn thì lại vô cùng dịu dàng. "Anh phải ra ngoài tiếp đón Hoắc Kiêu, nếu em cảm thấy nhàm chán thì đến tìm Lam Tích Nguyệt chơi nhé. Buổi tối anh sẽ trở về, yêu em." Đọc lời nhắn của hắn, cô gái nhỏ mỉm cười hạnh phúc. Người đàn ông này đúng là, càng ngày càng biết cách khiến cô yêu hắn nhiều hơn. Tiêu Điểm Điểm cầm tờ giấy lên, không kìm được để lại một dấu hôn trên đó, nhẹ giọng thì thầm, "Yêu anh." Nhoáng lên một cái, thế mà đã là buổi chiều của ngày thứ hai rồi. Suốt hai ngày trời cô không hề ra khỏi phòng, lúc này mới chợt cảm thấy trong người bức bối. Thu thập lại bản thân một phen, thay một chiếc váy dài qua đầu gối, Tiêu Điểm Điềm chuẩn bị đến tìm Lam Tích Nguyệt chơi. Bởi vì tối nay Hoắc Kiêu sẽ đến đón cô ấy, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại nhau nữa không. "Cốc cốc cốc" Không đến một lát, người bên trong đã mở cửa ra. Thấy người đến là Tiêu Điểm Điềm, trong mắt Lam Tích Nguyệt tràn đầy vui vě. - Hai ngày nay không thấy cô rồi, tôi cứ chờ cô đến tìm tôi mãi. Câu này thật sự không có ý khách khí. Lam Tích Nguyệt không quen bất cứ ai trên đảo này, chỉ có Tiêu Điềm Điềm là người cô ấy tin tưởng nhất, cũng là cô gái bằng tuổi cô ấy, hai người chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để chia sẻ với nhau. Nhưng mà kể từ khi người đàn ông kia mang Tiêu Điểm Điềm đi, cô gái nhỏ đã biến mất tròn hai ngày, khiến Lam Tích Nguyệt vô cùng lo lắng. Nghe lời của Lam Tích Nguyệt, hai má Tiêu Điềm Điềm đỏ lên, dáng vẻ thẹn thùng làm thế nào cũng không giấu được. Lam Tích Nguyệt tinh mắt nhận thấy vài dấu hôn thấp thoáng bên trong cổ áo của cô, cô ấy hiểu ý cười nhẹ, sao còn không biết lý do tại sao hai ngày nay Tiêu Điểm Điềm không đến. Suốt hai ngày trời, hai người này đúng là kịch liệt thật. - Mau vào đi, đầu bếp vừa mang điểm tâm và trà sữa đến đây, chúng ta cùng thưởng thức nhé. Tiêu Điểm Điềm gật đầu, theo cô ấy đi vào trong phòng. Không giống hôm trước còn đang dưỡng bệnh, hôm nay Lam Tích Nguyệt mở hết cửa sổ ra, cả căn phòng đều bừng sáng lên. Gió biển mát lạnh thổi tung rèm cửa, thỉnh thoảng lại có tiếng chuông gió kêu định đang rất dễ nghe. Cô ấy đã bày điểm tâm và trà sữa ra một chiếc bàn tròn bên ngoài ban công. Vừa ngồi ngắm trời xanh biển rộng, vừa ăn điểm tâm rồi trò chuyện, quả thực là một buổi chiều thoải mái thích ý. Tiêu Điểm Điềm ngồi xuống ghế, híp mắt cảm nhận hơi thở của biển cả. Những sợi tóc mềm mại phất phơ trong gió, khóe môi thấp thoáng nụ cười an lành, góc nghiêng gương mặt đẹp như một bức họa. - Hai người đã làm hòa với nhau rồi chứ? Nhắc đến vấn đề này, Tiêu Điểm Điềm hơi ngại ngùng. - Thật ra thì không có chuyện gì, chỉ là tôi giận dỗi đơn phương thôi. Lam Tích Nguyệt cười trêu ghẹo. - Xem ra người yêu của cô đã dỗ dành có thật tốt rồi nhỉ. Nhớ đến Ngụy Chính Thần "dỗ dành" mình trên giường, Tiêu Điểm Điềm ngượng chín mặt. Cô vội vã đổi đề tài. - Ừm. Anh ấy nói là đi đón Hoắc Kiêu, tối nay là anh ta đã đến rồi đấy, chắc là cô nhớ anh ta lắm. - Thật sao? Nét vui mừng lộ rõ trên mặt cô ấy, còn có vẻ nhớ nhung lưu luyến. Nhưng chỉ vài giây sau, như nhớ đến điều gì, vẻ mặt của Lam Tích Nguyệt trở nên vừa bồn chồn lại vừa lo lắng không yên. - Có chuyện gì sao? Trông cô có vẻ lo lắng. Lam Tích Nguyệt cắn môi, đôi mắt hơi đượm buồn. Cô ấy nắm chặt nắm tay, một lát sau mới thốt ra thành lời. aun Tiêu Điểm Điềm nhìn thẳng vào đôi mắt bất lực của cô ấy, bản thân cô lại có gì khác với Lam Tích Nguyệt? Cô ...!liệu có xứng với người đàn ông tuyệt vời như Ngụy Chính Thần không?.