“Ludwig. . . . . . ?” “Ludwig. . . . . . ? Anh ở đâu?” Bốn phía ngập tràn khói thuốc súng, cả người Andre chìm trong sương mù dày đặc ở chiến trường, bốn phía khói bụi mù mịt, Andre mở to hai mắt nhưng vẫn không thấy được gì hết. Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, gạch vụn ngổn ngang ở dưới chân, cả thành phố đã bị chiến tranh phá hủy hoàn toàn. Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai Andre, Andre tưởng là Ludwig, vì vậy liền quay đầu cười gượng một cái, ai ngờ chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu. “Á ——!” Andre giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường. “Mơ thấy ác mộng à?” Ludwig đẩy cửa đi vào, trên người mặc quân phục chỉnh tề, bên ngoài khoác thêm áo khoác, sau đó xoay người đóng cửa rồi bật đèn lên. Bây giờ đã là tháng 11 năm 1942, thời tiết ở Volgograd rất xấu, gió bên ngoài lớn đến mức có thể thổi bay người ta. Andre ngồi trên giường ngơ ngác nhìn Ludwig, Ludwig đi tới, ngồi lên giường, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh bên ngoài. Andre lập tức tiến tới bên cạnh Ludwig, đưa tay ôm thắt lưng Ludwig, tựa đầu vào trên ngực Ludwig. “Ludwig. . . . . . Đừng đánh nữa có được không? Tôi và anh về nhà đi, chúng ta đi cùng nhau.” Ngày 9 tháng 7 năm 1942, quân Đức phát động tập kích quy mô lớn với Volgograd. Lúc bắt đầu, mọi chuyện đều rất thuận lợi, quân Đức vượt qua phòng tuyến ở vài khu vực của Liên Xô, đánh vào thành phố Volgograd, áp đảo quân Liên Xô. Không may là, mặc dù Hitler rất mạnh nhưng lại mắc sai lầm trong việc bố trí quân đội, điều binh lĩnh tướng không hợp lý, ngoài ra vì nhiều lý do, không quân không thể tiếp tế kịp thời cho quân Đức, nhân dân Liên Xô lại hăng hái phản kháng, quân Đức gặp khó khăn trong di chuyển. Ludwig đưa tay ôm Andre vào trong lòng, trầm giọng nói: “Bây giờ nghỉ ngơi vài ngày, mấy hôm nữa sẽ phát động công kích thêm lần nữa. Nếu đợi đến khi tuyết rơi, chúng ta sẽ hết cơ hội. Rất nhiều người không có quần áo mặc đã bị chết cóng. . . . . .” “Đừng nói nữa, xin anh, đừng nói nữa. . . . . .” Andre dùng sức ôm eo Ludwig, giọng nói đứt quãng. “Ludwig, chúng ta về nhà đi, đừng đánh nữa, chuyện này không đúng!” Ludwig không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt đầy nước của Andre, sau đó lấy khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt Andre. Andre không ngừng nức nở. Ludwig ôm mặt Andre, bình tĩnh nói: “Đây là trách nhiệm của tôi, tôi không thể lùi bước. Nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không chết.” Nghe Ludwig nói từ ‘chết’, Andre lại bụm mặt, tiếp tục khóc. Ludwig dùng sức ôm Andre vào trong lòng. “Thừa dịp được nghỉ mấy ngày, em về Moscow trước đi, tôi sẽ sai người đưa em trở về, ngày mai lập tức lên đường.” Andre nhảy dựng trên giường, hét lớn: “Tôi không đi!” Ludwig lạnh lùng nhìn Andre: “Andre, em phải nghe lời, mau mặc quần áo vào.” Andre cầm quần áo lên, sau đó ném xuống đất, hét vào mặt Ludwig: “Khốn kiếp , tôi không đi! Có chết cũng không đi! . . . . . . Ludwig, trừ phi anh đi với tôi!” Ludwig đứng lên đi nhặt quần áo, trên mặt không có biểu tình gì. Andre chạy tới, dùng chân giẫm lên quần áo, ôm eo Ludwig từ phía sau. “Ludwig. . . . . . Đừng gây chiến tranh nữa! Khắp nơi đều là người chết. . .” Ludwig im lặng không nói gì giữ chặt chân Andre, sau đó mặc quần áo cho Andre, vừa mặc vừa nói: “Lát nữa sẽ có luật sư tới đây, tôi đã mời một bác sĩ tới Moscow cho em. Ông ta đến từ Đức, là chuyên gia y học hàng đầu. Ông ta sẽ làm phẫu thuật cho em, Anna sẽ chăm sóc em thật tốt, em ở bên đó cố gắng nghỉ ngơi.” “Luật sư?” Andre không hiểu gì nhìn Ludwig. “Tìm luật sư tới làm gì?” Ludwig không nói lời nào, cúi đầu cài nút trên quần áo Andre. Andre tức giận hất tay Ludwig ra, ngậm miệng đi tới bên giường. “Thiếu tá, luật sư tới rồi.” Bên ngoài có người gõ cửa. Ludwig nhìn Andre một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa. “Buổi sáng tốt lành, Smith.” “Buổi sáng tốt lành, thiếu tá!” Luật sư này là một ông già người Đức tóc bạc, trên mặt đeo một cặp mắt kiếng. Ông ta gật đầu với Ludwig rồi bước vào, đặt một chồng giấy lên bàn làm việc của Ludwig, sau đó nói: “Thiếu tá, văn kiện chuyển giao tài sản của ngài tôi đã viết xong hết rồi, bây giờ ngài xem qua đi, chỉ cần chữ kí của hai bên rồi đem đi công chứng nữa thôi.” Ludwig gật đầu. “Ông nói xem ông đã viết cái gì.” Luật sư đẩy mắt kiếng, đặt văn kiện ở trước mặt, nhìn một chút: “Tất cả tài sản trên danh nghĩa của ngài: Bất động sản ở Đức —— bao gồm một tòa biệt thự, một căn nhà lớn ở nông thôn, cùng với xưởng chế tạo đồng hồ của gia tộc Ludwig theo luật đều thuộc về ngài. Ngoài ra tất cả đồ cổ, tranh chữ và tác phẩm nghệ thuật giá trị, bây giờ sẽ chuyển sang danh nghĩa của cậu Andreyevich.” “Nhưng bây giờ cậu ấy chưa tròn 18 tuổi, phải đến khi đủ 18 tuổi, cậu ấy mới có thể chính thức sử dụng những tài sản này.” “Tiền tiết kiệm của ngài ở Đức, tôi sẽ giúp ngài dời đi, ngài hoàn toàn không cần lo lắng. . . . . .” Khuôn mặt trưởng giả nghiêm túc của Smith đột nhiên nhíu lại một cách quỷ dị, ông ta cười cười, ngẩng đầu nhìn Ludwig. Ludwig bình tĩnh nói: “Smith, ông làm luật sư riêng của tôi đã nhiều năm, tôi rất tin tưởng ông. Sau chuyện này, tôi hi vọng ông có thể tiếp tục làm luật sư của tôi.” Smith cảm kích nhìn Ludwig: “Không thành vấn đề, thiếu tá! Đây là niềm vinh hạnh của tôi.” Ludwig ừ một tiếng, đưa tay nhận văn kiện trên tay Smith, nghiêm túc nhìn kĩ một lần, sau đó nói: “Tốt lắm, Smith, tôi rất hài lòng.” Nói xong, Ludwig quay sang nhìn Andre: “Andre, qua đây kí tên đi.” Andre kinh ngạc nhìn Ludwig, ngạc nhiên hỏi: “Ludwig, anh làm vậy là sao? Tại sao lại giao toàn bộ tài sản cho tôi?” Ludwig cúi đầu cười một tiếng: “Không phải cho em, chỉ đưa em giữ giúp tôi thôi, mau kí tên đi.” Andre nhận bút máy trên tay Ludwig, kí tên mình ở phía dưới. Ludwig hài lòng gật đầu. Smith đẩy mắt kiếng, cười nói: “Thiếu tá, tôi bảo đảm ngài vạn vô nhất thất.” *vạn cái không để mất cái nào. Ludwig tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đưa Smith ra ngoài. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Cuối cùng Andre vẫn trở lại Moscow, Ludwig hứa sẽ gọi điện thoại cho cậu. Ở Moscow, Anna nhận được tin tức Andre sắp trở về, vì vậy liền đứng trước cổng trại tập trung chờ Andre. Andre vừa bước vào cổng liền nhìn thấy từng nhóm tù binh đứng trên quảng trường, bị xử bắn tập thể. Andre sợ hãi theo Anna trở về. “Có phải lạnh cóng rồi không? Thời tiết quái quỷ của Moscow thật sự quá tệ!” Anna kéo Andre đến trước lò sửa đã đốt lửa để sưởi ấm, sau đó bưng một tách trà nóng tới cho Andre. “Mau uống một ngụm đi, Andreyevich! Uống cho ấm bụng!” “Cám ơn cô, Anna.” Lúc trước không nói tiếng nào đã bỏ đi, Andre hơi xấu hổ nhìn Anna. Anna đưa tay nhéo mũi Andre. “Rời xa thiếu tá nên cảm thấy khó chịu phải không?” Andre đỏ mặt lắc đầu. “Làm gì có! Tôi chỉ cảm thấy có lỗi vì lúc trước lén lút bỏ đi thôi. . . . . .” Anna cười cười: “Đâu có gì phải xin lỗi? Bây giờ không phải vẫn ổn sao? Có lẽ thiếu tá cũng cảm thấy rất vui~!” Andre quay đầu nhìn Anna, kinh ngạc trợn tròn mắt. Anna đứng lên. “Được rồi, trước tiên đi ngâm nước nóng, sau đó ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho thật tối, ngày mai bác sĩ mà thiếu tá hẹn sẽ tới đây ~” Andre há to miệng: “Nhanh vậy sao?!” Anna lắc đầu, cười nói: “Chứng minh thiếu tá rất quan tâm cậu, đúng không?” Andre ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục uống trà. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sáng hôm sau, quả nhiên có bác sĩ tới xoá hình xăm cho Andre, chưa đầy hai ngày đã phục hồi lại như cũ. Buổi tối không có gì làm, Andre đứng trước gương nhìn lưng mình, tâm tình tối đen trong khoảng thời gian này rốt cuộc cũng có một tia sáng. Ngày 15 tháng 11. Andre ngồi trong phòng khách đàn piano giết thời gian. Anna đứng trên lầu hai gọi Andre. “Andreyevich, thiếu tá gọi điện thoại về này, mau lên đây đi!” Andre vội vàng chạy lên lầu, nhận điện thoại, nói vào trong loa: “Ludwig!” Ludwig cười cười. “Bác sĩ kia thế nào?” Andre gật đầu. “Tốt lắm! Bác sĩ rất mát tay! Trên lưng tôi không còn thấy gì nữa rồi!” “Vậy thì tốt.” Giọng Ludwig trầm thấp. Andre không nhịn được hỏi: “Ludwig, sao lâu vậy anh mới gọi điện thoại về? Chừng nào các anh mới đánh xong?” Ludwig im lặng một hồi, sau đó trả lời: “Andre, em đừng lo. Tôi đã để lại đủ tiền cho em dùng.” Trái tim Andre run bần bật, Andre hét lên: “Ludwig! Mẹ nó anh nói vậy là sao?!” Ludwig không trả lời, chỉ nói một câu: “Nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.” Sau đó lập tức cúp điện thoại. Andre đứng ngơ ngác tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bóng tối u ám ngoài cửa sổ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Ngày 19 tháng 11, Hồng quân Liên Xô tiến tới cột mốc kích động lòng người, Stalin phát động mệnh lệnh đại phản công. Ngày 23 tháng 11, quân Liên Xô bao vây 33 vạn (330.000) quân Đức, quân Đức hết đạn hết lương, tất cả các tuyến đều tan rã. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Andreyevich, bây giờ chúng ta thu dọn rời khỏi đây thôi!” Anna vừa thu dọn, vừa nói với Andre. Bên ngoài bông tuyết bay đầy trời. Andre cầm báo trên tay, bên trên viết rất rõ: “Chiến dịch Volgograd. . . Chiến dịch có quy mô lớn nhất và đẫm máu nhất trong lịch sử Thế chiến thứ hai, đôi bên dùng toàn lực chiến đấu. . . Cuối cùng phe chính nghĩa đã giành được thắng lợi. . . Theo dự đoán, trong 22 giờ tiếp theo, tất cả các tuyến của quân Đức sẽ hỏng hết. . .” Andre ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, cả người rét run. Anna kéo tay Andre, nói: “Nhanh lên một chút, chúng ta phải đi thôi! Nếu không lát nữa quân Liên Xô tới sẽ rất phiền phức!” Andre hất tay Anna ra: “Không, không, tôi không đi, tôi muốn ở đây chờ Ludwig! Anh ấy nói anh ấy sẽ sống sót trở về!” Anna bình tĩnh nhìn Andre: “Andreyevich, chiến tranh là sứ mệnh của quân nhân. Nếu thiếu tá đã chết trên chiến trường, đó chính là vinh quang cao nhất của ngài ấy! Nhanh lên một chút, mau đi theo tôi!” Andre xé nát tờ báo, ném xuống đất, sau đó chỉ ra cửa, hét lớn: “Cô đi đi! Tôi không đi! Tôi nói rồi, tôi phải chờ anh ấy trở lại!” Anna nhìn Andre, sau đó nhẹ giọng nói: “Cưng à, đừng kích động, tôi đi gọi xe đến trước, cậu ở đây chờ tôi.” Nói xong, Anna liền đi ra ngoài. Andre ngồi dưới đất, bụm mặt khóc. “Ra ngoài mau——!” Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng rống ầm ĩ, Andre ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đoàn binh sĩ mặc quân phục Hồng quân Liên Xô xông vào cửa. . . . . .